Editor: Wave Literature
"Cự Giải Độc Chu!"
Sắc mặt của Ngụy Tú Dung trở nên nghiêm túc, lúc này nàng tiến lên hai bước, chân khí chí dương chí cương của nàng biến thành nóng rực, dũng mãnh lao về phía trước.
"Xì xì... Xì xì..."
Âm thành cổ quái, vang lên từ trên đầu những con nhện này.
Bộ lông màu đen dựng thẳng của nó, dưới tác dụng của chân khí nóng rực của Ngọc Tú Dung, bị đốt quăn xoắn lại, tốc độ cũng chúng cũng vì thế mà giảm đi.
Nhưng chân khí mạnh mẽ đủ đập xuyên đá núi, nện trên người chúng, lại không để lại một chút thương tích nào.
Nhất là phần ngực và đầu của chúng, mỗi lần đỡ đòn lại sáng lên một chút.
"Để cho ta!"
Thấy sắc mặt của Ngụy Tú Dung trở nên căng thẳng, muốn áp sát chém giết, Âm Dương Ngọc Nhân khẽ lắc đầu, tiến lên một bước.
Trong lần hành động này, Ngụy Tú Dung chỉ phụ trách mở đường, quét sạch chướng ngại, xử lý đối thủ phiền phức, là công việc của tiên thiên hậu kỳ Âm Dương Ngọc Nhân.
"Vâng."
Nàng lập tức gật đầu đồng ý, lùi về sau hai bước, nhường đường cho Âm Dương Ngọc Nhân.
Tôn Hằng hơi nghiêng đầu, tò mò nhìn Âm Dương Ngọc Nhân, hắn rất tò mò về thực lực của vị cao thủ đứng thứ hai của Bách Hoa Tông này.
"Xuất!"
Chỉ thấy Âm Dương Ngọc Nhân khẽ kêu một tiếng, tóc dài run lên, vài tia sáng lạnh lẽo đã phóng ra.
"Vù!"
Những tia sáng này sắc bén, di chuyển như trước, trong chớp mắt xuyên qua những con nhện to lớn kia.
Ánh mắt của Tôn Hằng rất sắc bén, đã thấy rõ những tia sáng này thật ra là một cây phi châm dài hơn nữa thước.
Phi châm dài nhỏ, sắc bén, nhanh chóng xoay tròn, dễ dàng xuyên qua mấy con nhện này.
Làn da của mấy con nhện này rất cứng, có thể chống được chân khí của Ngụy Tú Dung, nhưng lại không ngăn được những cây phi châm xoay tròn này.
Huyết luyện pháp khí!
Vài cái phi châm đan xen vào nhau,
Đan chéo thành mạng lưới, chỉ trong nháy mắt, đã bắn chụm vào đám Cự Giải Độc Chu to bằng con nghé này, để lại những lỗ thủng lởm chởm như tổ ong.
Những con nhền nhện này, đối với Tôn Hằng, cũng rất khó giải quyết, nhưng đối phương lại dễ dàng giết chết, không cho chúng có thời gian chống cự.
Quả nhiên, mỗi một vị tiên thiên hậu kỳ cao thủ, đều không thể khinh thường.
"Vù!"
Phi châm cắm trên đất bay trở về Âm Dương Ngọc Nhân, cắm vào trong mái tóc dài của hắn, biến mất.
Tóc dài lắc lư, đen bóng mượt mà, khiến cho người ta không thể ngờ được, trong này lại giấu được thứ có thể giết người dễ dàng như vậy!
Nhền nhện chết, người tinh thông dùng độc Mai Tĩnh Tu tiến lên, nhảy đến bên cạnh những con nhện này.
Nàng duỗi ra hai tay, cầm một cây dao găm, bắt đầu chém khắp thi thể của mấy con nhện kia.
Một lát sau, mấy cái túi độc xuất hiện trên lòng bàn tay của nàng.
Ba người các nàng, một người mở đường, một vị chủ công, một vị tinh thông dùng độc trợ giúp, phối hợp rất ăn ý.
Coi như Uyên Sơn, bọn họ cũng có thể tùy ý đi ngang!
"Mọi người, mỗi người một cái nha, có những vật này, thì những con nhện cùng loài với mấy con này sẽ không dám tới gần, chắc cũng giải bớt phiền toái đấy."
Mai Tĩnh Tu đưa túi độc cho mọi người, không ai ghét bỏ thứ này cả, đều cầm chắc trong bàn tay.
Tôn Hằng niết cái túi độc này.
Bụng túi không lớn, chỉ lớn bằng quả trứng chim, hơn nữa rất mượt mà, như ngọc quý, không ai cảm thấy ghê tởm cả.
Xử lý xong những con Cự Giải Độc Chu này, một đoàn người tiếp tục đi về trước.
Bên trong Vạn Chu Sơn này, so với những người khác đang cẩn thận chú ý xung quanh, thì người luôn trầm mặc ít nói như Mai Tĩnh Tu trở nên hớn hở năng động hơn nhiều.
