3.
"Linda, cô có quen biết ai làm người môi giới bất động sản không?"
Ôn Kỳ Sâm không rời mắt khỏi màn hình máy tính, cũng không ngẩng đầu hỏi.
Mới vừa đem văn kiện đưa tới liền nghe thấy lời này, Linda hiển nhiên còn không có phản ứng lại: "Tổng giám, xin hỏi là ngài muốn mua nhà sao?"
"Bán." - Ôn Kỳ Sâm rốt cuộc dời ánh mắt khỏi biểu tượng thông báo, hơi hơi tăng thêm ngữ khí: "Tôi muốn bán nhà, nhưng đối với phương diện này hiểu biết không nhiều, cho nên làm phiền cô một chút, nếu quen biết ai làm người môi giới bất động sản, có thể giới thiệu cho tôi không?"
Nói đoạn, anh giương lên khóe miệng, nở một nụ cười ôn nhu không quá thuần thục, ý đồ làm cho mình thoạt nhìn thân thiện một chút. Kỳ thật vẻ bề ngoài của anh rất tốt, vốn dĩ là loại hình được người hoan nghênh, nhưng vì ngày thường bất đắc dĩ phải tạo uy tín, có thói quen làm mặt liệt, bộ dạng mặt vô biểu tình sẽ khiến cho người ta sinh ra cảm giác xa cách rất lớn, làm người nhìn vào chỉ có sợ hãi, cho dù thích cũng không dám tùy ý tiếp cận. Nhưng một nụ cười này, lại đem khí tràng quanh thân thay đổi hoàn toàn, không còn khí thế độc lập đỉnh thiên lập địa, lập tức trở nên dễ dàng thân cận.
Người như vậy trong giây lát cười rộ lên, còn đẹp như vậy, là sẽ muốn mạng người.
Linda làm cấp dưới của anh lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên trong thời gian làm việc thấy anh cười, ngay lập tức bị mê hoặc, hốt hoảng đến mức sau đó bản thân đã đáp ứng cái gì cũng không rõ ràng lắm mà ra khỏi văn phòng, trước khi đi, lại lần nữa bị Ôn Kỳ Sâm tươi cười bạo kích, ôm ngực trở lại vị trí của mình ngồi xuống, đột nhiên rất muốn đem nam thần trên màn hình máy tính đổi thành tổng giám. Nhưng đáng tiếc, cô lại không có ảnh chụp tổng giám.
Mà lúc này, Ôn Kỳ Sâm trong văn phòng thấy cô đóng cửa rời đi, phát ngốc một lúc, rồi lại tiếp tục vùi đầu làm việc.
Hiệu suất làm việc của Linda rất cao, tới giờ tan tầm, sau khi người ở tầng này đều lục đục rời khỏi, cô đã xách theo cặp, một lần gõ vang cửa văn phòng.
"Mời vào."
Thanh âm công thức hoá của Ôn Kỳ Sâm vang lên, cô đẩy cửa ra đi vào, đứng ở trước bàn làm việc nói: "Tổng giám, tôi tìm được một người môi giới nhà tương đối tốt, đây là số liên hệ của họ." - Cô từ trong cặp lấy ra một tấm danh thiếp: "Ngài có thể tham khảo một chút."
Tay cô còn có chút run rẩy, run run rẩy rẩy đưa danh thiếp qua, bổ sung nói: "Nghe nói khoảng thời gian trước tổng giám cũng mua nhà ở chỗ này, hẳn là không tồi."
"Được, tôi đã biết" - Ôn Kỳ Sâm tiếp nhận danh thiếp, mỉm cười nói: "Cảm ơn, làm phiền cô."
"Không không...... Không phiền." - Linda xua xua tay, biểu tình trên mặt cơ hồ sắp không khống chế được, đối với gương mặt tươi cười của Ôn Kỳ Sâm cười cũng không được mà khóc cũng không phải, muốn dời ánh mắt đi rồi lại luyến tiếc, rối rắm ước chừng nửa phút mới nhịn đau xoay người: "Vậy, nếu không còn việc gì thì tôi tan tầm trước, tổng giám cũng về nhà sớm một chút đi, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Ôn Kỳ Sâm lại lần nữa nhìn theo cô rời đi, mạc danh từ cái bóng dáng này nhìn ra được một chút ý vị chạy trối chết.
