Nhà của Phùng Liễu nằm ở một thành phố tuyến hai, sau khi máy bay hạ cánh còn phải đi xe hơn nửa tiếng đồng hồ nữa.
Cuối năm tới gần nên vé tàu vé xe thường bị cháy hàng, khi Phùng Liễu và Lạc Vân Sam muốn mua cũng chỉ còn dưa lại vài tấm vé.
Phùng Liễu và Lạc Vân Sam đều mang theo hành lý nếu để hai người đứng với đống đồ này trong nửa tiếng thì quá mệt mỏi. Vì thế hai người thương lượng một chút, cuối cùng quyết định tới gần đó thuê một chiếc xe rồi tự lái về.
Theo bản đồ trên điện thoại, Lạc Vân Sam đi đường lạ nên vòng vèo mất hai tiếng đồng hồ mới tới nơi Phùng Liễu nhận ra.
-Rẽ trái.
Phùng Liễu ngồi trên ghế phụ chỉ đường.
-Dạ.
Lạc Vân Sam gật đầu, nàng bỏ hướng dẫn sang một bên và đi theo hướng dẫn của cô.
Thấy nơi mình cần tới trùng với chỉ dẫn trên bản đồ, Lạc Vân Sam không khỏi hồi hộp, tay nàng cầm tay lái bắt đầu đổ mồ hôi.
-Cô ơi, hình như em chưa chuẩn bị đồ gì cả.
Lạc Vân Sam đi chậm lại, nàng đột nhiên nghĩ tới.
-Hả? Không phải em đã mua quà rồi à?
Phùng Liễu hơi nhướng mày, cô quay sang nhìn Lạc Vân Sam.
"Lúc thuê xe xong không phải đã đi mua rồi sao?"
Lạc Vân Sam lắc đầu.
-Những thứ đó chỉ có thể xem như đồ bồi bổ thôi, đáng ra em phải chuẩn bị những thứ khác mới đúng.
-Đừng quá lo lắng, còn mấy ngày nữa mới đến năm mới, nếu em lại muốn mua thì tới lúc đó mua cũng được.
Phùng Liễu nói, cô sẽ không ngăn cản Lạc Vân Sam làm gì chỉ là đưa ra ý kiến thích hợp. Dù sao thì Phùng Liễu cũng ngầm hiểu, nếu đồ vật quá quý hiếm thì ba mẹ cô sẽ không nhận.
Lạc Vân Sam nghe thấy Phùng Liễu nói xong liền an tâm hơn một chút, nhưng nàng vẫn cảm thấy hồi hộp.
Ba mẹ Phùng Liễu sống ở khu dân cư, văn đường có rất nhiều xe đỗ. Phải tìm kiếm một hồi thì Lạc Vân Sam mới tìm được chỗ đỗ xe.
Một tay Lạc Vân Sam xách đông trùng hạ thảo và rượu Mao Đài, một tay nàng lại kéo hành lý cùng với tâm trạng thấp thỏm đi sau Phùng Liễu.
-Đừng sợ, ba mẹ tôi cũng sẽ không ăn thịt em.
Phùng Liễu an ủi sau đó gõ cửa nhà.
-Tới đây!
Một giọng nói tràn đầy sức sống từ trong nhà vang lên, ngay sau đó một người trẻ tuổi mở cửa ra.
-Chị, chị đã về rồi!
Phùng Ích nói, cậu có chút tò mò nhìn Lạc Vân Sam theo sau cô.
"Chị kia lớn lên xinh đẹp quá, chân lại còn dài nữa!"
-Ừ, giới thiệu một chút, đây là đồng nghiệp của chị tên Lạc Vân Sam, cô giáo Lạc.
Phùng Liễu nói tới hai chữ "cô giáo" có chút khó khăn.
-Chào cô Lạc ạ.
Phùng Ích nghe Lạc Vân Sam là giáo viên xong liền nghiêm túc, cậu không dám nhìn chằm chằm vào Lạc Vân Sam.
-Đây là em trai của tôi tên Phùng Ích, đang học lớp 11.
Phùng Liễu rất hài lòng với biểu hiện của Phùng Ích, cô khẽ cười giới thiệu cậu với nàng.
-Chào em!
Lạc Vân Sam cười nói, nàng không muốn để lộ mình đang khẩn trương.
-Phùng Ích, chị còn về hả?
Mẹ Phùng ở trong hỏi với ra, bà đeo tạp dề ra ngoài.
-Dạ, chị đã về ạ.
Phùng Ích xoay đầu nói vào trong nhà.
Lạc Vân Sam thấy mẹ Phùng sắp đi ra liền bỏ hành lý xuống, sau đó cầm đồ đi lên phía trước.
-Con chào bác gái, con là đồng nghiệp của cô Phùng, mấy ngày nay chắc phải làm phiền mọi người.
Lạc Vân Sam vô cùng tự nhiên nói.
