Tưởng Khâm ở nhà Quan Phong ăn tốt uống tốt, còn tăng thêm ba cân, khi soi gương cũng thấy xoắn xuýt, cảm thấy đường cong trên cánh tay mình có vẻ không còn rõ ràng nữa, ngẫm nghĩ xem có nên đi đăng ký leo núi không.
Trước kia một ngà ba người đi leo núi nhân taoj, lê Mông thuộc dạng đầu óc thông minh tứ chi yếu ớt, chưa đi được năm phút đã khóc lóc đòi xuống dưới ăn bánh quy. Cận Viêm đi được một nửa, vừa oán giận “Hoạt động này thật nhàm chán” vừa dùng sức tay lẫn chân trèo lên đỉnh. Mà Tưởng Khâm nhanh chóng leo lên đỉnh, nhưng đứng được đỉnh rồi lòng bàn chân bị trượt ngã khiến anh văng ra ngoài, bị dây thừng treo lơ lửng nửa ngày, mặt anh vẫn không có biểu tình gì, sau đó nhân viên phải đến giúp anh xuống.
Theo như Cận Viêm miêu tả, dù mặt Tưởng Khâm lạnh băng nhưng tư thế bay bổng, tay chân mở ra đón gió vô cùng đẹp, lúc ấy mọi người đều lấy di động ra chụp ảnh lưu niệm.
Cách nhiều năm như vậy, Tưởng Khâm tâm huyết dâng trào muốn đi một lần nữa, nhưng không biết là ai gọi điện cho Cận Viêm, vì thế hắn bắt Quan Phong và Đoạn Hàn Chi cùng đi với anh.
Dch vừa nghe đến leo núi đã lập tức nổi giận: “Nói đùa gì chứ, cái dạng người này của tôi là dạng người lao động chân tay sao? Muốn mưu sát cũng không cần trực tiếp như thế nhá!”
Quan Phong lập tức hưng trí bừng bừng tỏ vẻ có thể đi, rất muốn đi, trước kia cũng đi một lần nhưng bị đuổi ra ngoài, lần này nhất định phải rửa sạch mối nhục lúc trước.
Tuy rằng Tưởng Khâm vẫn nghi ngờ vì sao Quan Phong bị đuổi ra, nhưng trợ lý vạn năng Hellen hành động thần tốc, nửa giờ sau anh đã an vị ngồi trên xe chuẩn bị leo núi. Đoạn Hàn Chi liều chết chống lại nhưng không có hiệu quả, bị Hellen trói gô lại ở ghế sau, như thằng thần kinh nhắn tin cho Vệ Hồng: “Tôi bị Quan Phong bắt cóc đi đến chỗ leo núi nhân tạo, làm sao bây giờ?”
Vệ Hồng: “Không cần hoảng! Hít sâu!”
“Im miệng đi đồ lông vàng! Ông đây nhất định sẽ ngã chết!”
“Ẳng! Không có chuyện đó đâu! Ẳng!”
Kết quả đến chỗ leo núi nhân tạo, đoàn người chạy đi thay quần áo, lúc đi ra Tưởng Khâm lập tức bị mù mắt. Chỉ thấy cái sân to như vậy đã hoàn toàn thành khoảng không, Hellen đi giày cao gót 12 phân, móng tay sơn đỏ hông giơ ra chỉ trỏ: “Nhanh lên! Cách núi 20m có khoảng trông, lái xe cần cẩu điều chỉnh góc độ tốt!”
Ầm một tiếng, móc treo lớn treo một cái ghế xoay da, di chuyển lại 10cm.
Hellen trung thành và tận tâm xoay người, nói: “Quan tổng, giờ ngài có thể ngồi lên trên.”
Quan Phong mất tự nhiên nhưng vừa lòng gật gật đầu.