Có lẽ vì đều sử dụng độc công, nên nàng rất nhiệt tình với Tôn Hằng, liên tục nói về kiến thức chế độc, dùng độc của mình, còn muốn thỉnh giáo Tôn Hằng cách dùng độc của hắn.
Chỉ tiếc, nàng không biết là, Tôn Hằng không biết gì về dùng độc hạ độc cả.
Cho nên hắn nói năng rất cẩn thận, chỉ nói những thứ ghi lại trong Bách Độc Chân Kinh, hay là Cổ Thần Kinh mà thôi, lâu lâu mới chèn vào hai ba câu.
Nhưng mà hai quyển bí tịch này, mỗi một cuốn đều kết hợp tinh hoa của độc công, có thể được nó ghi ở bên trong, thì sao có thể thuộc loại chung chung được?
Cho nên lúc bình thường Tôn Hằng không mở miệng, mà một khi mở miệng đều khiến Mai Tinh Tu suy nghĩ hơn nửa ngày, sau khi suy nghĩ xong, nàng lại liên tục tán thưởng, dần dần xem trọng Tôn Hằng.
Về phần Tôn Hằng, cũng từ trong miệng đối phương hiểu ra rất nhiều điều, hai bên đều có lợi. "Nhền nhện chia thành nhện nhện dệt lưới, rồi nhện không diệt lưới, và một số ít nhện sống trong hang động."
Mai Tĩnh Tu duỗi ra hai hai trắng mịn màng của nàng, nhìn rất giống ngọc quý, có thể nói là hoàn mỹ.
Có điều trên tay của nàng còn có hai con nhền nhện đủ màu đang bò, khiến cho người khác không dám tới gần.
"Hai con nhền nhện bảy màu này, thuộc loại nhền nhện không dệt lướt, tốc độ loại này nhanh hơn nhền nhện dệt lưới, sống cũng lâu hơn, độc cũng mạnh hơn!"
"Phập!"
Trong khi nói chuyện, một con nhền nhện mở to miệng lớn, đột nhiên cắn vào ta của nàng, rồi thò ra một cái ống hút như xúc tua, cắm vào trong cơ thể Mai Tĩnh Tu.
"A…"
Trong lớp áo đen, truyền tới âm thanh sảng khoái, du dương, mang theo kiều mị của Mai Tĩnh Tu.
Tôn Hằng ở bên cạnh nhịn không được khóe miệng co lại, quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Xem ra đối phương cũng tu luyện một môn công pháp cùng loại với Bách Độc Đoán Kim Thân, có thể hút độc vào trong cơ thể.
Chỉ có điều…
Bị nhện cắn có thư thái vậy sao?
Một lát sau, con nhện cắn vào tay của Mai Tĩnh Tu đột nhiên mềm nhũn xuống, dường như sức mạnh toàn thân của nó bị rút đi, vô lực rơi xuống đất.
"Khiến Tôn trưởng lão chê cười rồi.""
Mai Tĩnh Tu thu tay lại, giọng nói cũng trở nên bình thản: "Độc công của tại hạ, cần phải cắn nuốt độc vật, một ngày không cắn nuốt, là cơ thể cảm thấy khó chịu liền."
"Thế nào?"
Tôn Hằng chắp tay: "Mai cô nương có thể dung nạp kịch độc vào trong cơ thể thế này, tại hạ bội phục!"
Tuy nhìn Mai Tĩnh Tu thu nạp độc của con nhện này rất thoải mái, nhưng công pháp như vậy, từ khi nhập môn đã là một cái tra tấn rồi.
Vị này che mặt, không dám gặp người, là cũng do tu luyện độc công?
Loại gan dạ này, không phải ai cũng dám thử.
"Cẩn thận một chút!"
Ở phía trước, truyền đến giọng nói hùng hậu của Ngụy Tú Dung: "Phía trước là địa bàn của Huyết Ngọc Tri Chu, chúng ta phải tăng tốc thôi."
Huyết Ngọc Tri Chu, bọn chúng bò nhanh như điện, thân mang kỳ độc, có thể hủ hóa xương cốt, kết bè kết đội đi theo đàn, rất khó chơi.
Sắc mặt của đoàn người trở nên nghiêm túc, dưới sự mở đường của Ngụy Tú Dung, chạy nhanh qua chỗ này.
Đôi khi, ngươi không muốn đụng cái gì, thì lại càng dễ dàng đụng phải.
Nhất là nơi nhện độc bò đầy đất, một đoàn người lại đi lại lộ liễu như thế, chỉ trong một lát, ở xung quanh đã vang lên tiếng tích tích tác tác, một sợi tơ máu xuyên thủng cây cối, xuất hiện trước mặt mọi người.
"Vù!" Ánh sáng lạnh bắn chụm tới, một cây phi châm xuyên thủng tơ máu, cắm vào trên một cây đại thụ.
