Tới mùng ba Tết, nhà họ Phùng bắt đầu đón tiếp họ hành, Lạc Vân Sam cũng sắp xếp đồ tới thủ đô thăm người nhà.
-Vậy gặp lại ở Ninh thành nhé!
Phùng Liễu giúp Lạc Vân Sam xếp đồ, sau đó lại để vài món đặc sản mà mẹ Phùng đã chuẩn bị vào túi đồ của nàng.
-Bao giờ cô về Ninh thành thế?
-Có lẽ mùng chín, tôi phải đi thăm họ hàng mới tới được.
Phùng Liễu suy tư một chút rồi mới trả lời.
-Vậy cô đừng có quên cô đã là người có gia đình nha, lúc nào cũng phải giữ khoảng cách với bọn họ!
Lạc Vân Sam nhấn mạnh, nàng không muốn sau khi cô đi thăm họ hàng về lại phải đối mặt với mấy tình địch khó ưa.
-Biết rồi mà, tôi vẫn nhớ rõ.
Phùng Liễu gật đầu đồng ý.
Phùng Liễu nhìn xe của Lạc Vân Sam dần dần đi xa liền cảm thấy trong lòng có chút mất mát, ít nhất sáu ngày nữa các cô mới có thể gặp nhau.
-Chị, cô Lạc phải về nhà rồi à?
Phùng Ích đứng bên cạnh hỏi.
-Ừm.
-Chị với cô Lạc...
Phùng Ích ngập ngừng, cậu không biết có nên nói ra không.
-Sao vậy?
Phùng Liễu nhìn sang em trai.
-Muốn nói gì thì cứ nói đi.
-Chị... chị sẽ giấu chuyện này với ba mẹ mãi sao?
-Không phải, qua một thời gian nữa đi.
Phùng Liễu liếc nhìn vào trong nhà.
-Đến nghỉ hè chị sẽ trực tiếp nói với ba mẹ.
Phùng Ích gật đầu.
-Chị yên tâm đi, tới lúc đó em sẽ lôi kéo ba giúp chị.
-Lôi kéo ba làm gì?
-Không kéo ba nhỡ ba đánh gãy chân chị thì làm sao!
Phùng Ích nghiêm túc nói, cả đêm qua cậu thức trắng để tra tài liệu về comeout. Chuyện thường gặp nhất là sẽ bị phụ huynh đánh gãy chân, sau đó nhốt lại không cho hai người gặp mặt.
Nếu đó là một gia đình hào môn chắc sẽ ném ra chi phiếu vài trăm vạn để chia rẽ hai người.
-Ha ha, em ít xem mấy thứ linh tinh trên mạng đi, ba là giáo viên nên sẽ không làm vậy đâu.
Phùng Liễu bật cười, cô vỗ vỗ vào đầu Phùng Ích.
Nhưng khi đang nhấc tay lên cô mới nhận ra đứa em này đã cao hơn cô nửa cái đầu.
"Bây giờ muốn vỗ đầu nó cũng phải kiễng chân lên rồi."
Cuối cùng Phùng Liễu chỉ vỗ vào vai Phùng Ích.
-Cao thế này rồi. Phải cố gắng học hành đấy, năm nay lớp 11 cũng sắp thi đại học nên phải chú ý một chút.
-Chị không phải lo, chẳng phải còn đại sư là chị à. Chị làm giáo viên cấp ba thì dạy em một chút cũng được mà. Chị, em là em trai của chị đấy!
-Yên tâm, chị sẽ vạch ra trọng điểm cho.
Phùng Liễu bất đắc dĩ nhìn Phùng Ích.
Em trai của cô khá thông minh nhưng lại ham chơi, mỗi lầ tới sát kỳ thi mới bắt đầu đi ôn bài.
Sau khi Lạc Vân Sam lái xe tới quốc lộ bỗng thấy một người quen mắt.
Lúc sau nàng dừng xe để nhìn rõ hơn thì lại có chút bất ngờ vè người kia.
-Đạo trưởng, cô cũng muốn đi ra ngoài sao?
Lạc Vân Sam dừng xe bên cạnh đạo cô, nàng hạ kính xuống hỏi.
-Chào cô Lạc! Đúng vậy, tôi đang đi tìm người thôi.
Lạc Vân Sam nghe thấy đạo cô gọi mình khác đi nên mới để ý trang phục mà đạo cô mặc không phải đạo bào.
-Đạo trưởng hoàn tục sao?
-Đúng vậy, tôi họ Hoàng, lớn hơn cô mấy tuổi, cô gọi tôi là chị Hoàng cũng được.
-Chị Hoàng, không biết chị muốn đi đâu?
Lạc Vân Sam nghe vậy nên liền sửa lại xưng hô.
-Tôi tới tiểu khi Đồng Thần trong thành phố.
Chị Hoàng cười nói.
-Cô Lạc di đâu vậy, đi ra ngoài à?
-Tôi đi thăm người nhà thôi.