“…” Tưởng Khâm trợn mắt há mồm nhìn sang nhân viên công tác: “… Đem anh ta đuổi ra có được không…”
Bên kia, Đoạn đại đạo diễn mạo mĩ miệng tiện () khí phách bốn phía bị nhân viên công tác cưỡng ép đeo dây an toàn vào, nổi giận lôi đình oán giận: “Các cậu đây là muốn hại chết tôi.” Không tình nguyện bắt lây mâu đá, leo lên hai bước.
(mạo mĩ miệng tiện: bề ngoài thì xinh đẹp nhưng mở miệng ra toàn nói những lời ti tiện)
Tưởng Khâm bị Đoạn Hàn Chi hù đên mức cũng hơi khẩn trương, sợ đại đạo diễn quốc bảo không cẩn thận rơi xuống phun máu ngay tại chỗ, chần chờ nhiều lần rốt cuộc cũng quyết định đi theo phía sau, một bên đi một bên dặn dò: “Đừng nhìn xuống! Cẩn thận!”
Giọng Đoạn Hàn Chi run rẩy từ trên vọng xuống: “Kế toán viên cao cấp! Tôi với cậu có thù oán gì! Tôi thành quỷ cũng không buông tha cậu!”
“Tập trung đi! Đừng tè ra quần! Tôi còn ở phía dưới anh đấy!”
Đoạn Hàn Chi: “…”
Kết quả Đoạn Hàn Chi vừa tức giận nguyền rủa mắng chửi, vừa sử dụng chân với tay, hai mươi phút sau lúc Tưởng Khâm mới đi được một nửa, ngẩng đâu lên thấy Đoạn Hàn Chi thế mà đã lên đéến đỉnh. Tưởng Khâm đáng thương chấn động, thiếu chút nữa lại trượt chân văng ra ngoài.
Đoạn Hàn Chi thở hổn hển gọi điện thoại cấp tốc cho Vệ Hồng: “Aaaa thật sự là thiếu chút nữa ngã chết! Thật doạ người! Thật đáng sợ! Oa oa oa tôi không bao giờ đi leo núi nữa!”
“… Đoạn đạo diễn lần nào anh cũng nói như thế…”
“Nhưng thật sự rất đáng sợ! Tay chân tôi như nhũn ra tim đập rất nhanh! Aaaa tôi thật sự không muốn chết, mau sủa một tiếng coi!”
Vệ Hồng nhanh chóng phe phẩy cái đuôi trấn an: “Gâu!”
Vì thế Đoạn Hàn Chi vừa lòng, cúp điện thoại. Vệ Hồng ngồi xổm xuống cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, thầm nghĩ đêm nay về đem cúp quán quân leo núi của Đoạn Hàn Chi từ ngăn tủ lấy ra lau đi, lại hướng ngài kế toán viên cao cấp xin lỗi, dù sao Đoàn đạo diễn bị kinh hách như vậy sẽ tổn thọ ít nhất mười năm a.
Tưởng Khâm bụng đầy oán niệm, cảm giác mình đem Quan Phong (“Hellen cô theo bọn họ phàn nàn với quản lý một chút, vì sao tôi không thể ngôi ở cần cẩu?”) với Đoạn Hàn Chi (“Không cần, tôi kỳ thật rất sợ ông đây sẽ không leo núi!”) là sai lầm lớn, đúng là ngu thì chết.
…
Ba người lảo đảo ngồi xe về nhà, về đến thành phố, quyết định đi uống trà. Vệ Hồng lúc này cũng chụp ảnh xong muốn đến, phát điên muốn lái xe lại trả tiền cho Đoạn đạo diễn, còn gọi điện thoại đề nghị với bọn họ: “Lần trước đi khách sạn đó có món cua ăn ngon lăm! Đi ăn cua đi!”
Thời tiết bây giờ rất thích hợp để ăn cua, đoàn người đến khách sạn, vừa mới bước vào cửa đã thấy biểu ngữ xanh vàng rực rỡ: Chào mừng giải cờ vây Trung – Hàn Hoa Sóc lại được tổ chức ở khách sạn!
