Trong lần "tranh đấu" đầu tiên của năm mới, mặc dù Phùng Liễu có ít kinh nghiệm nhưng cô không chịu yếu thế, em đến thì tôi cũng đến.
Đầu tiên là đốt lửa trong phòng tắm rồi lại lên giường dập lửa, sau đó lại đốt lửa trên giường rồi vào phòng tắm dập, cuối cùng hai người lăn lộn tới gần sáng cũng không chịu từ bỏ.
Ngày đầu tiên của năm mới là ngày đầy nắng, mẹ Phùng dậy sớm nhất nhà, bà dùng nồi cơm nấu cháo cho mọi người ăn sáng.
Cốc cốc, cốc cốc!
Tiếng đập của theo nhịp vang lên, mẹ Phùng đứng ở cửa gọi.
-Dậy thôi, ngày đầu năm mới không thể ngủ nướng được, dậy ăn sáng đi thôi!
Trong khi chiến đấu lúc rạng sáng thì thể lực của Lạc Vân Sam chiếm thế thượng phong, nàng mở mắt ra trước rồi khẽ ho nhẹ một tiếng, nàng dùng giọng nói khàn khàn của mình trả lời.
-Dạ bác gái, chúng cháu dậy ngay đây ạ!
Mẹ Phùng nghe Lạc Vân Sam đáp lại cũng thấy hơi kỳ lạ.
"Sao giọng nói của đứa nhỏ Vân Sam này lại khàn vậy nhỉ, hôm qua thức cả đêm sao?"
Ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu mẹ Phùng, mãi tới lúc bà nghe thấy tiếng trả lời của Phùng Ích cũng khàn khàn như vậy mới yên tâm.
"Xem ra ba đứa nhóc này lại thức đêm rồi. Người trẻ tuổi đúng là..."
Phùng Ích lăn qua lăn lại trên giường mãi mới dậy, trên mắt cậu còn có một quầng thâm, nhìn bộ dạng tinh thần uể oải này thì chính là một đêm không ngủ.
Có trời mới biết đêm hôm qua cậu đã trải qua cái gì!
Cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ!
Phòng của Phùng Ích ở tầng ba, ba người đều ở tầng một cùng nhau xem hết mấy chương trình ngày tết.
Sau khi đưa lì xì mừng tuổi thì Phùng Ích liền về tầng ba của mình, mà Phùng Liễu và Lạc Vân Sam thì lên tầng hai rửa mặt.
Phùng Ích cầm bao lì xì trở lại phòng của mình, điều đầu tiên chính là mở bao lì xì ra xem.
Cậu mở bao của Phùng Liễu đầu tiên, vẫn như mọi năm là sáu tờ giấy màu đỏ in hình ông Mao.
Tiếp theo cậu mở bao của Lạc Vân Sam, Phùng Ích thấy Lạc Vân Sam cho cậu hai ngàn tệ liền mừng đến sắp nhảy dựng lên, hưng phấn một hồi lâu mới cẩn thận cất lại.
"Phát tài rồi, mình phát tài rồi, có tiền mua mô hình mới rồi!"
Một lát sau Phùng Ích lại ngồi trên giường trầm ngâm, sau đó cậu liền chạy xuống tầng dưới cầm hai quả táo để vào đĩa, cậu bưng lên tầng hai thay cho lời cảm ơn.
Nhưng lúc cậu đang hưng phấn bưng đĩa trái cây tới trước cửa phòng Phùng Liễu, cậu liền nghe được âm thanh khiến người ta đỏ mặt.
Chân Phùng Ích như đóng đinh trên sàn nhà, rõ ràng là muốn rời đi nhưng lại không thể động đậy được.
Phòng cách âm không kém, thế nhưng sau khi Phùng Ích nghe được những âm thanh kia thì liên tục một phút sau cũng không có gì truyền ra nữa.
Phùng Ích thở phào một hơi.
"Nói sao thì nói chứ bên trong là chị mình và bạn chị ấy, làm sao mà lại có âm thanh như vậy được."
"Nhất định là mình bị ảo giác rồi! Mình phải nhanh đi ngủ thôi, chắc giờ chị ấy và cô Lạc cũng đã ngủ rồi."
Phùng Ích hít một hơi thật sau, cậu còn bưng đĩa hoa quả nhưng không dám đưa vào nên chỉ có thể tự an ủi mình để bình tĩnh lại.
Ngay lúc cậu đang định về phòng, một tiếng động làm người khác nghe cũng phải "cảm động" vang lên.
-Vân Sam!
Ma xui quỷ khiến thế nào Phùng Ích lại tiến lên, cậu dán tai vào cửa.
"Vừa rồi mình không bị ảo giác đấy chứ!"
-Cô... cầu xin em đi...
Giọng nói ngả ngớn của Lạc Vân Sam truyền qua khe cửa rồi chui vào tai Phùng Ích.
Phùng Ích sợ tới mức giật mình lùi ra sau, cậu chạy một mạch về phòng.
