"Tần thúc, người kia rất lợi hại đúng không?"
Người nói chuyện chính là vị tiểu cô nương ở bên cạnh Triệu Minh Nghĩa.
Nàng mặc áo choàng dài, tuổi tầm mười sáu người bảy, khuôn mặt tinh xảo, bên trên còn mang theo một chút ngây thơ, chỉ khi nàng ngẫu nhiên nhìn về phía Triệu Minh Nghĩa, thì mới có thể mang theo một chút thiếu nữ phong tình.
"Bẩm tiểu thư."
Tần giáo úy rút thương chắp tay, cung kính nói với cô gái kia: "Dường như người này nội khí cũng không mạnh, nhưng sức mạnh cơ thể rất lớn, đúng là một vị nhất lưu ngạnh công cao thủ."
"Ngạnh công cao thủ, rất hiếm thấy nha."
Cô gái kia nhẹ nhàng cười cười, nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Minh Nghĩa: "Triệu đại ca, ở chỗ này của ngươi có ai là ngạnh công cao thủ không?"
"Đồng muội, ngươi cũng biết, ta không thích chém chém giết giết, đối với chuyện trong giang hồ, ta cũng biết rất ít.
Triệu Minh Nghĩa nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó ngừng một chút mới tiếp tục núi: "Nhưng mà, ta nghe nói Nhạn Phù Phái có một vị ngạnh công cao thủ, hình là là Thiên Lực Sĩ gì gì đó."
"Thiên Lực Sĩ Phùng Tử Ngọ."
Tần giáo úy tiếp lời: "Ta cũng nghe nói về người này. Đáng tiếc! Nhân vật như vậy, thì ở trong quân đội mới có thể phát huy ra hiệu quả tốt nhất, ở trong giang hồ đơn đả độc đấu, không có thành danh mấy."
Triệu Minh Nghĩa gật đầu: "Tần thúc nói đúng."
"Mà sao bằng Triệu huynh đệ được."
Tần giáo úy tươi cười nhìn Triệu Minh Nghĩa: "Mấy năm từ biệt, không ngờ tới chúng ta sẽ gặp nhau ở Trần quận này. Năm đó tiểu thư của chúng ta suýt nữa gặp nay, may mắn có ngươi xuất thủ tương trợ a!"
Mà cô gái kia nghe vậy, hai mắt sáng ngời nhìn Triệu Minh Nghĩa, vẻ mặt nhu tình.
Hiển nhiên chuyện lúc trước, để lại ấn tượng rất sâu sắc cho nàng.
"Tần thúc khách khí rồi, gặp chuyện bất bình, nên ta xuất thủ tương trợ mà thôi."
Triệu Minh Nghĩa cười nói: "Chỉ có điều, tại hạ không ngờ tới được, thì ra Ngọc Đồng muội muội, lại là con gái rượu của Chu đại tướng quân."
"Aizzz!"
Tần giáo úy thở dài lắc đầu: "Trước đây vài năm, tướng quân giao chiến thất bại với Đại Lương, bị kẻ xấu vu khống hãm hại, một nhà hơn mười miệng…"
"Tần thúc!"
Chu Ngọc Đồng đỏ mắt, giọng của nàng nghẹn ngào.
"Ta sai, không nên nói những lời này, khiến cho tiểu như bi thương."
Tần giáo úy nghiêm mặt, chắp tay nhìn Triệu Minh Nghĩa: "Những năm gần đây, tướng quân một mực bôn ba, cũng bởi vì không muốn liên quan tới triều đình nữa, nên mới chưa có dịp gặp ngươi. Không ngờ tới, Triệu Công Tử đã trở thành công văn của quận phủ, lại chờ mấy tháng được triều đình phong chức, tiền đồ vô lượng nha!"
"Tần thúc khách khí."
Tần giáo úy nhìn vẻ mặt khiêm tốn của Triệu Minh Nghĩa, hài lòng gật đầu.
Hắn đã sơm biết tiểu thư nhà mình hâm mộ Triệu Minh Nghĩa, mà tướng quân đã khôi phục quân chức mấy năm rồi, nếu muốn tìm Triệu Minh Nghĩa thì bọn họ đã sớm tìm từ lâu.
Sở dĩ không tìm, là lo lắng một số nguyên nhân nhỏ.
Mà quan trọng hơn, là sợ Chu Ngọc Đồng sẽ yêu mến tên tiểu tử ngốc suốt ngày chỉ biết đèn sách này.
Nàng chính là viên ngọc quý của Chu tướng quân, sao có thể gửi gắm cho một tên tiểu tử ngốc không có chút thu hút gì được?
Nhưng bây giờ, Triệu Minh Nghĩa được đại nhân vật của Trần quận ưa ái, còn có quan hệ với Đăng Tiên Ti, và nếu được đại tướng quân nâng đỡ, thì con đường công danh về sau sẽ thông suốt.
