Không hề cố ý thỏa hiệp cùng lấy lòng nữa, thái độ của Mã Thừa Ân bắt đầu lạnh nhạt dần, Ly Ca Tiếu nếu không muốn uống thuốc thì sẽ để mặc y không uống, mặc dù trong lòng hắn luôn hy vọng y nhanh chóng khỏi bệnh, nhưng Ly Ca Tiếu sau khi khỏi bệnh tự nhiên sẽ khó đối phó, cho nên nếu y đã không nguyện ý thì dù hắn có cưỡng cầu được cũng không còn ý nghĩa.
Nhưng trong tay chỉ có một mình Hạ Tiểu Mai thật sự không đủ, hắn chủ ý nhắm tới người bên cạnh Sài Hồ, âm thầm qua mấy ngày hắn liền mời được hai vị nữ quyến Hồ gia đến phủ.
“Mẹ, không phải sợ, Mã đại ca không phải người xấu, con nghĩ nhất định là Mã đại ca cùng Ly thúc thúc cãi nhau, Mã đại ca muốn ép Ly thúc thúc làm lành nên bắt chúng ta về uy hiếp!” Tiểu nha đầu lòng dạ hân hoan, đây là lần thứ hai nàng bị bắt đến Mã phủ, trong lòng vội vàng tính toán một chút, Ly thúc thúc của nàng cũng không phải người dễ dàng khuất phục, ban đầu nàng đã cảm thấy là lạ, hiện tại xem ra trực giác của nữ nhân thật sự rất chính xác.
“Yên nhi, mẹ đã sống đến ngần này tuổi rồi, mẹ không sợ chết, mẹ chỉ……sợ ngươi, mẹ……..đều do mẹ không tốt, liên lụy ngươi cùng bị bắt!” Sài đại tẩu vừa nói thì một thanh nước mắt nước mũi ròng ròng, lần trước vì nam nhân của nàng đã khiến nữ nhi một phen xông pha nguy hiểm, lần này lại bởi vì nàng, nữ nhi còn không kịp đợi Sài Hồ đến tìm hai mẹ con đã cùng bị bắt.
“Mẹ, đừng nói như vậy, cái gì mà chết hay không chết, Mã đại ca chính là một con cọp giấy, nếu hắn thật sự muốn lấy mạng chúng ta, đã sớm đem chúng ta ‘rắc rắc’, làm sao còn đợi đưa chúng ta về phủ cho chúng ta ăn ngon như thế này!” Vừa nói, Sài Yên cầm trái táo lên cắn một miếng.
Cũng coi như đã trải qua ít nhiều sóng giá, Sài đại tẩu lau nước mắt suy nghĩ lời của Sài Yên, ngược lại cảm thấy rất có đạo lý, thất thượng bát hạ tâm tình an định một chút, nhưng vẫn nóng nảy đứng ngồi không yên.
Mặt trời lên cao quá đầu, đến giờ cơm trưa có hai gia nhân mang chút thức ăn đi vào, Sài Yên an an ổn ổn ngồi ăn cơm, Sài đại tẩu một miếng cũng nuốt không trôi, chỉ mong đợi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Mã Thừa Ân ban đầu nghĩ mẹ con hai người trải qua sự tình hai ngày nay nhất định đã bị dọa cho sợ hãi, nhưng không ngờ đến khi vừa mở cửa đi vào, liền thấy Sài Yên thay mẹ gắp thức ăn, một tay còn cầm chiếc đùi gà đang gặm dở, khóe miệng không khỏi nhếch một cái.
Thấy Mã Thừa Ân một thân quan phục, Sài Yên vội vàng để đùi gà xuống, xin lỗi cười cười, cô nương có dáng ăn uống như hùm như hổ rốt cuộc vẫn còn biết xấu hổ, huống chi Mã Thừa Ân còn là người nàng từng thích.
“Mã đại ca, huynh nói gì đi, không hù được ta nhưng cũng đừng dọa mẹ ta, mẹ ta đã lớn tuổi không chịu nổi hù dọa này đâu, cận thận cha ta đến tìm huynh liều mạng, ngay đến Ly thúc cũng không ngăn được, Mã đại ca, có phải huynh đấu không lại Ly thúc đúng không?” Tiểu quỷ còn nhỏ miệng lưỡi giang hồ liến thoắng không khỏi làm người khác sửng sốt.
“Hắn không chịu cùng ta một chỗ, ta cũng chỉ còn biện pháp bắt các ngươi trói buộc hắn ở lại!” Vốn muốn cứng rắn dọa các nàng một chút, thuận đường cho Ly Ca Tiếu nhìn hai người họ, nhưng tình hình trước mắt, tiểu cô nương ngay đến nửa điểm sợ hãi cũng không có, còn làm một bộ dáng đại nhân, khiến cho hắn có chút dở khóc dở cười.