Lạc Vân Sam vừa nói vừa nhìn xung quanh, nơi nàng dừng xe là đường quốc lộ, xung quanh lại không có mấy người đi qua.
-Chị Hoàng muốn bắt xe về sao?
-Bắt xe á?
Chị Hoàng có chút khó hiểu hỏi lại.
-Không phải ở đây có bến xe à?
-Hả?
Lạc Vân Sam nghe xong khá sửng sốt, nàng nhớ Phùng Liễu đã nói là người đi cung Vĩnh Tuyền rất ít nên mấy tuyến xe cố định cũng đổi tuyến đường sang nơi khác.
-Chị Hoàng, em nghe nói mấy tuyến xe ở đây đã thay đổi đường đi rồi.
Lạc Vân Sam nhìn sợi tơ hồng trên tay nói.
-Ôi, vậy làm sao bây giờ, ở đây cũng chẳng có xe gì.
Chị Hoàng suy sụp, đúng là người ở trên núi nhiều năm đã lỗi thời rồi sao?
-Chị Hoàng của Alipay không?
-Tôi chỉ có Wechat.
Chị Hoàng lấy điện thoại, cung Vĩnh Tuyền đã theo kịp chế độ trả tiền qua mã ở Wechat nên cô cũng có chút hiểu biết.
-Wechat cũng được.
Lạc Vân Sam cầm điện thoại của chị Hoàng sau đó mở phần đặt xe, nàng giúp chị Hoàng đặt một chuyến xe vào thành phố.
Khoảng ba phút sau đã có người nhận đơn.
-Chị Hoàng, chị đứng ở đây cũng có thể chia sẻ hành trình cho người quen đó, nếu trên đường đi có gì không ổn thì chị liền gọi người cứu là được.
Lạc Vân Sam dặn dò.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên nàng động lòng làm người tốt.
-À, cảm ơn cô Lạc nhé!
Cuối cùng Lạc Vân Sam đứng lại chờ xe cùng chị Hoàng, sau đó lại giúp chuyển đồ lên xe.
-Cô Lạc, có duyên gặp lại nhé!
Chị Hoàng ngồi ở ghế sau vẫy tay với Lạc Vân Sam.
-Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!
Lạc Vân Sam nhìn chiếc xe dần dần khuất bóng, trên mặt nở ra nụ cười.
"Vừa sang năm mới đã được chúc phúc, mình cũng cô ấy nhất định có thể hạnh phúc qua cả đời."
Lạc Vân Sam ở thủ đô ba ngày phải tham gia hai bữa tiệc tối.
Người nhà của Lạc Vân Sam đều là ruột thịt, tuy rằng không thường liên lạc nhưng mỗi lần gặp mặt đầu vô cùng vui vẻ và thân thiết.
Các thành viên nhà họ Lạc ở thủ đô cơ bản đều đi theo hai hướng chính là chính trị và quân sự, vì thế người tới tham gia tiệc tối phần lớn đầu là người có máu mặt.
Sau khi biết được Lạc Vân Sam về phát triển ở Ninh thành, người nhà họ Lạc liền đưa Lạc Vân Sam làm quen một vài người ở Ninh thành để tạo quan hệ cho nàng.
Lạc Vân Sam đối với kế hoạch tương lai rất rõ ràng, nàng sẽ không từ bỏ những thứ mà ông nội đã giao phó khi còn nhỏ, nàng nhất định phải kế thừa gia nghiệp của nhà họ Lạc.
"Ít nhất thì cũng không thể để công sức cả đời của ông nội và cha mẹ bị hủy trên tay mình, vậy mình nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với mấy người này. Cho dù là vì mình hay vì Phùng Liễu, chỉ có nắm quyền lực trong tay mới có thể áp những người muốn gây rối xuống."
Bữa tiệc diễn ra khá lâu, những người tới đều là tinh anh trong các ngành nghề, quần áo cũng là tây trang giày da, váy dạ hội đắt tiền...
Lạc Vân Sam dựa vào thân phận người thừa kế của nhà họ Lạc đã thu hút không ít người đến làm quen.
Sau ba ngày ở thủ đồ, Lạc Vân Sam mang theo một thân mệt mỏi trở lại Ninh thành.
Tới lúc rửa mặt nằm trên giường, nàng nhìn khung ảnh để trên tủ đầu giường, Lạc Vân Sam bỗng cảm giác được khoảng cách giữa hai người.
"Bữa tiệc ở thủ ô, phòng học trong trường, người thừa kế Lạc thị, giáo viên Nhất Trung. Khoảng cách giữa mình và cô ấy là bao nhiêu?"
"Phải rồi, mình còn chưa nói những thứ này cho cô ấy!"
Lạc Vân Sam nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà suy nghĩ.
"Đến lúc mình hoàn toàn tiếp nhận công ty sẽ phải đi sớm về trễ, vậy mình không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô ấy."
Nghĩ tới đây Lạc Vân Sam bắt đầu hoảng sợ, cảm giác bất lực tràn ngập cõi lòng nàng.
