Editor: Wave Literature
Nhạn Phù Sơn, một ngọn núi cao vút tới tận mây.
Ngọn núi hình dáng hơi nghiêng, cao vút, sườn dốc thẳng đứng, giống như một cây Thiên Kiếm, phái biển mây, xuyên thẳng lên trên cao, gió thổi rất mạnh.
Ở lưng chừng núi, có một chỗ nhô ra, tạo nên một khu vực bằng phẳng.
Trên đó, lúc này có một người ngồi xếp bằng bộ dáng khoan thai, dựa vừa lưng núi, ngắm nhìn phong cảnh núi non.
Dáng vẻ người này cường tráng, mặc một bộ áo dài màu tím nhạt, tóc dài sau lưng cũng không buộc lại, gió núi thổi, làm chúng tung bay tự do.
Khuôn mặt không có gì đặc biệt, nhưng lại có một dáng vẻ khoan thai, hai mắt hiện lên vẻ kiên định, nhìn về dãy núi có vẻ mừng rỡ.
Mấy năm qua, trên khuôn mặt mọc ra một ít râu, làm cho hắn nhìn có vẻ già dặn hơn trước.
"Ô..."
Tôn Hằng nhẹ nhàng đặt Sáo Huân lên miệng, thổi lên một tiếng.
Thanh âm sâu kín, mang mác, kết hợp cùng với gió núi, giống như là có thể chạm vào mây khói, hắn lúc này, tâm hồn gần như hợp nhất với trời đất.
Âm thanh này, cũng là tâm trạng của hắn lúc này.
Hiện nay, từ lúc Dư Thiên Hùng lên chức bang chủ, thời gian đã qua hơn năm năm!
Hơn năm năm.
Tam Hà Bang đã có cao thủ Tiên Thiên Lục Hợp Kiếm trấn thủ, lại có một người tu pháp làm khách khanh Trưởng Lão, cộng thêm có Vô Song Kim Thân Cuồng Đao Tôn Hằng, đã làm cho Tam Hà Bang trở thành thế lực lợi hại nhất Trần quận.
Cộng Thêm đằng sau lưng của Dư Thiên Hùng, chính là Âu Dương Tiên Phủ, thế lực cực kỳ khủng khiếp.
Hơn nữa, mặc dù nhỏ tuổi, nhưng hắn làm việc lại vô cùng rõ ràng, ân tình phân minh, làm cho danh tiếng ngày càng lớn.
Bây giờ, Dư Thiên Hùng đã là nhị lưu cao thủ, chỉ cần vài năm nữa, hắn sẽ trở thành nhất lưu cao thủ, chức vị bang chủ sẽ càng vững chắc.
Về phía Tôn Hằng, hắn bây giờ đã là Đường chủ của Ngoại Vụ Đường.
Vị Trí của Ngoại Vụ Đường, nằm ở Nhạn Phù Phái.
Cũng vì lẽ đó, hắn mới có thể xuất hiện ở trên Nhạn Phù Sơn.
Theo như lời của Thiên Hùng, Ngoại Vụ Đường lập ra, cần một người Đường chủ có uy tín, mới có thể chỉ đạo mọi người.
Ngoại Vụ Đường giống như tên vậy, chuyên xử lý những chuyện ngoài bang, ở chỗ Nhạn Phù Sơn, cách xa trung tâm, đây cũng là một cách đẩy Tôn Hằng ra ngoài.
Rất rõ ràng, đối với uy danh của Tôn Hằng trong bang, Dư Thiên Hùng cũng có vẻ e ngại.
Đối với việc này, Tôn Hằng ngược lại cảm thấy rất vui vẻ.
Những ngày này, hắn hòa mình với sông núi, tĩnh tu võ nghệ, đối với mọi chuyện bên ngoài lại càng không quan tâm, chỉ mong nhanh chóng đạt tới Tiên Thiên.
Giờ phút này, chân khí trong cơ thể của hắn dạt dào, đi qua Sáo Huân, phát ra âm thanh về bốn phía, đề gió núi xuống, cũng làm cho mây trắng ở trên trời rung động.
