Editor: Wave Literature
Hàng thứ nhất của từ đường, không có bài vị, cũng không có ghi chữ, chỉ có một cái hộp gỗ nhỏ dài.
Tình huống quỷ dị như vậy, tất nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt Tôn Hằng.
Có điều uy danh của Thiên Đao Môn quá lớn, để cho hắn không thể không cẩn thận từng li từng tí, đánh ra chân khí, vọt tới cái hộp gỗ dài nhỏ kia.
Ca…
Một tiếng vang nhỏ, nắp hộp gỗ được mở ra, cũng không có cơ quan cạm bẫy.
Tôn Hằng vung tay lên, gió trong phòng lượn qua lượn lại, một vật trong hộp gỗ kia, bị hắn lấy lên, phiêu đãng trên không trung.
Đây là một bức họa được cuộn tròn lại, bị một sợi dây lụa buộc lại.
Tôn Hằng chớp chớp mắt, điều khiển lực gió chậm rãi mở cái dây lụa kia ra.
"Phần phật..."
Bức họa cuộn tròn này trải ra, một nhân vật hiện ra trong mắt Tôn Hằng.
Trong bức họa này vẽ một lão già tóc bạc, vẻ mặt đường vân rõ ràng, áo dài tung tay, đang đứng chắp tay, nhìn về phương xa.
Lào già bên trong bức họa này có cả nếp nhăn, hai mắt đục ngầu, nhìn qua giống như một người già bình thường, ngoại trừ việc nó rất chân thật ra, thì cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Ở một góc của bức vẽ, có mấy dòng chữ nhỏ.
Quách Sư tự họa, Tưởng Lu cửu bái! (Bức họa của Quách Sư tự vẽ, Tưởng Ly cúi đầu bái chín lạy)
Mấy chữ này, kiểu chữ rồng bay phượng múa, khí thế rầm rộ, nhưng hoàn toàn không ăn khớp với đường nét đơn giản trên bức họa kia.
Vị Thiên Đao Môn môn chủ Tưởng Ly đứng hàng thứ hai, vậy vị Quách Sư này hẳn là sư phụ thần bí của hắn.
Hai con ngươi của Tôn Hằng chuyển động, cẩn thận đánh giá lão già này, cuối cùng nhìn vào hai mắt đục ngầu của lão.
Trong thoáng chốc, dường như tròng mắt kia có một thần thái khác thường.
Đôi mắt đục ngầu này, dần dần biến thành rõ ràng, biểu cảm đơn giản, cũng biến thành rất nhiều màu sắc.
Lúc này, Tôn Hằng mới phát hiện được, lão già trong bức tranh này, đang đứng trên một đỉnh núi.
Núi này to lớn, có thể nói là hùng vĩ.
Bốn phía mây mù bao phủ,
Vô biên vô hạn.
Phía chân trời, gió giục mây vần, cuồn cuộn vô biên.
Một lão già, đứng ở giữa khoảng trời như vậy, đôi mắt bao quát hết thiên địa.
Rõ ràng bức họa rất lớn, lão già chỉ đứng một vị trí nhỏ ở giữa, nhưng trong mắt của Tôn Hằng, trừ lão già bình thường không chút gì lạ này, thì núi cao nguy nga, hay mây mù cuồn cuộn, cũng không thu hút bằng lão được!
Hai mắt của Tôn Hằng ngốc trệ, nhìn chằm chằm bức họa thật lâu, mới nhắm mắt lại.
Giờ phút nào, trong đầu hắn vô số suy nghĩ cuồn cuộn ào tới, hắn liên tục cảm ngộ, tựa hồ như đang nghĩ tới cái gì đó, nhưng lại không biết mình đang nghĩ tới cái gì.
Một lát sau, hắn trực tiếp nhắm hai mắt lại, khoanh chân ngồi trên mặt đất, tiền vào trạng thái cảm ngộ.
Thời gian dần dần trôi qua, khí tức của Tôn Hằng cũng dần dần biến hóa.
Khi thì dạt dào sự sống, cơ thể có ánh sáng phát ra; khi thì sa sút, cơ thể toàn tử khí.