"Chi chi... Chi chi..."
Một con nhền nhện lớn bằng lòng bàn tay, toàn thân đỏ thẫm trong suốt, giống như ngọc quý xuất hiện, đây là con vật có danh tiếng lớn nhất Vạn Chu Sơn này!
Lúc này nó bị phi châm của Âm Dương Ngọc Nhân đâm thủng, nhưng vẫn còn chưa chết, vẫn liều mạng giãy dụa.
"Vù!"
Lại thêm một cây phi châm, đâm thẳng vào cơ thể của Huyết Ngọc Tri Chu, khí mạnh nổ ra, trực tiếp ép nó thành một mảnh thịt nát.
"Mọi người cẩn thận!"
Loại vật này khó chơi, cũng khiến cho sắc mặt của Âm Dương Ngọc Nhân hơi hơi trầm xuống.
Lúc này, vô số tơ máu rậm rạp chằng chịt, đã nhào tới xung quanh mọi người.
"Hạo Dương Chưởng!"
Ngụy Tú Dung rống lên một tiếng khó chịu, dẫn đầu dòng người tấn công đám nhện này.
Chưởng của nàng khí thế hung mãnh, kình khí cuồng bạo, hai tay đẩy về trước, ở trước mặt nàng đã nóng như một cái lò luyện.
Cây cối cháy rừng rực, đá núi bắt đầu tan chảy, ngay cả những con Huyết Ngọc Tri Chu đang bay nhào tới, cũng thét lên chi chi, liên tục đổi hướng tấn công.
Có những con né không kịp, thì bị đốt đến mức cuộn tròn lại, bốc hơi nước lên, chết khô.
Thực lực của một con Huyết Ngọc Tri Chu, không bằng Cự Giải Độc Chu được.
Hai tay của Ngụy Tú Dung liên tục chưởng tới, sóng khí hừng hực tuôn ra, tầng tầng lớp lớp nhào tới phía trước, thế công của Huyết Ngọc Tri Chu cũng bị ngăn trở.
"Chi chi..."
Tiếng thét vang lên.
Phía trên, vô số sợi tơ máu nhào tới, tụ lại một chỗ, bắn chụm về phía đoàn người.
Bọn chúng tỏa ra khói độc, trong chớp mắt bao phủ đoán người, cũng khiến cho Ngọc Tú Dung cảm thấy khó khăn.
"Vù!"
Hơi mười tia sáng lạnh, bay xuyên hơn mười trượng, tốc độ kinh người, đan chéo lẫn nhau, tạo thành một lớp che chắn to lớn, bao bọc mọi người lại.
Những con Huyết Ngọc Tri Chu muốn lao tới, đều bị phi châm đâm xuyên qua, chết oan uổng.
Mà lão già đi cạnh cô gái che mặt kia, cuối cùng cũng xuất thủ.
"Tê..."
Chỉ thấy hắn cong tay búng một cái, một luồng khí mạnh bắn ra hơn mười trượng.
Khí mạnh bay không tiếng động, nhưng khi nó chạm vào Huyết Ngọc Tri Chu, thì sẽ bị nổ tung, cuốn ra hơn mười trượng.
Lúc đó, những thứ gì gần trung tâm, đều bị ép thành phấn vụn.
Cho dù những con Huyết Ngọc Tri Chu này có cứng như Tinh Cương, cũng không thoát được!
Mười ngón tay của lão liên tục bắn ra, khí mạnh bay như bão táp, giống như một cái súng máy, khí thế mạnh mẽ, khiến cho người khác sợ hãi!
Tiên Thiên Hậu Kỳ cao thủ!
Vị lão già dung mạo không đặc biệt, che giấu khí tức này, lại là tiên thiên hậu kỳ cao thủ!
Nhìn thấy lão già cùng Âm Dương Ngọc Nhân liên tiếp xuất thủ, Tôn Hằng nhịn không được thở dài một hơi.
Hắn vốn cho rằng thực lực của mình cũng không kém, nhưng so với bọn họ, thì mình cũng chả tính là cái gì.
Còn không nói tới Trương Tông Khẩu, Sở Thiên Cơ.
Khi nào làm xong việc này, thì phải bế quan một chuyến, chỉnh lý võ học toàn thân cho tốt.
Gần đây mình kiếm được quá nhiều đồ tốt, khiến cho tâm tính trở nên lơ mơ rồi.
Mặc dù đang suy nghĩ, nhưng động tác của hắn cũng không chậm.
Tay hắn nắm lại, Vạn Độc Châu đã bay lên không trung, bảo châu sáng lấp lánh, khói độc đang nhào tới đám người, cũng bị nó lôi kéo, bị hút vào bên trong.
Đã không còn khói độc uy hiếp, những người ở đây cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Vừa đánh vừa chạy, đừng có dây dưa với bọn chúng!"
Âm Dương Ngọc Nhân điều khiển phi châm, đột nhiên chuyển hướng đi.