Tiếng chạy của Phùng Ích cũng không nhỏ, nhưng với tình hình chiến đấu kịch liệt của hai người trong phòng thì một chút tiếng động bên ngoài cũng chẳng ảnh hưởng gì, hai người vẫn đắm chìm vào thế giới của chính mình, "chiến sự vẫn tiếp tục kéo dài".
Sau khi mẹ Phùng rời khỏi, Lạc Vân Sam liền đánh thức Phùng Liễu sau đó hai người liền đi rửa mặt.
Phùng Liễu và Lạc Vân Sam kiểm tra cho nhau một lượt rồi mới ra ngoài, ra tới cửa liền nhìn thấy Phùng Ích.
-Chào buổi sáng.
Lạc Vân Sam sửa lại cổ tay áo, nàng cười cười chào hỏi cậu.
Trong mắt Phùng Ích còn mang theo vẻ khϊếp sợ, cậu đảo mắt nhìn hai người.
-Buổi sáng vui vẻ ạ.
Phùng Ích không phát hiện dấu vết gì liền thở phào, sau đó cậu quay đầu chạy thẳng xuống dưới.
-Em đáng sợ lắm hả?
Lạc Vân Sam lấy tay sờ lên mặt, nàng chỉ đánh một chút son, về cơ bản là không trang điểm.
Phùng Liễu cũng quay sang nhìn Lạc Vân Sam, cô còn cẩn thận nhìn lại làn da trắng nõn trên cổ Lạc Vân Sam, không có dấu vết nào.
-Chắc là nó chưa tỉnh ngủ đấy.
Phùng Liễu cũng không biết tại sao em trai mình đột nhiên như vậy.
"Làm gì mà nhìn mình và Lạc Vân Sam như mãnh thú, vừa thấy đã chạy, mình và em ấy cũng có phải người xấu gì đâu."
Bữa sáng là mẹ Phùng chuẩn bị cháo ngũ cốc, theo yêu cầu của mẹ Phùng thì Lạc Vân Sam và Phùng Liễu đều uống một chén lớn, sau đó các nào mới bị đuổi ra ngoài đi dạo cho đỡ chướng bụng.
Tuy Phùng Ích cũng ăn chậm hơn một chút nhưng vẫn bị mẹ Phùng đuổi ra ngoài chơi, bây giờ cậu đang đi theo phía sau hai người, cậu do dự muốn nói lại thôi mà có nói cậu cũng không biết nói thế nào.
-Sao thế?
Phùng Liễu quay sang nhìn em trai.
-Đầu xuân năm mới làm gì mà tinh thần uể oải vậy, chơi game suốt đêm à?
-Em không...
Phùng Ích miễn cưỡng trả lời, cậu nhìn cô rồi lại nghĩ không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
"Đúng là trẻ con!"
-Chị... có phải chị...
Phùng Ích ấp a ấp úng, cậu không biết diễn tả làm sao.
-Có chuyện gì cứ nói thẳng là được, Vân Sam cũng là người nhà.
Phùng Liễu nghĩ em trai cô ngại nói nên trấn an cậu.
Phùng Liễu nói vậy khiến Phùng Ích có thêm dũng khí, cậu trực tiếp nói.
-Chị, có phải chị đang yêu đương với cô Lạc không?
Phùng Ích nói ra thì trong lòng cậu liền lo lắng, cậu nghĩ rằng mình sai nhưng lại mong chờ được biết sự thật.
Phùng Liễu nhướng mày.
"Mình và Vân Sam lộ liễu đến vậy sao? Đến cả đứa trẻ nhưng Phùng Ích cũng nhìn ra được à?"
-Ừ, bọn chị đang yêu nhau.
Phùng Liễu gật đầu thừa nhận.
"Nếu đã bị phát hiện vậy cũng không cần phải giấu nữa, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện gì không thể để người khác biết."
-Các chị đúng là một cặp!
Biểu cảm của Phùng Ích trông rất buồn cười, vui buồn lẫn lộn.
-Vậy em cảm ơn bao lì xì hôm qua của "anh rể" ạ!
Phùng Ích hít sâu một hơi, sau đó cậu quay sang nói với Lạc Vân Sam.
"Quan tâm người yêu của chị ấy làm gì, chị ấy vui là được."
Phùng Ích trẻ tuổi lại đang ở thời đại cởi mở nên cậu cũng có chút hiểu biết chuyện này, qua một đêm suy nghĩ cậu cũng hiểu không ít.
Lạc Vân Sam bất ngờ, trên mặt nàng lộ ra nụ cười xán lạn.
-Em giỏi lắm, sau này muốn gì gọi điện cho chị là được!
Lạc Vân Sam vừa cười nói vừa lấy danh thϊếp từ trong túi áo ra, bên trên có ghi số điện thoại, mà danh thiếu cũng là loại được thiết kế vô cùng tinh xảo.
-Cảm ơn anh rể ạ!