Cho tới một thời gian, hai thức này vào trạng thái cân bằng, xương cốt vang lên tiếng kêu giòn tan, Kim Cương Bất Hoại Thần Công tới tầng thứ tám hậu kỳ!
"Phù!"
Tôn Hằng đột nhiên mở hai mắt.
Từ đường này giống như có điện, ánh sáng lóe lên khắp phòng.
Tôn Hằng tiếp tục mở bức họa ra, để trước mặt mình, nhưng ánh mắt của hắn nhìn bức họa, đã khác xa lần trước.
"Lợi hại!"
Tôn Hằng dò xét tới lui bức họa này, không nhịn được mà cảm thán một tiếng.
Ngoài từ này ra, thì hắn không còn từ nào khác để hình dung bức họa này.
Đây cũng không phải là bức họa của người bình thường.
Trên bức họa cuộn tròn này, ẩn chứa không biết bao nhiêu tiên thiên công pháp tinh diệu đến cực hạn.
Có công pháp luyện thể, có công pháp ngự khí, có đao pháp, có kiếm quyết, có quyền có chưởng, mỗi một môn, đều là cực hạn của tiên thiên!
Chỉ là những công pháp mà Tôn Hằng có thể nhận ra, thì đã có mười ba cái rồi!
Nhiều công pháp như vậy, bao hàm tất cả, ý cảnh không giống nhau, khí thể bất đồng, nhưng lại dung hợp hoàn mỹ trên người lão già này.
Quả thật chính là...
Khủng bố!
Nếu như không phải tận mắt thấy được bức họa này, thì Tôn Hằng không ngờ tới, trên đời cũng có người, có thể tập thành nhiều loại công pháp khác nhau như vậy.
Hơn nữa, mỗi một môn đều luyện tới cảnh giới cực cao!
Với lại, hắn còn dung hội tất cả, vào trong một thể, nhét vào trong bức họa này.
Tiên thiên công pháp không giống như cái khác, nếu như cảm ngộ không đủ sâu, thì ý cảnh của nó, cũng không đạt tới độ cao kia.
Mà lão già bên trong bức họa này, không nói những cái khác, chỉ là ngạnh công luyện thể trên người của hắn, đã vượt qua Kim Cương Bất Hoại Thần Công đại viên mãn!
Chỉ tiếc...
Tôn Hằng nhẹ nhàng thở dài, sắc mặt ảm đạm.
Nếu tách những công pháp này ra, thì người khác có thể cảm ngộ một ít.
Nhưng nhiều công pháp cao minh như vậy hội tụ một chỗ, thành một thể, thì dù cho Tôn Hằng có cảm ngộ thế nào đi nữa, cũng không có tác dụng.
Cho dù hắn nhận ra không ít công pháp, nhưng chỉ nhận ra mà thôi, cũng không biết luyện thế nào.
Cái này giống như đang cầm một núi vàng trên tay, nhưng lại không có công cụ khai thác, chỉ có thể ngắm nhìn.
Hắn lại không biết, bức họa này, vốn là cung cấp cho Tưởng Ly, công pháp trong đó, cũng được ghi lại thành sách, cho đệ tử trong Thiên Đao Môn tu hành.
Còn về thành tựu của người trong bức họa, vốn là rất xuất sắc rồi, người thường không thể nào với tới được.
Người thường tập võ, chuyên tu một đường, đạt tới đỉnh phong đã không tệ rồi, tu luyện thêm công pháp, thì sẽ lãng phí thiên phí, nên chả ai dại đi làm cả.
Có điều, Tôn Hằng không phải không có thu hoạch gì.
Công pháp đơn độc, hắn không thể tu luyện.
Nhưng trên bức họa này lại là một người chỉnh thể, cảm giác viên mãn, cảm giác cảm ngộ sinh tử trên người lão, cũng dẫn dắt Tôn Hằng không ít.
Nhất là cảm ngộ với ngạnh công, mặc dù Tôn Hằng không thể học theo, nhưng cũng cảm ngộ được một ít, giúp đỡ hắn tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công dễ hơn.