“Thật đần, huynh cũng không phải không biết Ly thúc thúc là người như thế nào, thích mềm không thích cứng, ban đầu ta lừa gạt hắn mặc dù hắn sớm đoán được, nhưng hắn vẫn như cũ im hơi lặng tiếng để cha ta cùng Tiểu Mai ca ca và Tam Nương tỷ tỷ mắng, Ly thúc là người nặng tình cảm như vậy, bây giờ huynh bắt chúng ta, khẳng định Ly thúc sẽ càng ghi hận huynh, đối phó với Ly thúc nên mềm mỏng” Vừa nói, thấy Mã Thừa Ân liếc mắt một cái, trực nhìn Sài đại tẩu kinh hãi run sợ, một mực lôi kéo Sài Yên ngồi xuống không cho tiểu nha đầu nói tiếp.
“Mã đại nhân đừng trách tội, con gái ta nói chuyện không biết cân nhắc trên dưới, ta thay nó bồi tội, van cầu ngài hãy bỏ qua cho chúng ta!” Nhìn sắc mặt Mã Thừa Ân không được tốt, tự giác nghĩ nhất định là Sài Yên chọc giận hắn, vì vậy vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ.
“Mẹ, sao lại phải quỳ, nam nhi dưới gối có hoàng kim, chúng ta cũng không thua kém gì nam nhân, không quỳ, nhất quyết không quỳ, cùng lắm thì chết, chúng ta không việc gì phải sợ hắn, đến lúc đó cha nhất định sẽ thay chúng ta báo thù!” Vừa nói, vừa hung hăng trợn hai mắt nhìn Mã Thừa Ân.
“Đủ rồi, ngươi câm miệng lại cho ta, ta chưa nói sẽ giết các ngươi!” Nhìn hai nữ nhân trước mắt, một đôi mắt đẫm lệ, một cắn răng nghiến lợi, thật khiến hắn phiền chết.
“Gào cái gì mà gào, nếu huynh không có biện pháp ta sẽ thay huynh nghĩ biện pháp, thả mẹ ta ra!” Ôm mẹ mình, Sài Yên nói.
Cũng biết ít nhiều việc nha đầu này xảo quyệt, cũng không muốn đôi co nhiều với nàng, vì vậy Mã Thừa Ân tiến tới kéo Sài Yên đứng lên, vừa kéo vừa lôi ra ngoài cửa, còn lại Sài đại tẩu ở trong phòng không ngừng đập cửa, tiểu cô nương bị bắt đi trong lòng nàng chỉ sợ có chuyện xảy ra.
“Ta thật sự có biện pháp, huynh hãy tin ta một lần đi!” Sai Yên ngồi dưới đất hướng Mã Thừa Ân loạn nói.
Mới vừa đem mạt quyên *khắn tay* nhét vào miệng Sài Yên, đã thấy quản gia chạy tới, Sài Yên vội vàng khua tay loạn xạ cầu cứu quản gia giúp đỡ.
“Thiếu gia, đây là có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tránh ra, tìm sợi dây thừng tới đây trói nàng lại!” Vừa nói, vừa chỉ vào Sài Yên hướng quản gia quát.
Một mực lắc đầu, thật vất vả mới đẩy được mạt quyên ra ngoài, Sài Yên vội vàng nói.
“Được được được……..ta không làm khó, đừng trói ta, đau hết cả tay rồi, nghe ta nói một câu không được sao, Mã đại ca, nghe biện pháp của ta trước đảm bảo huynh sẽ không lỗ, cùng lắm nghe xong nếu huynh thấy không hợp ý, đến lúc đó huynh trừng phạt ta cũng không muộn”
Cau mày nhìn tiểu nha đầu, Mã Thừa Ân chỉ cảm thấy có thể nghe một chút mưu kế của nàng, nếu nàng giở trò, hắn tất có biện pháp đối phó nàng.
“Mã đại ca tin tưởng ta đi, người khác có làm được hay không ta không dám đảm bảo, nhưng ta ra tay nhất định được, Ly thúc nhất định sẽ trúng kế, hơn nữa người bị thua thiệt là ta, thực hiện theo kế hoạch của ta nhất định sẽ ép được Ly thúc thừa nhận thích huynh!”
“Thiếu…………Thiếu gia, có dây đây, còn trói nữa không?” Quản gia một đầu đầy mồ hôi cầm sợi dây chạy trở lại, thấy Mã Thừa Ân ngồi xổm dưới đất nghe tiểu cô nương đó nói.
“…………………” Mã Thừa Ân nhìn người không nói lời nào, hắn đối với Ly Ca Tiếu cũng coi như đã dùng hết biện pháp thể hiện thành ý, thật chẳng lẽ đúng như lời tiểu nha đầu này nói, người không tầm thường nên dùng thủ đoạn không tầm thường sao.
“Được, ta tin tưởng ngươi một lần, nhưng không thể thả mẹ ngươi, phải đợi ngươi và ta đi gặp Ly Ca Tiếu rồi nói tiếp!”