Mà thân phận địa vị như vậy, tiểu thư nhà mình lại ngưỡng mộ người này, hai người kết hợp với nhau, thì đại tướng quân cũng rất vui mừng.
Mấy ngày nay, hai người liên tục dính sát vào nhau, mà Tần giáo úy cũng không có ngăn trở, ngầm đồng ý mối quan hệ này của hai người.
Mà Triệu Minh Nghĩa, thì mặc dù bên ngoài ấm áp như vậy, bên trong lại nghĩ việc khác.
Hắn đã sớm biết được việc mình gặp lại Chu Ngọc Đồng.
Thậm chí, lấy Chu Ngọc Đồng làm vợ, cũng là nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành mà Ma Môn đệ tử Viên Doanh Tụ giao cho hắn, sợ là Ma Môn đã sớm chú ý đến cô bé này rồi.
Với tư cách là một trong tám vị đại tướng quân của triều đình Chinh Nam Đại Tướng Quân, thì địa vị của Chu Khang cũng không cần phải kể nhiều.
Mà Chu Khang, bởi vì chuyện cũ, nên chỉ có mỗi một đứa con gái.
Nếu như mình có thể lấy Chu Ngọc Đồng,
Thì đối với việc thẩm thấu vào quân đội của Ma Môn, cũng mang ý nghĩa trọng đại.
Về phần ngây thơ trong sáng Chu Ngọc Động, bây giờ đã một mực yêu mến Triệu Minh Nghĩa.
Còn những việc khác, thì nàng quan tâm làm gì?
...
Trên ngọn cây, Tôn Hằng khoanh chân ngồi ngay ngắn, sắc mặt ngưng trọng thao túng cơ thể của mình, vận chuyển nội khí, bình phục một chút thương thế trong cơ thể.
Dù cho chỉ bạo phát một thời gian ngắn ngủi như vậy, nhưng hắn đã phải triển khai toàn bộ thất tinh, nên cũng bỏ ra một cái giá khá lớn.
Nhất là cánh tay trái của hắn còn chưa khôi phục hoàn toàn, lúc này đã rỉ ra từng giọt máu rất nhỏ, máu chảy xuống da, nhìn qua rất đáng sợ!
"Phù…"
Thật lâu sau, Tôn Hằng mới chậm rãi thở ra, mở hai mắt.
Nhẹ nhàng hoạt động một chút cổ tay, nếu không dùng sức quá nhiều trong thời gian này thì cũng ổn dần thôi.
Nghiêng đầu, nhìn về phía hòm gỗ đang gác ở chạc cây, rốt cuộc tâm tình của Tôn Hằng cũng khá lên một chút, khóe miệng nhịn không được hơi hơi nhếch lên, lập tức lấy mấy cuốn sách trong đó ra.
Nhờ vào ánh sáng lờ mờ, Tôn Hằng nheo mắt lại, đảo qua những cái tên trên quyển sách.
" Tỏa Nguyên Thủ ", " Lục Hợp Quyền ", " Giang Hồ Tán Lộ —— Du Ký Châu Kiến Văn "
Võ công, du ký!
Chuyến này không uổng!
Nhếch miệng cười cười, tâm tình nhất thời buông lỏng, cũng kích thích đau đớn trên cánh tay khiến cho hắn nhe răng trợn mắt, nửa ngày sau mới bình tĩnh lại được.
Nhìn hòm gỗ trước mặt, Tôn Hằng ánh mắt lấp lóe, lấy tay tháo cái bọc trống rỗng trên lưng xuống.
Mang theo hòm gỗ rất bất tiện khi di chuyển, vẫn nên đặt sách vở vào trong bao, vác trên lưng dễ đi hơn nhiều.
Mà nguyên bản một rương chứa đầy sách vở, lúc này chỉ còn có hơn phân nửa.
Tôn Hằng vừa thu thập, cũng vừa chửi thầm tên Quỷ Ảnh Ngô Lục kia.
"Phốc…"
Bay nhảy xuống ngọn cây, Tôn Hằng lưng đeo bao bố, nhìn bốn phía xung quanh, dọc theo đường cũ, chạy vội đi về.
Trên đường đi tên Ngô Lục kia vứt sách không ít, lúc này, có thể tìm lại một ít.
Mà trong rừng sâu rất dễ dàng để cho người khác mất phương hướng, nhất là trong đêm tối như vậy.
May mắn là, Tôn Hằng quen thuộc đi đường núi, nên không tới mức đi lạc đường.
Men theo con đường nhỏ trong trí nhớ, Tôn Hằng dừng lại những nơi mà Ngô Lục vứt sách vở, tìm kiếm tới lui.
Chỉ tiếc, tốn không biết bao nhiêu thời gian, chỉ có thể tìm được một cuốn sách được giấu rất kỹ càng.