Một loạt mỹ nữ áo dài tươi cười khả ái đứng ở bậc thang tiếp khách, liếc qua cũng thấy đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Đoạn Hàn Chi hứng thú dạt dào chụp vài bức, nói muốn trở vê đưa cho Lê Mông tiểu đồng học xem.
Lê Mộng trước đây thường xuyên bị Đoạn Hàn Chi ôm vào trong ngực sờ lông niết đuôi, sau đó thấy Đoạn Hàn Chi chân liền run. Sau này nhóc chơi cờ vây rất xuất sắc, thăsng Quan Phong 30 quân, khiên trái tim Đoạn đại đạo diễn sung sướng, từ đó về sau thây mặt nhóc thì cho kẹo ăn, còn thường xuyên cổ vũ nhóc chơi cờ vây, một ngày nào đó sẽ làm Quan Phong tức chết trên bàn cờ.
Lê Tiểu Mông nhớ ăn không nhớ đánh, hai cái kẹo vào bụng lập tức đem quá khứ huyết hải thâm cừu quên sạch sẽ, giờ thấy Đoạn đạo diễn liền phe phẩy đuôi ôm đùi đòi âu yếm, nịnh nọt.
Hellen đi đỗ xe, đoàn người Tưởng Khâm theo cửa hông vào khách sạn, lập tức đi lên tầng hai ngồi. Trên đường đi ngang qua thang máy đột nhiên thấy ở góc tường có áp phích tuyên truyền, bên trên dán biểu ngữ như ở ngoài sảnh, bên dưới là tóm tắt thông tin người chơi cờ.
Ánh mắt Tưởng Khâm không để ý nhìn lướt qua áp phích, sau đó trợn mắt. Đệ tam ở giữa chính là Lê Mông!
Trong ảnh Lê Mông áo đen tóc đen, khuôn mặt non nớt nhưng tuấn tú, ánh mắt kiên định, môi khẽ nhếch. Dòng giới thiệu vắn tắt kì thủ ở áp phích ghi rõ ràng: “Lê Mông tam đẳng, tuổi còn nhỏ đã có danh tiếng, quán quân ba giải đầu! Chờ xem biểu hiện!”
Tưởng Khâm: “…”
Tưởng Khâm hoảng hốt lấy di động ra: “Này, Cận Viêm, em nhìn như vừa nhìn thấy cái gì đó khủng khiếp quá…”
…
Cận Viêm với năm sáu người nữa ngồi trong phòng hội nghị nghe báo cáo, vừa thấy có điện của Tưởng Khâm, lập tức não bổ nghĩ vợ mình nhận thua gọi đến giải thích, dương dương tự đắc hỏi: “Ừm, sao thế? Nhớ chồng em à?”
“…” Tưởng Khâm nói: “Em ở chỗ diễn ra đại hội cờ vây Hoa Sóc thấy giới thiệu vắn tắt kì thủ có Lê Mông, anh biết đây là Trung – Hàn đấu với nhau không?”
“À tối quá có nghe Lê Tiểu Mông nhắc tới, nhưng con vừa ăn bánh ngọt vừa nói ê a ê a không nghe rõ lắm, anh hỏi lại thì không chịu nói cho anh biết… Sao thế vợ, em không thể chỉ cần con trai không cần chồng a, có biêt mổ gà lấy trứng là rất không có đạo đức không?”
Tưởng Khâm cả giận nói: “Mổ gà lấy trứng không phải dùng như vậy! Cẩn thận em thay thầy giáo dạy văn hồi tiểu học của anh thanh toán anh!”
“Thế thì là qua sông đoạn cầu, tóm lại không có chồng em thì sao có con trai em!”
Tưởng Khâm thiếu tí nữa đem điện thoại ném lên tường.
