Cận Viêm ra khỏi tòa án liền phát hiện Tưởng Khâm mất tích.
Hắn đã gọi cho Tưởng Khâm mấy cuộc điện thoại mà không thấy anh bắt máy, sau đó lập tức gọi cho Lê Mông, Trát Tây nhận điện thoại, nói: “Lê Mông đang ôm cừu con đấu cờ. Nhóc nói đã biết anh được thả, tối về nhà cùng nhau ăn cơm.”
Cận Viêm rối loạn đến nỗi không để ý Lê Mông đang đấu cờ ở đâu, hỏi ngay: “Ban nãy Tưởng Khâm có gọi à?”
“Có gọi, bảo Lê Mông là phải ngoan ngoãn, đừng bướng bỉnh. Lê Môn hỏi tối nay ăn gì, anh Tưởng nói để tính sau.”
“Cậu ấy có nói đi đâu không?”
“Không có, nghe giọng nói có vẻ như phải xa nhà.”
Nháy mắt trong lòng Cận Viêm lặng xuống.
Trát Tây lạnh lùng hỏi: “Còn muốn hỏi gì không?”
“……Không, không có.”
Cận Viêm như muốn phát điên lên, lái xe khom người mở cửa cho hắn, hắn nhìn cũng không nhìn bước ra ngoài, định gọi đến công ty. Ai ngờ cuộc gọi chưa kết nối thì điện thoại vang lên, là số của Quan Phong.
“Bây giờ tôi không có thời gian nói chuyện với anh đâu họ Quan, Tưởng Khâm….”
“Cái người hồng nhan tri kỉ tên Từ Hiểu Tuyền của cậu,” Ngữ điệu Quan Phong không gợn chút sợ hãi nào, nói: “Trước khi đến tòa án Tưởng Khâm giao ả cho tôi, sau đó ả nói với tôi một chuyện. Ở công ty các cậu có phải có một thư ký tên Triệu Tuyết không? Cô ta tham ô nguồn vốn của Thời Tinh Giải Trí để nhập lậu ma túy, dùng ma túy khống chế Từ Hiểu Tuyền, đồng thời bán thông tin của cậu cho Phương Nguyên.”
“…..Anh nói gì?”
“Đến đây gặp mặt nói chuyện.” Quan Phong nói, “Có một số chuyện tốt nhất cậu nên biết.”
Phong cách làm việc của Quan Phong khác xa với Tưởng Khâm. Tưởng Khâm có IQ cao, tư duy logic chặt chẽ đến đáng sợ, Từ Hiểu Tuyền chỉ cần nói tên, anh có thể tổng hợp lại nguyên nhân kết quả, sau đó xem xét một lúc là có thể thông suốt mọi chuyện.
Quan Phong thì lười biếng chơi giải đố cùng Từ Hiểu Tuyền —- những ai dám thách đố Quan đại công tử đều bị ném thẳng xuống sông rồi. Hắn bảo Hellen xách ả này đến nhà họ Quan, chưa đầy hai mươi phút sau đã cạy được miệng ả, xả ra toàn bộ mọi bí mật động trời.
Khi Từ Hiểu Tuyền mới bị nghiện, Cận Viêm chỉ cần nhìn thấy ả là ngứa mắt, bộ dạng này so với hình tượng ngọc nữ trên màn ảnh như là hai người khác nhau —- nói ả là bà bác bán rau ngoài chợ còn có người tin nữa là.
Ả co rúm người trên chiếc sô pha, còn Quan Phong đang ngồi ở bàn làm việc, một thân sơ mi đen, quần tây đen, đôi chân dài hơi tách ra, biểu cảm trên khuôn mặt như vừa được nghe chuyện gì thú vị, vừa thấy Cận Viêm đã đưa tay ra vẫy: “Đến đây Cận tổng, đang nói đến chuyện ả làm sao có thuốc từ tay cô thư ký kia, sau đó trèo lên giường cậu này. Nghe hay thật đấy, niềm vui nửa đời còn lại của tôi chính là đây.”
Cận Viêm: “……..”
Cận Viêm tức khắc tái mặt.
Bây giờ Từ Hiểu Tuyền rất sợ Cận Viêm, vừa nhìn thấy hắn đã ấp a ấp úng, run run rẩy rẩy kể lại quá trình bỏ thuốc, rồi lặp đi lặp lại: “—–Thuốc đó thật sự không hại người, thật đó! Chỉ là trợ hứng thôi! Có cho tôi lá gan tôi cũng không dám….”