Thậm chí, tầng thứ chín của Kim Cương Bất Hoại Thần Công, cũng đã nằm trong tầm tay của Tôn Hằng!
Hắn thở dài một hơi, tiếc nuối cuốn bức họa này lại, cất bước đi về phía hàng thứ hai của bài vị.
Ngay khi Tôn Hằng cuốn bức họa này lại, thì gió mạnh va chạm vào ngay, để cho Tôn Hằng phát hiện được cái bài vị của Tưởng Ly, hơi hơi khác thường.
Hắn liền bước lên, gõ nhẹ vài cái trên tường ở sau bức bài vị của Tưởng Ly, một tiếng giòn vang vang lên, một cái hộp gỗ nho nhỏ, bắn ra bên ngoài.
Tôn Hằng nở nụ cười thỏa mãn, lấy tay mở hộp gỗ ra.
Trong hộp gỗ này có một quyển sách.
Chất liệu của sách này rất lạ, vì nhiêu năm như vậy, nó vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Tưởng Ly tuỳ bút!
Trên bìa có bốn chữ lớn, rồng bay phượng múa, khí thế hùng hậu, rất giống với tám chữ lớn ở trên bức họa kia.
Tôn Hằng tiện tay mở ra, cuốn sách này, ghi lại chuyện thường ngày của nhân vật danh chấn thiên hạ Tưởng Ly này.
Vị Tưởng Ly này rất tự ngạo với chiến công của mình, nếu như không phải Tôn Hằng thấy kiểu chữ của hắn, thì sợ Tôn Hằng cũng đoán rằng đây là sổ ghi chép mà người sau ghi lại mà thôi.
Có điều, trong này còn ghi lại một ít bí mật của hắn.
Giống như cuộc sống hồi nhỏ.
Xuất thân phú quý, nhưng lại bị Ma Môn cướp sạch, thiên phú của hắn không tồi, nhưng sau đó bị đệ tử của Ma Môn cướp đi.
Lúc sau vô tình gặp được sư phụ thần bí này, được hắn cứu, rồi nhận làm đồ đệ.
Toàn bộ quá trình, giống như trong dân gian đồn.
Còn với sư tôn mình, Tưởng Ly thán phục từ sâu trong lòng.
Còn về tình cảm của Tưởng Ly, nơi này lại ghi lại những điều mà tin đồn bên ngoài không có.
Hắn có mấy vị bằng hữu, thân thế của từng vị cũng không tầm thường, có cả Ma Môn, có cả người của Tiên Môn!
Mà chuyện ghi lại ở phía sau, cũng làm cho Tôn Hằng mở rộng tầm mắt!
Tưởng Ly đứng ở đỉnh của thế giới này, tầm mắt hắn cao không ít, cách nhìn nhận sự việc của hắn cũng khác người thường.
Một số bí ẩn, cũng làm cho sắc mặt Tôn Hằng liên tục biến hóa.
Trong lúc hăng say đọc sách, hắn đã đọc từ đầu đến cuối cuốn sách này rồi.
Cuối cùng, là một môn công pháp tên là Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí, lọt vào trong tầm mắt của Tôn Hằng.
"Gia sư thông hiểu vạn pháp, dung hội thành một, nhưng nếu chỉ tính về sát phạt, thì công pháp này đứng thứ nhất!"
"Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí, lấy Phù Nguyên Kiếm Khí của một vị cao nhân làm cơ sở, dung nhập ảo diệu của tiên pháp, dung nhập Thiên Cương Địa Sát vào trong cơ thể, uy lực không thua gì "Thần thông!"
Có thể xưng là công pháp sát phạt thứ nhất trong rất nhiều công pháp của Thiên Đao Môn, công pháp này rất không đơn giản.
Có điều, nhìn miêu tả của công pháp này, trong đầu của Tôn Hằng lại có một suy nghĩ.
Công pháp tối cường của Thiên Đao Môn, lại là kiếm pháp.
Tay hắn run lên, một tờ giấy rớt từ trong hộp gỗ xuống.
Tôn Hằng duỗi tay ra, tờ giấy này bay tới, trên đó ghi năm chữ lớn, Trúc Cơ Đan Đan Phương!