Kết quả lúc anh quay lại, Đoạn Hàn Chi thế mà đang giương lỗ tai nghe lén, vừa nghe vừa gật đầu: “Cậu ta nói rất đúng a, không có chồng làm sao có con được…”
Tưởng Khâm đột nhiên hiểu vì sao Quan Phong từng thiết tha chân thật nói với anh: “Có lúc tôi rất muốn bóp chết Đoạn Hàn Chi, rồi mang ra ngoài đôt xác không để lại dấu vết…”
Ba người quyết định không ăn cơm, một người mua hamburger rồi chạy đến chỗ thi đấu xem Lê Tiểu Mông chơi cờ. Hôm nay người có thể dự thi đều đã thông qua vòng đấu loại tàn khốc, vào trong cũng chỉ có mười mấy người ít ỏi, lúc bọn họ đi lên Lê Mông đang ngồi ở trong phòng, ngoài cửa chật ních người xem.
Giải Hoa Sóc là Trung – Hàn đấu với nhau, là sự kiện tương đối lớn. Có khả năng Lê Mông sẽ giành được cúp, khiến nhiều người đến xem, trong phòng còn có cả phóng viên truyền thông nổi tiếng đang trực tiếp ghi hình.
Tưởng Khâm vừa thấy màn hình điện tử lớn đang phát sóng trực tiếp, lập tức sửng sốt. Đánh cờ với Lê Mông lúc này là kì thủ lục đẳng Kim Daesung – người này lúc trước cũng đã từng đánh cờ cùng Lê Mông ở kì xã ven đường kia, bị chiếm mất cả hai rồng, cuôi cùng thất bại thảm hại. Không ngờ nửa năm sau hai người lại giao thủ lần nữa, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Đoạn Hàn Chi làm phim thì có thể, nhưng cờ vây thì không thể, chọt Tưởng Khâm hỏi: “Tôi thấy quân trắng rất nhiều, Lê Mông sẽ nhanh thắng đúng không?”
“Kim Daesung đã bao vây bụng, rồng của Lê Mông bị vây lại, rất nguy hiểm.”
“A? Thế giờ làm sao?”
Tưởng Khâm cau mày nhìn màn hình một lúc lâu, lắc đầu nói: “Theo tôi thấy thì, không cần đất này.”
Lê Mông mặc tây trang, không đeo cravat, áo sơ mi thả hai nút, nâng má nhìn bàn cờ một lúc lâu. Kim Daesung có hơi đắc ý, nâng chén trà uống một ngụm, ngay sau đó dư quang ánh mắt thấy Lê Mông thò tay nhặt quân, đặt trên bàn cờ!
Nhóc không tạo ra khí () khác, mà là lợi dụng quân bỏ dở phía trước, tài tình làm ra một sự uy hiếp!
(Khí: các điểm trống của quân cờ, vì mình không biết cờ vây nên đoạn này edit sẽ chém lung tung, mọi người thông cảm)
Kim Daesung cả kinh, nghĩ rằng chẳng lẽ nhóc không muốn bỏ rồng sao? Nếu là kì thủ khác mới bộc lộ tài năng, chẳng sợ lúc trước có chiến tích huy hoàng như thế nào, Kim Daesung đều sẽ thấy hành động này chỉ là khi phách của thiêu niên. Dù sao hiện nay tân thủ có tác phong cường ngạnh lưu loát nhiều lắm, kì thủ thiếu niên dù sao cũng rất đông, hắn sẽ không cố kỵ chút nào.
Nhưng đối thủ ở đây là Lê Mông, hắn không nghĩ như vậy. Hắn và Lê Mông đã giao thủ, ấn tượng nhất là thiếu niên này có tính toán rất chính xác – nhóc chưa bao giờ rập khuôn theo một phong cách, phong cách của nhóc tuỳ theo tình huống mà thay đổi, nhưng nếu phục bàn, bạn sẽ phát hiện nước cờ của nhóc đi rất thích hợp, có thể giải quyết vấn đê, ráất chính xác. Cái này cần một trí nhớ kinh người, kinh nghiệm phải được tích luỹ qua ngày tháng.
Kim Daesung không dám khinh thường, cần thận xem xét.