Hiển nhiên, dọc theo đường này, đã bị Ngô Lục chạy lại vơ vét!
"Đáng chết!"
Tức giận gầm lên một tiếng, Tôn Hằng cũng không thể không tìm kiếm, chỉ là tốc độ của hắn tăng lên rất nhiều.
Đây là một rừng thông rậm rạp, trong đêm tối, đen kịt không thấy năm ngón tay.
Mà nơi này, là nơi Ngô Lục dễ bỏ sót bí tịch nhất.
Tôn Hằng híp mắt, tay cầm bảo đao, nhẹ nhàng cất bước.
"Vù…"
Gió núi thổi qua, một mảnh vải màu đen không biết từ nơi nào bay xuống sát mặt đất.
Mà mảnh vải này, rất giống quần áo mà Ngô Lục mặc!
"Ca..."
Tôn Hằng dừng bước lại, đứng ở chỗ cũ.
Mà hắn cũng nắm chặt bảo đao trong tay.
Một luồng ý lạnh, không biết phát ra từ đâu, bao phủ toàn thân hắn.
Sát cơ!
Tôn Hằng nheo mắt lại, toàn lực vận chuyển Kim Thân Công, nhưng mà sự uy hiếp mà cỗ sát ý này mang lại cho hắn, vẫn không yếu bớt một chút nào!
Trong lòng căng thẳng, khí tức ngưng trệ, Tôn Hằng sử dụng ngũ quan nhạy bén kia mình, không buông tha bất kỳ cử động nào quanh mình.
Nơi này có cao thủ ẩn núp!
Ở chỗ nào?
Hô hấp của hắn dường như cũng đã ngừng lại, chỉ có gió núi lùa vào quanh người của hắn.
"Vù…"
Lá rụng tung bay, rơi vào đao trong tay của Tôn Hằng, trong chớp mắt bị cắt thành hai mảnh.
Cùng lúc đó, sát cơ hiện rõ lên, ngay lập tức bức tới.
Ở sau lưng!
Tôn Hằng bỗng nhiên quay người, xoay người bảo đao lại, giống như dãi ngân hà đảo ngược, gió lớn gào thét, chém về phía người tới.
"Đinh..."
Phi Hồng kiếm!
Bóng kiếm lay động gió lớn, kéo, túm lôi kéo, liên tục phun ra nuốt vào, và trong một khắc va chạm ngắn ngủi này, thì kình lực biến hóa vô cùng, trong chớp mắt hiện lên.
Đối mặt với bóng kiếm đang đánh úp tới, Tôn Hằng chỉ cảm thấy dường như mình không thể khống chế bảo đao ở trong tay nữa, không tự điều khiển mà chém lệch mục tiêu của mình.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã lùi lại hơn mười bước, chiêu pháp không ổn định, tình thế tràn đầy nguy hiểm!
"Keng…"
Đao kiếm chạm vào nhau, Tôn Hằng gầm nhẹ một tiếng, cầm đao phóng thẳng tới người đối phương, bỏ qua sự đau đớn trên cánh tay của mình, chộp tới phía mũi kiếm kia.
"A..."
Mà đối phương nhìn thấy động tác của Tôn Hằng thì khinh thường, thân hình nó nhẹ nhàng nhún một cái, tránh khỏi cây trường đao đang đánh úp tới, mũi kiếm biến hóa, nhân cơ hội này gọt tay Tôn Hằng.
"Kèn kẹt…"
Âm thanh kỳ lạ vang lên.
Không biết cái bao tay của Tôn Hằng làm bằng gì, nhưng từ trước tới giờ đao kiếm bổ vào, chưa bao giờ gây sức mẻ được nó cả.
Nhưng bây giờ, sợi tơ bị bung ra, tấm vải bố bay tán loạn.
Dưới bảo kiếm của đối thủ, thì cái bao tay vững chắc của hắn, triệt để bị bung ra.
Nhưng trong tích tắc này, thì đã quá đủ với Tôn Hằng!
Kim Thân Công!
"Ca..."
Tay cầm mũi kiếm, lòng bàn tay của hắn bị lưỡi kiếm sắc bén xẹt qua, hiện ra từng vết máu.
Mà bảo kiếm kia, cuối cùng cũng ngừng lại.
Quỳ gối, cất bước, đá nghiêng!
Gió mạnh gào thét, giống như muốn chém rách trời vậy, xoáy lên cành lá vụn trên mặt đất, hung hăng đánh về phía đối thủ.
Mà đối phương, tựa hồ như cũng không muốn lui bước, bỏ đi trường kiếm trên tay, chưởng ấn bay bổng hướng về phía lồng ngực của Tôn Hằng, nhìn rất chậm mà lại nhanh tới mức không đỡ được.
"Bành..."
Một tiếng vang lớn vang lên, hai người đồng thời lùi lại, mà cái bảo kiếm kia thì bay thẳng lên trời.