Phùng Ích nhận được danh thϊếp, sau đó liền đi tới bên cạnh chị gái.
-Chị, nếu cô Lạc có bắt nạt chị thì chị cứ gọi em, em sẽ tới tìm nàng!
Phùng Ích thấp giọng nói, sau đó cậu giúp Phùng Liễu sửa ống tay áo.
Thính giác của Lạc Vân Sam nhạy bén hơn người khác, vì thế khi Phùng Ích nói nhỏ với Phùng Liễu nàng cũng có thể nghe rõ.
"Cậu em vợ này của mình đúng là..."
Phùng Ích nói xong liền liếc sang Lạc Vân Sam, vừa lúc nàng cũng nhìn cậu vậy là ánh mắt hai người lập tức chạm vào nhau, bỗng dưng cậu cảm thấy Lạc Vân Sam nhìn thấu hết những gì cậu vừa nói.
-Vậy em đi trước đây, hai chị cứ thong thả đi dạo đi.
Phùng Ích nói xong thì vắt áo khoác lên vai chạy đi.
-Cô ơi, em trai cô mẫn cảm thật đấy, vậy mà có thể phát hiện chúng ta.
Lạc Vân Sam nắm tay Phùng Liễu, nàng đặt tay cô vào túi áo của mình.
-Tôi cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, chúng ta ở nhà cũng không làm gì quá thân mật.
Phùng Liễu cố lục lại ký ức.
-Đúng vậy, ngoại trừ trong phòng ngủ chúng ta...
Lạc Vân Sam nói được một nửa liền dừng lại, trong đầu cô hiện lên một ý tưởng hơi điên.
"Chẳng lẽ động tĩnh hôm qua lớn quá!"
Lạc Vân Sam nhìn Phùng Liễu, nàng thấy Phùng Liễu cũng đang dùng ánh mắt khϊếp sợ nhìn mình, ý nghĩ của hai người không hẹn mà lại giống nhau.
Mặt Phùng Liễu lập tức đỏ lên, cô rút tay ra khỏi túi áo của nàng rồi vỗ vào đầu Lạc Vân Sam một cái.
-Sau này không được làm chuyện như vậy ở nhà!
Mặt Phùng Liễu đỏ bừng, cô cảm thấy hình tượng của mình trong mắt em trai không còn chút nào.
Vẻ mặt Lạc Vân Sam buồn thiu rồi vuốt vuốt tóc nơi vừa bị Phùng Liễu "đánh yêu".
"Nếu không phải cô cho phép thì em cũng có dám làm càn như vậy!"
-Thế chờ đến lúc không có ai thì có được làm loạn không ạ?
Lạc Vân Sam hỏi cố.
Phùng Liễu nghe xong lại càng giận, cô không nhịn được lại cốc trán Lạc Vân Sam thêm một cái.
-Vân Sam! Tại sao trong đầu em chỉ nghĩ mấy thứ này thế! Hôm nay em đi ngủ sô pha cho tôi!
Phùng Liễu xấu hổ nổi giận.
Lạc Vân Sam rụt cổ, nàng lựa chọn im lặng chịu đựng.
"Giờ mình càng nói càng sai, đành phải đợi cô yêu hết giận thôi."
Phùng Liễu xấu hổ nhiều hơn tức giận, sau khi bị gió thổi mấy cái thì khuôn mặt vốn đỏ ửng cũng trở lại trạng thái bình thường, tuy nhiên cô vẫn làm lơ Lạc Vân Sam để nàng nhớ cho kỹ.
"Sau này muốn làm cũng phải xem xét trường hợp!"
Lạc Vân Sam bị gió thổi hơn nửa tiếng, nàng bắt đầu dùng cái mũi đỏ ửng của mình với cái giọng nũng nịu mới dỗ được Phùng Liễu.
-Em thề, em hứa, em đảm bảo, từ nay về sau ngoại trừ nhà của chúng ta sẽ không làm càn ở những nơi khác nữa!
Lạc Vân Sam giơ bàn tay lạnh cóng của mình lên thề thốt.
Phùng Liễu lạnh lùng gật đầu, sau đó cô kéo tay Lạc Vân Sam, cô dùng nhiệt độ tay của mình sưởi ấm cho nàng.
-Cô ơi, bây giờ chúng ta đi về hả?
Lạc Vân Sam hít mũi tỏ vẻ đáng thương hỏi.
-Ừ, đi về thôi.
Phùng Liễu sợ nhất là Lạc Vân Sam giả vờ đáng thương, cô nhìn thấy nàng đáng thương liền mềm lòng.
Bởi vì đang ở ngoài nên cô vẫn phải giữ hình tượng của mình, cô cứng rắn nói.
-Đêm nay phạt em ngủ ở sô pha trong phòng, không cho phép em nửa đêm bò lên giường.
-Ôi...
Lạc Vân Sam đáng thương đáp.
"Cô yêu miệng thì nói chê nhưng thân thể lại rất thành thật, rõ ràng mình cũng cảm nhận được..."