Bình luận viên ở trong phòng phát hiện ra thái độ của hắn, cười ha ha nói: “Trên mạng từng lưu truyền rằng, Lệ Mông tam đẳng lúc còn học ở trường trung học ở trên đường cái thắng Kim lục đăng, đánh bại đối phương thảm hại. Xem ra tâm lý Kim lục đẳng của chúng ta bị ám ảnh, hiện tại đối phó rất cẩn thận a.” Nhưng mà còn chưa nói xong, đột nhiên tình hình chuyển biến!
Lê Mông tự nhiên buông tha cho rồng lớn, đem mười ba quân tặng cho tay người ta.
Trong phòng đồng loạt hít khí, bình luận viên cũng không hiểu: “Này… Lê Mông tam đẳng chủ động nhường đất, chỉ cần Kim lục đẳng hạ thêm một quân, lập tức ăn rồng lớn… Như thế thì vì sao lúc trước còn giằng co? Thật sự khiên người ta khó hiểu.”
Đoạn Hàn Chi cũng rất khẩn trương, quay đầu hỏi: “Lê Tiểu Mông đói bụng rồi à? Có thể đưa cho nhóc cái gì đó để ăn không?”
Vẻ mặt Quan Phong hờ hững dịch ra xa, giả bộ như hoàn toàn không quen biết Đoạn Hàn Chi.
Tưởng Khâm nhìn bàn cờ, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi không biết, phong cách chơi cờ của Lê Mông so với lúc đánh với tôi hồi trước đã khác biệt rất nhiều… Nhưng tình trạng này có chỗ quen quen, hình như là lúc nó còn học tiểu học, chúng tôi cũng từng đối mặt với cục diện này, kỳ thật chi đơn giản là thủ thuật che mắt.”
“Là như thế nào?”
“Nó vốn không muốn rồng lớn, nhưng lại lấy đó làm mồi câu, ra vẻ giằng co khiến đổi thủ lộ ra sơ hở, kỳ thật mục đích là xâm nhập vào trung phúc của đối phương cướp đất.”
Năm đó người trúng chiêu là Lê Mông, giờ trúng chiêu lại là Kim Daesung.
Tưởng Khâm còn chưa dứt lời, quả nhiên Kim Daesung không chịu được cám dỗ, ăn rồng lớn của Lê Mông, đặt quân đen xuống – tiếng thở dài trong phòng còn chưa kịp vang lên, Lê Mông tiện tay cầm một quân trắng, cạch một tiêng đặt vào phúc địa của Kim Daesung
“Tuyệt vời!” Bình luận viên thốt ra: “Để phản công mà làm ra thủ thuật che mắt, tuy rằng mất rồng lớn, nhưng về tổng thể thì lại càng chặt chẽ cẩn thận!”
Ánh mắt Kim Daesung thay đổi, nhìn chăm chăm vào bàn cờ, sau một lúc mồ hôi lạnh chảy ra ở sau ót. Sắc mặt của Lê Mông lại không chút biến đổi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, ánh mắt lặng như nước.
Trong nháy mắt ấy nhóc như bàng quan tất cả, toàn bộ thế giới như đều im hơi lặng tiếng biến mất, chỉ có nhóc không vui không giận, mãi mãi yên tĩnh ngồi ở chỗ này.
Kim Daesung theo bản năng ngẩng đầu nhìn nhóc, càng nhìn lại càng hoảng hốt. Tuy rằng bên ngoài không biểu lộ rõ ràng, kỳ thật trong lòng hắn đã biết mình đã rơi vào rối loạn.
Thiếu niên Trung Quốc trước mắt thấp đẳng hơn mình nhưng biểu hiện rất ổn định, quả thực giống như một đại quân lớn mạnh bình thản áp sát lại chuẩn bị chiếm đoạt, cho dù là ai cũng không thể chống lại!
“Thật sự rất khó tưởng tượng a, Lê Mông tam đẳng tuổi còn nhỏ mà có thể đạt đến trình độ này, một nước đi kia thật sự là quá xuất sắc! Kim lục đẳng làm sao để đối phó đây?”