Anh cũng không miệt mài theo đuổi, cụp mắt nhìn số điện thoại ở trên danh thiếp, cầm điện thoại lên, tắt ngang một cuộc gọi đến, rồi lại kéo đen dãy số có liên tiếp mấy cuộc gọi nhỡ, sau đó lưu hãy số trên danh thiếp vào điện thoại.
Cũng tại vài giây ngắn ngủn này, lại có một cuộc điện thoại gọi đến.
Ôn Kỳ Sâm nhìn dãy số xa lạ một chút, để cho nó vang lên một lần lại một lần, thẳng đến thời điểm sắp tự động ngắt, rốt cuộc ấn nghe. Vừa tiếp điện thoại, đầu dây bên kia tức khắc vang lên giọng nói của người anh không thể quen hơn, vì trải qua chờ đợi lâu dài mà còn lộ ra chút không thể tin tưởng. Thanh âm Mạc Liễn khàn khàn, mang theo khóc nức nở hỏi: "Kỳ Sâm, là anh sao?"
"......"
"Kỳ Sâm, anh rốt cuộc chịu nhân điện thoại của em". - Hắn vô thố mà nói: "Kỳ Sâm, anh nói gì đi được không, anh trả lời em một câu thôi được không? Anh trước kia từng nói sẽ không bao giờ không để ý tới em......"
Ôn Kỳ Sâm thu thập tốt, cầm áo khoác cùng cặp công văn, đứng lên, tâm bình khí hòa hỏi: "Đồ vật đều dọn xong rồi?"
"......"
Mạc Liễn trầm mặc trong chốc lát, trong điện thoại truyền đến tiếng ho khan, sau đó anh nghe được hắn nói: "Kỳ Sâm, em sinh bệnh, anh cũng không tới nhìn em sao?"
Ôn Kỳ Sâm vẫn là kia một câu: "Đồ vật đều dọn xong rồi sao?"
"Dọn!" - Thanh âm Mạc Liễn đột nhiên sắc nhọn, bắt đầu hùng hổ doạ người: "Ôn Kỳ Sâm anh, anh sao có thể nhẫn tâm như vậy! Em đều bệnh thành cái dạng này. Anh còn hỏi em có dọn đồ hay không dọn, Anh trong lòng rốt cuộc còn có em hay không!"
"Không có." - Ôn Kỳ Sâm nói tóm tắt, trả lời đơn giản mà rõ ràng.
"Anh......" - Mạc Liễn lại ho một trận, thanh âm mềm xuống, bộ dạng giống như đúc thời điểm xin khoan dung, lời nhỏ nhẹ ôn tồn nói: "Kỳ Sâm, lời anh nói hiện tại đều là lời tức giận, anh bình tĩnh trước. Chúng ta không cãi nhau, cũng không chia tay, em sẽ chờ anh."
"Không cần."
Ôn Kỳ Sâm đi vào thang máy, thấy bên cạnh còn có một người, tự giác hạ giọng đem lời nói nhỏ, tựa như cùng người ta thủ thỉ, nhưng mà từng chữ lại hóa thành từng lưỡi dao sắc bén, anh nói với Mạc Liễn: "Tôi rất bình tĩnh, kết quả chia tay là đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới cho ra, tôi không thích miễn cưỡng bản thân."
"Ôn Kỳ Sâm!" - Mạc Liễn ở trong điện thoại quát: "Em không chia tay! Chúng ta không cần chia tay! Em về sau sẽ không lại làm chuyện như vậy, em biết sai rồi, anh vì sao lại không thể tha thứ cho em?!"
"Mạc Liễn" - Ôn Kỳ Sâm tâm bình khí hòa mà nói: "Cậu biết sai rồi, cậu nói đây là một lần cuối cùng, thì đây đều là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi, nhận sai hay xin lỗi cũng vô dụng, từ nay về sau, đó là chuyện của người khác, càng cùng tôi không có quan hệ."
"Em không đồng ý chia tay!"