Cận Viêm nóng nảy nói: “Câm miệng! Ý cô là do tôi có suy nghĩ trụy lạc nên chỉ cần chút thuốc trợ hứng là hiệu quả hả? Nói vậy không bằng nói đã cho đây uống thuốc kích dục loại mạnh!”
Hắn như con thú bị nhốt trong chuồng đi qua đi lại trong phòng làm việc, bỗng nhiên vẻ mặt như tang cha tang mẹ: “Không…. không phải cô cũng nói với Tưởng Khâm chuyện này chứ?”
“……..” Từ Hiểu Tuyền rụt rè gật đầu.
Nháy mắt Cận Viêm đã cắm đầu xuống đất.
“Những gì cô nói với tôi lúc nãy đâu?” Quan Phong thích thú hỏi, “Số di động của Tưởng Khâm cũng là Triệu Tuyết đưa cho cô?”
Từ Hiểu Tuyền run rẩy nói: “Vâng…. Đúng vậy. Cô ta nói tình cảm giữa Cận tổng và anh Tưởng không tốt, nếu anh Tưởng biết chuyện này, bọn họ nhất định sẽ cãi nhau ầm ĩ. Với lại Cận tổng rất thích trẻ em, nếu tôi mang thai, mà anh Tưởng lại đồng ý ly hôn, tôi chắc chắn có thể…..”
“Tội nghiệp Vệ Hồng bằng ấy thời gian bị oan uổng, còn Lê Mông vẫn nghĩ cô trộm lấy số Tưởng Khâm trong máy nó.” Quan Phong lắc đầu hỏi: “Lúc đó Triệu Tuyết còn đang cung cấp ma túy cho cô à?”
“Đúng vậy, tôi không dám tự mua ma túy…. Hơn nữa cô ấy luôn uy hiếp tôi, muốn công khai chuyện tôi dùng ma túy….. Sự nghiệp của tôi đang thăng tiến, nếu thông tin này bị lộ ra, có lẽ cả đời cũng không quay lại được….”
Từ Hiểu tuyền bắt đầu nghẹn ngào, nói: “Triệu Tuyết rất là gian xảo, rất là đáng sợ, tôi thật sự không phải là đối thủ của cô ta, cô ta bảo tôi làm gì tôi làm cái ấy…. Sau đó trong buổi họp thường niên của công ty, Cận tổng không muốn tôi xuất hiện, nhưng Triệu Tuyết lén nói lễ tân cho tôi vào, đưa cho tôi một kịch bản, bắt tôi nói với anh Tưởng….”
Cận Viêm như bừng tỉnh, ngộ ra vì sao từng ấy thời gian Từ Hiểu Tuyền có thể lượn qua lượn lại trước mặt mình, hóa ra là do Triệu Tuyết quấy phá.
Thật ra dù là Triệu Tuyết hay Từ Hiểu Tuyền, đều đã đánh giá thấp tâm tình của đàn ông. Trong công ty này, các ngôi sao nữ trong mắt Cận Viêm cùng lắm chỉ là một đám ký hiệu ♀ đi qua đi lại, trừ mối quan hệ làm ăn ra thì không còn gì. Cho dù Từ Hiểu Tuyền mặc bikini lượn lờ đến mười lần một ngày trước mặt hắn thì cũng chỉ là cái ký hiệu ♀ thiếu vải mà thôi.
Sự ghen tuông này như mạch nước ngầm mãnh liệt vậy. Ngay từ hôm đầu tiên khai trương công ty Cận Viêm đã lười biếng quản lý, cũng có thể do đầu óc quá chập chạp. Chỉ duy nhất một lần nhạy bén là vào nhiều năm trước, Tưởng Khâm đến bộ phận tài chính lấy gì gì đó, bị một ngôi sao nam nhìn thấy, rồi muốn có số di động để nhắn tin cầu tình. Chuyện này vừa bắt đầu manh nha đã bị Cận Viêm tiêu diệt, tin nhắn cầu tình không kịp gửi đi, mà bóng dáng Tưởng Khâm đã xa ngút ngàn.
Sau đó Cận Viêm ra rất nhiều điều khoản xiết chặt ngôi sao nam trong công ty, mà các ngôi sao nữ thì thả lỏng hơn rất nhiều —— đàn bà thôi mà, có tuyệt vời đến thế nào cũng không thể đè Tưởng Khâm xuống cưỡng được.