Trời mây mờ mịt, mênh mông, chỉ có vài con chim én, bay xuyên qua mây mang theo từng chút mây khói.
Nhìn cảnh này, trong lòng Tôn Hằng khẽ rung động, Sáo Huân trong miệng thổi theo chũng một lúc.
Hắn vung tay lên, một cuốn tranh từ trên vách núi bay tới cạnh hắn, được hắn điều khiển, liền mở ra, trôi nổi trước mặt hắn.
Đây là một cuốn tranh dài khoảng một trượng, rộng khoảng một xích, những hình vẽ trên tranh lại càng bắt mắt hơn.
Hình vẽ đó, là trời trong mây trắng, Vân Long xuyên qua mây, khi thì giơ vuốt, lúc lại ngẩng đầu, thân hình khổng lồ ẩn hiện trong mây, phát ra thần uy.
Vảy của Vân Long lộ ra một nửa, kết hợp với mây, hiện ra đẹp mắt, giống như thật, làm người xem không khỏi trầm trồ.
Con Vân Long này phiêu đãng trên mây trắng, phập phồng, chân thật, nếu nói không quá, thì so với cảnh tượng trước mặt hoàn toàn giống nhau.
Đây có thể nói là một cuốn tranh tuyệt mỹ.
Hoặc là một môn công pháp Tiên Thiên, tên là Vân Long Cửu Biến!
Bước vào Tiên Thiên, chạm đến cảnh giới huyền diệu thức hải, vũ kỹ cùng với luyện thể, cảnh giới bên trong là hoàn toàn khác nhau.
Tiên Thiên vũ kỹ, ngoại trừ chiêu thức của công pháp, cách thức vận hành, còn có ý khác giấu ở bên trong.
Công pháp cỡ này, kỳ thật Tôn Hằng đã từng gặp qua trước kia.
Như, Ma Môn Mê Thần Công Phu, Thiên Đao Môn Vấn Thiên Đao Quyết, ra chiêu mạnh mẽ, đều là những công pháp đặc biệt.
Giống như Vân Long Cửu Biến, nhìn qua cũng không miêu tả cách thức tập luyện, nếu không nhìn kỹ, cũng chỉ là cuốn tranh khá đẹp mà thôi, chỉ có tiên thiên cao thủ, mới có thể từ bên trong thấy được một chút thông tin.
Tiên Thiên công pháp rất khó tìm, nếu so sánh, thậm chí còn khó tìm hơn pháp môn(phương pháp sử dụng pháp thuật) của người tu pháp.
Vật này là do Đinh Tĩnh tìm thấy trên người của một người tu pháp, ngoài ý muốn mà đổi được.
Vật này đến tay Tôn Hằng đã một năm!
Một năm trôi qua, hắn cũng từ bên trong quyển tranh, hiểu được sự biến hóa kỳ ảo của Vân Long Cửu Biến.
Kim Cương Bất Hoại thần công dù sao cũng lấy luyện thể làm chủ, chỉ cho hắn cách điều khiển khí, cũng làm cho thân thể Tôn Hằng, điều khiển được cách vận sức, có tương trợ rất lớn với vũ kỹ.
Nhưng đối với Vân Long Cửu Biến, cho đến hôm nay, cho dù hắn có thể điều khiển thân thể như trong cuốn tranh, cũng chỉ có thể đánh ra đệ ngũ biến mà thôi.
Đương nhiên, theo Tôn Hằng nghĩ, ngay cả như vậy, thành tựu của hắn đã không kém gì chủ nhân trước của cuốn tranh.
Mà những người đó, ai cũng là Tiên Thiên cao thủ!
Cho đến lúc này, Tôn Hằng nhìn mây trắng, rồi nhìn về phía bức tranh, những thứ khó hiểu trong lòng, đã dần được giải đáp.
"Phù..."
Gió thổi qua, bóng người và bức tranh đang ở mỏm đá đột nhiên biến mất.