"Cậu đồng ý hay không, đối với kết quả đều không có ý nghĩa gì".
"Ôn Kỳ Sâm! Anh không thể đối xử với em như vậy, anh đã nói anh yêu em......"
"Tôi cũng đã nói với cậu, chúng ta đã kết thúc."
Không chờ Mạc Liễn phản bác, Ôn Kỳ Sâm dứt khoát lưu loát mà đem dãy số này của hắn kéo vào sổ đen, lúc này thang máy cũng dừng ở hầm đỗ se, anh đi ra ngoài, người bên cạnh kia cũng đi ra, liền đi theo bên cạnh anh.
"Bạn trai?" - Người kia hỏi.
Ôn Kỳ Sâm không có thói quen cùng người xa lạ lộ ra việc riêng tư, vì thế lễ phép mà cười cười, cũng không có trả lời.
Nhưng người này hiển nhiên rất có thiên phú tự tiêu khiển, thấy Anh không nói lời nào, lại hỏi: "Chia tay?"
"Tôi nghĩ chuyện này không liên quan đến ngài....." - Ôn Kỳ Sâm xoay người nói với người kia, nhưng dây phút nhìn thấy diện mạo của người này, thì khó được mà sửng sốt một chút, không quá xác định mà mở miệng hỏi: "...... Sầm Mộ?"
4.
"...... Sầm Mộ?"
Ôn Kỳ Sâm sửng sốt một chút, hiển nhiên không đoán trước được cậu sẽ xuất hiện.
Người trước mắt là con trai của chủ tịch công ty này, thời điểm khi anh vừa mới đến công ty hai người từng gặp qua, lúc đó anh mới tốt nghiệp không lâu, Sầm Mộ vẫn còn đang đi học.
Ôn Kỳ Sâm sẽ không chủ động cùng người khác lôi kéo làm quen, anh năng lực mạnh cá tính độc lập, làm việc gì cũng dựa vào chính mình, là Sầm Mộ chủ động kết giao cùng anh, hai người mới thành bằng hữu.
Nhưng mà, tuy rằng sau đó quan hệ không tồi, nhưng lần đầu tiên gặp mặt của cả hại lại không tốt đẹp chút nào.
Khái quát lại lần đầu gặp mặt chính là, Sầm Mộ thấy việc nghĩa hăng hái đi làm lại bị nghĩ trở thành người xấu, mà ở thời điểm Ôn Kỳ Sâm ngăn cản không cẩn thận làm cậu bị thương.
Kỹ càng tỉ mỉ thì chính là, ở buổi chiều trước khi thi hai thánh ngày hôm đó, học sinh cấp ba sắp thoát ly khổ hải tới công ty nhà mình, thấy trong gian nước trà có một người đang quấy rối một nữ nhân viên, đầu óc nóng lên, trực tiếp xông lên đánh người, vừa vặn bị Ôn Kỳ Sâm đến giờ nghỉ đi vào phòng gặp được, cho rằng cậu mới là người quấy rối nữ nhân viên, sau đó trong lúc tranh chấp làm cậu bị thương, nữ nhân viên bị dọa đến hoang mang lo sợ lúc này mới lấy lại tinh thần, nói ra chân tướng, cứu vớt tay trái của Sầm Mộ.
Kỳ thật, vết thương Ôn Kỳ Sâm tạo thành cũng không nặng, địa phương khác đều bị nam nhân kia đánh một nửa, nhưng mặc kệ nói như thế nào, vẫn là mình phạm sai lầm, trong lòng sẽ băn khoăn. Vì thế, anh liền ở trước giường bệnh Sầm Mộ thành khẩn mà xin lỗi, cứ việc biểu tình gương mặt thoạt nhìn cũng không giống như đang xin lỗi.
Sau đó anh mới biết được, thiếu niên này chính là nhị thế tổ, tổ tông nhỏ mà ở trong công ty người ta vẫn hay nhắc đến - Sầm Mộ.
Ôn Kỳ Sâm cũng không biết vì cái gì người này một giây trước bị bôi thuốc thì nhe răng trợn mắt, rồi lại ở giây tiếp theo nhìn đến mình lập tức làm ra một bộ dạng không sợ trời không sợ đất. Nhưng sau khi anh nói xin lỗi xong đã bị Sầm Mộ ăn vạ.