Mẹ Phùng à một tiếng, bà nhìn Lạc Vân Sam hỏi.
-Cô là đồng nghiệp của Liễu Liễu sao?
-Dạ, con họ Lạc tên là Vân Sam, chính là Vân Sam trong cây vân sam.
Lạc Vân Sam cố gắng bình tĩnh để ngữ điệu không quá khó nghe.
Phùng Liễu nhìn Lạc Vân Sam lóng ngóng liền bật cười, cô còn chưa giới thiệu mà Vân Sam lại ngơ ngác xông lên đúng là chết cười.
-Mẹ, Vân Sam cũng là giáo viên của Nhất Trung, bây giờ con đang thuê nhà cùng nàng, con đã nói với mẹ trong điện thoại rồi đó.
Phùng Liễu kéo hành lý của Lạc Vân Sam lên trước, cô vừa cười vừa giải thích.
-À, thì ra cháu là Vân Sam, mau vào nhà ngồi đi.
Mẹ Phùng sau khi nghe Phùng Liễu nhắc mới nhớ tới Lạc Vân Sam, sau đó lập tức nhớ tới người mà con gái bà đã nhắc tới.
Thật ra Phùng Liễu đã nói về sự tồn tại của Lạc Vân Sam với người nhà từ rất lâu rồi, cô cũng giúp Lạc Vân Sam xây dựng hình tượng tốt với ba mẹ mình.
Con gái vừa có khí chất lại vừa có tài, mỗi ngày đưa đón cô đi làm và tan tầm, chỉ cần cô tới nấu cơm liền không cần cô trả tiền thuê nhà.
Lạc Vân Sam được mẹ Phùng nhiệt tình kéo vào trong nhà, bà nhìn thấy nàng còn xách theo đồ liền nhắc mãi.
-Vân Sam cũng khách sáo quá rồi, bác còn chưa cảm ơn con đã chăm sóc Liễu Liễu mà con còn mang nhiều đồ tới làm gì.
-À, cô Phùng cũng hỗ trợ con rất nhiều ạ.
Lạc Vân Sam ngượng ngùng nói, dù sao thì mỗi ngày đều là Phùng Liễu nấu cơm cho cô.
-Thật là... mau uống trà đi, đi xa vậy chắc mệt lắm.
Mẹ Phùng kéo Lạc Vân Sam ngồi trên ghế sô pha, sau đó nhìn Phùng Ích nói.
-Phùng Ích, mau đi pha một bình trà mang tới đây.
-À dạ, con đi ngay đây.
Phùng Ích gãi đầu, cậu lập tức chạy vào bếp.
-Bác gái...
Lạc Vân Sam vẫn còn ngại trước sự nhiệt tình của mẹ Phùng Liễu.
-Mẹ, con đưa Vân Sam đi cất đồ trước đã nhé.
Phùng Liễu chậm rãi xuất hiện trước mặt Lạc Vân Sam, cô cười nói.
-Vậy cũng được, mẹ đi rửa trái cây trước đã.
Mẹ Phùng nói.
-Vân Sam, cháu đã ăn cơm trưa chưa?
-Cháu đã ăn rồi ạ.
Lạc Vân Sam cảm thấy mẹ Phùng nhiệt tình liền có chút hưng phấn, mãi đến lúc nàng và Phùng Liễu xách đồ lên tầng hai mới bình tâm lại.
-Em sợ mẹ tôi nhiệt tình quá hả?
Phùng Liễu buồn cười nhìn Lạc Vân Sam, cô cong ngón tay búng lên trán nàng.
-Bác gái quý khách quá!
Lạc Vân Sam thở dài một hơi, nàng hơi nhăn mày lại quay sang hỏi cô.
-Cô thấy biểu hiện vừa rồi của em thế nào? Có tệ quá không?
Phùng Liễu suy nghĩ một chút mới dối lòng nói.
-Rất tốt!
-Thật sao?
Lạc Vân Sam có chút nghi ngờ.
Lạc Vân Sam không phải người hay giao thiệp cùng người khác. dù sao thì nàng cũng là người thừa kế Lạc thị nên bình thường đều là người khác tới bắt chuyện với nàng, nàng còn không có kinh nghiệm đi mua quà biếu khách.
-Thật mà, em không thấy mẹ tôi nhiệt tình với em sao?
Phùng Liễu nghiêm túc nói.
-Mẹ tôi thích nhất là người biết vẽ tranh, trước kia tôi còn nói với bà ấy em là giáo viên mỹ thuật, bà ấy lập tức kêu tôi dẫn em về cho bà ấy xem mà.
-Hóa ra là như vậy.
Lạc Vân Sam gật đầu, thì ra mẹ Phùng thích họa sỹ.
-Nhưng mà em lại không mang họa cụ tới đây.
-Không sao đâu, em chỉ cần ký họa bà ấy cũng làm mẹ tôi vui vẻ rồi.