“Vì sao cô ta cố gắng đưa cô đến bên Cận Viêm như vậy?” Quan Phong thích thú hỏi, “Chỉ là vì để cô moi móc bí mật thôi sao?”
“Tôi, tôi không biết. Cô ta từng nói anh Tưởng rất thông minh, là một nhân vật lợi hại, nếu không tách anh ấy ra thì không thể đối phó với Cận tổng….” Từ Hiểu Tuyền nghĩ nghĩ, rồi ngập ngừng: “Cô ta còn nói rằng, nếu anh Tưởng không nhúng tay vào Thời Tinh Giải Trí thì ở bộ phận tài chính sẽ nảy sinh vấn đề rất lớn….”
“Vậy nên chuyện ở phòng kế toán nội bộ cũng là do cô ta nói với Phương Nguyên?”
Từ Hiểu Tuyền sợ đến nỗi bắt đầu rụt người lại, một lúc sau mới run rẩy thừa nhận: “———Là tôi nói cho cô ta trước….”
Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng ả kìm nén nghẹn ngào, còn đâu hoàn toàn tĩnh lặng.
Đầu Cận Viêm ong ong lên, một lúc sau mới giật mình tỉnh táo lại.
“Mấy hôm nay Tưởng Khâm đang điều tra Triệu Tuyết, kỳ lạ là tất cả lý lịch của cô ta đều là thật. Sinh ra ở vùng khác, sau khi tốt nghiệp thì thực tập ở tòa soạn báo, cuộc sống đơn giản, kinh tế hạn hẹp. Có thể nói trước khi vào Thời Tinh Giải Trí, cô ta hoàn toàn không có liên hệ gì với nhà họ Cận. Sự thù hận của cô ta với cậu quả thật là vô căn cứ, không thể hiểu được.”
Quan Phong lấy túi hồ sơ trên bàn đưa qua, hỏi: “Cậu đã từng nghi ngờ cô thư ký này bao giờ chưa?”
Cận Viêm nhăn nhó mặt mày như bị dao găm, chỉ biết lắc lắc đầu, hai tay nhận lấy túi hồ sơ.
Sau một lúc im lặng, đột nhiên hắn nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ nghĩ đến một khả năng….”
Quan Phong vừa định nói điều gì, bỗng cửa phòng vang lên hai tiếng. Hellen cần điện thoại đi vào, khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ vô cùng căng thẳng: “Quan tổng, ông Lương ở cục cảnh sát vừa gọi đến, nói là hai tiếng trước có tổng giám đốc của Thời Tinh Giải Trí đến đầu thú giết người!”
Cận Viêm bỗng đứng bật dậy: “——Tưởng Khâm?!”
Môi Hellen tái lại, nhanh chóng gật đầu.
“………….” Phút chốc Cận Viêm đã hiểu ra tất cả.
Người đàn ông từng hứng chịu bao vết thương mà mặt vẫn không biến sắc, giờ phút này chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, giống như cơn ác mộng đáng sợ nhất bao năm qua bỗng nhiên trở thành sự thật trong lúc mất đề phòng.
“Triệu Thừa Cường…..”
Giọng nói Cận Viêm khàn đặc không rõ. Quan Phong hơi chút nghi ngờ, nhưng chỉ thấy hắn từ từ quay đầu lại, mang theo vẻ mặt đông cứng trước nay chưa từng có.
“Là chuyện Triệu Thừa Cường —– lập tức điều tra Triệu Tuyết, cô ta là người của Triệu Thừa Cường!”
Vụ án mất tích chấn động mười mấy năm trước của Triệu Thừa Cường.
Cùng chiều hôm đó cảnh sát ra khỏi nhà Cận Viêm, mang theo cái chặn giấy bằng ngọc ở trong két sắt ra, bọc lại cẩn thận rồi mang đến bộ phận giám định.
Kết quả giám định rất suông sẻ, đúng là có vết máu của Triệu Thừa Cường và dấu vân tay của Tưởng Khâm. Lúc chuyên gia giám định đưa báo cáo cho đội cảnh sát hình sự còn liên tục bày tỏ, rằng sau mười mấy năm mà hung khí vẫn còn như mới đúng là một kỳ tích: sau khi hành hung xong, chắc chắn hung thủ đã lập tức dùng giấy báo bọc hung khí lại, từ đó về sau không chạm vào nữa để tránh sinh ra dấu vân tay mới suốt những năm qua hung khí được bảo quản ở nơi u tối và tránh nước, nên vật chất vẫn được bảo toàn, dấu vân tay năm đó vừa rõ ràng lại vừa dễ nhận ra…..