Học sinh chuẩn bị thi đại học này, lấy lý do mình bị thương nằm trên giường không thể đi học, cưỡng bách anh lưu lại dạy học cho cậu, muốn anh bổ túc hai tháng đến khi thi đại học xong.
Xuất phát từ áy náy, Ôn Kỳ Sâm đáp ứng yêu cầu của cậu, mỗi ngày tận tâm tận lực bổ túc công khoá cho cậu, bảo đảm cậu có thể dưỡng tốt thân thể đồng thời việc học không bị xuống dốc.
Anh vốn theo thói quen mà làm chuẩn bị ứng phó tất cả các loại làm khó dễ, nhưng Sầm Mộ hoàn toàn không làm bất luận chuyện gì quá đáng. Sầm Mộ thoạt nhìn hoàn toàn không giống như truyền thuyết bên ngoài đồn đại rằng khó có thể ở chung như vậy, anh thấy, người này trừ bỏ tính tình bên ngoài có đôi khi nóng nảy một chút, thì trên cơ bản không có giống người khó ở chung như trong lời đồn.
Bộ dáng của Sầm Mộ vừa thấy là rất trương dương, tính công kích xinh đẹp đến giàu có, rất khó tiếp cận, tính cách cũng rất phức tạp, có đôi khi, một câu là có thể cùng người ta đánh nhau, cũng có đôi khi, lại ngoan ngoãn thuận theo đến vô cùng, giống như mèo nhỏ được người vuốt ve. Cậu ở trước mặt Ôn Kỳ Sâm, phần lớn là bộ dạng sau.
Ôn Kỳ Sâm khi đó vẫn chưa nhận ra được sự khác biệt này, anh lúc ấy còn đang bị bạn học đại học của mình - Mạc Liễn, trắng trợn táo bạo mà theo đuổi, tinh lực về phương diện này đều dùng để ứng phó hắn, cũng không chú ý tới các phương diện khác.
Sau đó, anh cuộc đáp ứng kết giao Mạc Liễn nỗ lực không ngừng, Sầm Mộ sau khi biết chuyện thì chúc phúc bọn họ, rồi không bao lâu sau khi thi đại học, liền đi ra nước ngoài đọc đại học, từ đó đến nay đều không gặp lại. . ngôn tình hoàn
Cho nên, thời điểm Ôn Kỳ Sâm lần nữa nhìn thấy người này, khó tránh khỏi sẽ có chút kinh ngạc.
Sầm Mộ mấy năm nay thay đổi ít nhiều, cho nên khi anh ở thang máy thoáng nhìn không thể nhận ra, mà hiện tại ở bãi đỗ xe ánh đèn buông xuống, gương mặt kia rõ ràng, mới có thể nhìn ra sự hay đổi ở cậu: Cao hơn, mặt mày càng thêm thâm thúy, nhưng về cơ bản thì không khác biết quá nhiều so với ngày xưa.
Trên mặt Sầm Mộ lộ ra tươi cười: "Anh Sâm......, anh không phải là quên em rồi chứ?"
Cậu một bên cười, một bên chớp chớp mắt, thoạt nhìn lại có chút ủy khuất: "Vừa rồi anh đi vào cũng không tiếp đón em, em còn tưởng rằng anh còn không quen biết em."
Ôn Kỳ Sâm từ trước đến nay không thế nào phối hợp cậu "Diễn xuất", nói thẳng: "Vừa rồi xác thật là không có nhận ra."
"......"
"Nhưng mà không quên." Ôn Kỳ Sâm nói bổ sung: "Cậu lớn hơn, vừa rồi không thấy rõ, là tôi sai."
Anh nhìn thoáng qua thời gian, hỏi: "Cậu ăn chưa?"
Sầm Mộ lắc đầu: "Còn chưa nữa."
"Vậy vừa lúc, tôi mời cậu một bữa" - Ôn Kỳ Sâm dùng chìa khóa chỉ vào vị trí xe của mình: "Xem như xin lỗi."
"Được".