Phùng Liễu nói.
-Vậy được, em có mang theo sổ ký họa!
Lạc Vân Sam yên tâm hơn một chút.
Nhà Phùng Liễu là một căn nhà có ba tầng, tầng một là phòng bếp và nhà ăn, ngoài ra còn là phòng ngủ của ba mẹ Phùng Liễu, tầng hay là phòng của Phùng Liễu và một căn phòng cho khách, tầng ba là phòng của Phùng Ích và thư phòng.
Sau khi hiểu rõ bố cục căn nhà, Lạc Vân Sam có hơi thất vọng.
-Vậy em phải ngủ ở phòng cho khách hả?
"Nếu có khách đến nhà của mình thì đều sẽ được xếp ở trong phòng khách, chắc lại không được ngủ cùng cô ấy rồi."
-Không phải lo đâu, giường của tôi khoảng 1m8, hai người ngủ cũng được.
Phùng Liễu trả lời, cô còn không nhận ra suy nghĩ của Lạc Vân Sam sao.
-Bạn thân ngủ cùng nhau cũng không có vấn đề gì.
-Dạ!
Lạc Vân Sam vui vẻ gật đầu.
Lạc Vân Sam vô cùng mong chờ mấy ngày tới, nàng cho rằng mình có thể tự tin nói chuyện với người nhà Phùng Liễu. Nhưng khi nàng tiếp xúc với thực tế thì không khỏi lo lắng, làm gì còn lòng dạ nào mà đi hoàn thành mấy kế hoạch đã nghĩa ra.
Sau khi cất đồ đạc xong, Phùng Liễu lập tức dẫn Lạc Vân Sam xuống dưới, hai người bắt đầu nói chuyện với mẹ Phùng.
-Ba con buổi chiều đã đi câu cá rồi, nếu ông ấy câu được thì tối nay chúng ta sẽ ăn cá.
Mẹ Phùng lấy ra một chiếc hộp, bên trong có hạt dưa, đậu phộng và hạt thông.
Lạc Vân Sam cảm thấy cắn hạt dưa trước mặt người lớn là không tốt nên nàng chỉ ăn đậu phộng.
-Vâng ạ, nhưng có tôm hùm đất thì càng tốt.
Phùng Liễu nói theo.
-À, Vân Sam có ăn được cay không con?
Mẹ Phùng hỏi.
-Con ăn được ạ, không quá cay thì có thể.
Lạc Vân Sam thật thà đáp, dáng ngồi vô cùng ngoan ngoãn.
Mẹ Phùng cũng rất gần gũi, ngoại trừ nói một chút chuyện bên ngoài thì đều hỏi chuyện Phùng Liễu ở trường học.
-Mẹ yên tâm đi, con dạy lớp 11 nhẹ hơn lớp 12 nhiều.
Đối với mấy câu hỏi của mẹ Phùng thì Phùng Liễu trước sau chỉ trả lời một câu như trước.
-Vậy ở trường học có bạn bè gì không?
Lạc Vân Sam nghe mẹ Phùng hỏi câu này thì lỗ tay nàng lập tức dựng đứng, tốc độ bóc đậu phộng cũng chậm lại.
-Bạn nào cơ ạ?
Phùng Liễu hỏi ngược lại.
-Còn bạn nào vào đây nữa, tất nhiên là bạn trai chứ sao!
Biểu cảm trên mặt mẹ Phùng càng thêm lo lắng.
-Con cũng gần 30 tuổi rồi, mấy đứa bạn con còn có con đi học lớp 1 rồi đấy.
-Con không có bạn trai.
Phùng Liễu bình tĩnh nói, cô chỉ có một người bạn gái mà thôi.
-Thật à?
Mẹ Phùng nửa tin nửa ngờ hỏi lại.
-Hay mẹ sắp xếp cho con một bữa cơm với cháu trai của dì Vương ở bên kia nhé?
Phùng Liễu khẽ thở dài trong lòng.
-Mẹ, con không cần bạn trai, con ở một mình cũng thấy ổn.
Mẹ Phùng lắc đầu, bà cảm thấy suy nghĩ của Phùng Liễu quá buồn cười.
-Người trẻ tuổi bây giờ đúng là tùy tiện, chờ tới khi con lớn bằng tuổi mẹ mới biết một mình cô đơn bao nhiêu.
-Đến lúc đó con cũng không phải ở một mình.
Phùng Liễu hiểu mẹ mình, bà cũng sẽ không trói cô lại mà bắt cô đi lấy chồng.
Cuộc sống là của chính mình, chỉ cần mình sống thoải mái là được rồi, cái gì mà kết hôn với sinh con cũng không phải là thứ tất yếu.
Nếu tới lúc đó, Phùng Liễu cũng sẽ không bài xích chuyện kết hôn.
Tất nhiên người kết hôn cùng cô cũng chỉ có một mình Lạc Vân Sam.