“Có lẽ anh ta đã đoán trước một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện này chăng?” Chuyên gia giám định bằng chứng nói trong nghi ngờ, “Bởi vì lương tâm bất an, nên lưu giữ hung khí để sau này chúng ta tiện điều tra?”
Chi đội trưởng trầm ngâm một lúc, rồi lắc đầu: “Khó nói lắm.”
“Có gì mà khó nói chứ, hay là còn động cơ nào khác?”
“Không phải tôi nói cái này,” chi đội trưởng nói tiếp, “Tôi nói anh ta có phải hung thủ hay không còn khó nói lắm.”
Chuyên gia bỗng giật mình.
“Cái chặn giấy bằng ngọc này sở dõ được gọi là hung khí là do người tên Tưởng Khâm kia tự nói. Anh nghĩ xem, nếu năm đó anh ta cầm cái chặn giấy này quệt một ít máu Triệu Thừa Cường vào, sau đó dùng giấy báo gói lại giữ gìn mười mấy năm, chờ cho đến khi không còn thấy thi thể Triệu Thừa Cường đâu nữa, lại chạy đến nói với chúng ta đây chính là hung khí, chúng ta cũng không thể giám định thứ đó không phải. Rốt cuộc Triệu Thừa Cường bị ai giết, đêm đó có chuyện gì xảy ra, tất cả là do anh ta tự nói, anh ta nói thế nào thì chính là thế ấy.”
Chuyên gia ngập ngừng nói: “Nhưng mà…. ai lại lấy vụ án giết người ra đùa bao giờ? Tuy giai đoạn truy tố tội ngộ sát đã qua, nhưng vẫn còn tỷ lệ bị viện kiểm sát truy tố lại nữa mà. Huống chi anh ta đã nói vứt xác xuống sông, hành vi nghiêm trọng này….”
“Hôm qua chúng tôi đã thẩm vấn lại một lần,” chi đội trưởng trầm giọng, “Vị Tưởng Khâm này, anh ta thuật lại bối cảnh mọi chuyện rất rõ ràng, động cơ giết người cũng rất ăn khớp, tư duy rõ ràng linh hoạt, không hề có sai sót. Nhưng khi chúng tôi hỏi đến quá trình giết người, anh ta trả lời không được tỉ mỉ, còn có chi tiết mâu thuẫn với nhau nữa.”
“Có phải là ảnh hưởng của hội chứng trốn tránh kí ức…..”
“Tâm lý người này rất tốt, tôi cảm thấy nếu thật sự là do người này giết, anh ta sẽ nhớ quá trình rất rõ ràng….”
Chi đội trưởng ngừng một lúc, lại nói: “Ý kiến của tôi bất đồng với đa số, tôi cho rằng người không phải do anh ta giết, nhưng dọn dẹp hậu quả chắc chắn là anh ta làm. Vì sao quá trình giết người anh ta không nói rõ, là vì lúc vụ án xảy ra anh ta không có ở hiện trường, không thể tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra nhưng anh ta đang muốn bảo vệ ai đó, nên chỉ có thể bịa đặt.”
Chuyên gia há hốc mồm chết lặng.
Đúng lúc này một cảnh sát trẻ vội vàng chạy đến, chưa vào cửa đã lớn tiếng hỏi: “Sếp ơi sếp biết chưa, cục trưởng của chúng ta đến rồi! Còn dẫn theo một người họ Cận nói đi thăm Tưởng Khâm nữa!”
Mặt chi đội trưởng biến sắc.
“Quen biết với cấp trên sướng thật, muốn đến thăm kẻ tình nghi thì đến thăm.” Cảnh sát trẻ bĩu môi, đưa ngón tay chỉ ra bên ngoài nói: “Bây giờ đã đến trại tạm giam rồi, cục trưởng còn tự mình đưa vào nữa!”
Chi đội trưởng vội lấy áo khoác, đi thẳng ra ngoài.
“Này? Này?—— Sếp sếp đi đâu?”
“Đến trại tạm giam,” chi đội trưởng không buồn quay đầu lại, nói: “Đi tâm sự với người họ Cận kia.”