Ở giữa không trung, mây mù bỗng nhiên chuyển động kịch liệt.
Một bóng người xuyên qua đó, thân hình cao ráo, phóng lên, rồi đột nhiên hạ xuống, như một con rồng uốn lượn, xoáy mây mù, đánh tan chúng, đạp vào những ngọn núi cao vút, bay xuyên qua.
Tôn Hằng không phải là rồng, nhưng mỗi lần hắn chuyển động, so với Vân Long trong cuốn tranh thì cực kỳ giống nhau!
Trong chốc lát, trong những tầng mây có tiếng thét như tiếng rồng gầm lên, một con Vân Long từ bên trong xuất hiện, thân hình uốn lượn, ẩn hiện mờ ảo trong mây mù.
Thần Long giơ vuốt, tiếng gió như gào thét, cuốn những đám mây lên trên.
Thần Long Bái Vĩ, những mảnh mây mù lớn đã tản ra, lộ ra một thân ảnh bên trong.
"Vân Long Cửu Biến!"
Một tiếng hô khẽ vang lên, phía xa xuất hiện một con Vân Long rồi đột nhiên gia tốc, lấy một biến thành chín, thoát ra tầng mây, mang theo những đám mây khói, ầm ầm đụng vào một đỉnh núi.
"Oanh..."
Trời đất giống như rung chuyển, núi đá cao hai trượng, đã bị đánh trúng, ngay lập tức bị đánh nổ.
Vô số đá vụn, dọc theo thân núi, rơi xuống bốn phía.
Sóng khí từ đỉnh núi tuôn ra, đánh tan mây mù, ở đỉnh núi cao vút đó, không còn lại gì cả.
Một lúc trôi qua, đỉnh núi lại trở nên yên tĩnh, mây mù lại tiếp tục vây quanh.
Chỉ có ở dưới chân núi, âm thanh núi đá lở, mơ hồ truyền đến.
Trên đỉnh núi, Tôn Hằng đứng đó, gió núi thổi tóc dài, trong đôi mắt cũng là lộ ra vẻ mừng rỡ.
Vân Long Cửu Biến công pháp, có thể nói mạnh bạo, mỗi lần đều biến đổi, giống như là nhiều người cùng nhau đánh ra.
Vân Long Cửu Biến, chín biến thành một, sức bật lại càng kinh khủng!
Tuy vừa rồi hắn có thể thi triển ra sức mạnh Cửu Biến, hơn một nửa là do hắn đã hiểu được một phần cuốn tranh, nhưng nếu đã làm được một lần, ắt sẽ có lần sau!
Hơn nữa, Vân Long Cửu Biến cũng không dừng lại với thân thể, cho dù là khinh công, đao pháp, kiếm pháp,…, đều có thể thực hiện được.
Nghe nói, những người đã từng tu luyện môn công pháp này, trong Tiên Thiên sơ kỳ, đều là nhân vật đứng đầu!
Để hồi sức, Tôn Hằng khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, bình phục khí huyết vừa sử dụng.
Chẳng biết từ lúc nào, bên dưới vách đá, có âm thanh truyền tới tai hắn.
Hắn trợn mắt, thi triển thân pháp, thân như một mũi tên, lao xuống vách đá.
Một lát sau, bên dưới núi đá.
"Đường chủ!"
Một người mặc trang phục màu đen cung kính hướng Tôn Hằng chắp tay nói: "Đinh Tiên Sư đến gặp, đang ở đại điện chờ."
"Ta biết rồi!"
Tôn Hằng gật đầu, ánh mắt hướng về phái đại điện, trong miệng nhẹ nhàng nói: "Hi vọng nàng lần này có thể mang đến đồ tốt."
...
Lúc hắn đi đến đại điện, người trong điện đã đợi được một lúc, dù vậy người trong điện cũng không thể hiện sự lo lắng, chắp hai tay sau lưng, từ từ thưởng thức những bức vẽ trên tường.