"Chẳng phải ba mẹ cũng vì công việc trong công ty quá mức bận rộn mà bỏ rơi mình sao?"
"Nếu đổi lại là mình, liệu mình có đi theo con đường này và thành phiên bản khác của cha mẹ không?"
Bất lực, bực bội, nôn nóng, những cảm xúc phức tạp nhất bắt đầu điên cuồng đánh nhau trong đầu Lạc Vân Sam.
Bây giờ không giống như lúc ở cùng Phùng Liễu, Lạc Vân Sam không khống chế được cảm xúc của mình, nàng không tự chủ được mà nghĩ về rất nhiều phương diện, cả tích cực lẫn tiêu cực.
"Tuy ba mẹ nói là hai người sẽ giúp đỡ mình quản lý công ty, thậm chí có thể giúp mình bồi dưỡng người thừa kế tiếp theo rồi mới rời đi."
"Nhưng phận làm con sao lại có thể bất hiếu như vậy, ba và mẹ đã nuông chiều mình từ trước, bây giờ mình lại để hai người họ vất vả vì mình tiếp hay sao?"
Reng reng, reng reng!
Lúc Lạc Vân Sam đang thất thần thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lạc Vân Sam nhìn lời mời tham gia cuộc gọi video hiện lên liền bật dậy, nàng vuốt tóc và quần áo cho ngay ngắn rồi mới bấm nghe điện thoại.
-Buổi tối vui vẻ!
Lạc Vân Sam cười nói, giống như phiền não ban nãy không hề tồn tại.
-Chào buổi tối, em về nhà rồi hả?
Phùng Liễu hỏi.
-Dạ, em đi thăm họ hàng về rồi.
Lạc Vân Sam đáp, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn xuống bên dưới đến nơi mềm mại kia lập tức nhìn lên trên không dám nhìn tiếp.
-Em có nhớ đạo cô mình gặp ở cung Vĩnh Tuyền không?
Phùng Liễu không chú ý tới động tác nhỏ của Lạc Vân Sam, cô dựa vào đầu giường nói chuyện với nàng.
-Cô nhắc tới chị Hoàng ấy hả?
-Đúng vậy, em biết chị ấy sao?
-Trên đường trở về em gặp chị ấy, hình như chị ấy hoàn tục rồi.
-Đúng vậy, chị ấy hoàn tục rồi, hơn nữa bây giờ còn ở trong tiểu khu của tôi đấy.
Phùng Liễu vừa nói vừa híp mắt như đang nghĩ tới gì đó.
-Vân Sam, em còn nhớ em tặng người tuyết cho ai không?
-Người tuyết? Không phải là cô bé mình tình cờ gặp sao, hình như tên là Cầu Cầu.
-Phải rồi, hôm nay lúc quay về nhà tôi nghe Cầu Cầu gọi chị Hoàng là mẹ.
Phùng Liễu nhỏ giọng nói.
-Hình như mẹ Cầu Cầu và Hoàng đạo trưởng ở bên nhau.
-Thật sao?
Lạc Vân Sam kinh ngạc thốt lên, nàng còn nghĩ rằng chị Hoàng không chịu nổi sự quạnh quẽ ở cung Vĩnh Tuyền nên mới hoàn tục, hóa ra là hoàn tục để nối tiền duyên.
-Ừa, tôi còn một tin tức tốt nữa, em có muốn nghe không?
Lạc Vân Sam gật đầu.
-Muốn ạ, cô nhanh nói đi.
-Hoàng đạo trưởng và mẹ tôi có quen biết, hôm nay tôi nghe mẹ kể về chuyện của chị ấy.
Phùng Liễu nói, trên mặt còn lộ ra ý cười.
-Quan hệ của mẹ tôi và Hoàng đạo trưởng cũng không tệ lắm.
-Cô, cô nói...
Lạc Vân Sam hớn hở, nếu mẹ Phùng không phản cảm với đồng tính thì hai người có thể nhẹ nhàng hơn đôi chút.
-Mẹ tôi có thể tiếp thu chuyện Hoàng đạo trưởng và mẹ của Cầu Cầu có quan hệ.
Giọng điệu của Phùng Liễu nhẹ nhàng.
-Tôi định để ngày mai hỏi mẹ thử, nếu có thể thì tôi sẽ sớm cho em danh phận.
Chuyện của Hoàng đạo trưởng và mẹ Cầu Cầu đã tiếp thêm dũng khí cho phùng Liễu, có lẽ cô sẽ thuyết phục được ba mẹ Phùng.
-Vậy em chờ tin tốt của cô.
Mới ba ngày không gặp, Lạc Vân Sam phát hiện mình có rất nhiều lời muốn nói với cô. Không đợi cô nói xong thì bên kia đã truyền tới tiếng hít thở theo nhịp.
Lạc Vân Sam nhìn thời gian trên điện thoại, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Đồng hồ sinh học của cô ấy quả thực là quá đúng giờ!"