Bình luận viên dừng một chút, vừa muốn mô phỏng lại bố cục cho người xem, đột nhiên tiếng chuông xa xa vang lên: “Đinh! Tiếng chuông hôm nay đã vang lên! Quý vị khán giả, hôm nay chúng ta đã đấu trận bán kết đâu tiên của giải Hoa Sóc Trung – Hàn giao đấu, Kim lục đáẳng của Hàn Quôc “Huyết thủ Kim Daesung đầu với thiếu niên mười sáu tuổi Trung Quốc tiểu kì thủ Lê Mông tam đẳng. Song phương đang trong thế cục giằng co, thắng thua chưa phân rõ, chưa biết ai thắng ai, hoan nghênh mọi người mai lại tiếp tục đéến xem cuộc thi, cảm ơn!” Tiếng chuông vang lên khi mũi của Kim Daesung đang đổ mồ hôi, nghe thấy phải dừng lại, không biết sao lại nhẹ nhàng thở phào.
Hắn suy sụp ngã trên ghế, thế mới phát hiện sau lưng mình bị mồ hôi làm ướt.
Việc này thật không bình thường, dù sao hắn cũng là kì thủ thân kinh bách chiến, tuy rằng chỉ mới lục đẳng, nhưng năm nay sẽ thăng đến thất đẳng.
Hắn đã thi qua rất nhiều trận đấu, gặp qua rất nhiêu kì thủ khó chơi, có thua có thăsng, tình huống gì hắn cũng đều gặp qua, lúc trước gặp Lê Mông hăn thậm chí còn cảm giác tầm măt của chính mình đã ngang băng với cả cao thủ đứng đầu. Nhưng hôm nay hắn mới ý thức được, thì ra cùng chơi cờ với thiếu niên này, còn phải chịu cả áp lực tâm lý. Rõ ràng hắn còn chiếm thế thượng phong nhưng cảm giác mình đã thua.
Lê Mông đứng dậy, tác phong rất đẹp, đi đến chỗ cửa.
Lúc này lòng Kim Daesung chợt khẽ động, kích động đứng dậy kêu lên: “Xin đợi đã, Lê tiên sinh!”
“Sao thế?”
“Có thể… Có thể cùng tôi phục bàn không? Nếu theo ngài phục bàn…”
Lê Mông suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu cười cười: “Vẫn không được, đầu óc tôi bây giờ rất hỗn loạn, cũng không giúp ích gì cho ngài.”
Kim Daesung đứng thẳng đơ bất động, trơ mắt nhìn nhóc xoay người đi ra ngoài.
Kết quả Lê Mông mới bước chân ra bên ngoài, liền thấy Tưởng Khâm ở hành lang chờ nhóc – Kì thủ cờ vây tam đẳng danh tiếng lúc ấy không bình tĩnh được, lấy tốc độ nhanh như chớp gào khóc thảm thiết: “Mẹ!!!! Con chết đói!!! Bọn họ ngược đãi không cho con ăn no, giữa trưa thế mà cho con ăn man man man man màn thầu đầu đầu đầu đầu!!!!”
Phóng viên đang vây đến chuẩn bị phỏng vấn: “…”
Tưởng Khâm: “…”
Lê Mông ôm lấy đùi Tưởng Khâm, vừa đung đưa cái đuôi vừa gào khóc: “Con muốn ăn tôm hùm! Muốn ăn cua lớn! Muốn ăn bánh ngọt vị xoài! Nhanh dẫn con đi ăn cơm không con lập tức chết đói cho mẹ xem! Giờ đói chết cho mẹ xem!”
Tường Khâm rất muốn lôi Lê Mông lên đánh một trận, nhưng nhìn xung quanh toàn là camera với ống kính, cuối cùng vẫn cúi đầu che mặt, nhanh chóng nhâc Lê Mông lên chạy trối chết.