Hơi thở nghiêm trọng trong phòng khách kéo dài vài phút xong, bị Lộc Mặc phá vỡ.
Anh ta bình tĩnh sắp xếp: “Lộc Hoa, lên dark web treo thưởng xem có thể bắt được chứng cứ Ninh Thừa Húc là con riêng của hoàng thất hay không, những chuyện khác giao cho đoàn luật sư, anh sẽ nói đoàn luật sư mau chóng soạn thảo phương án, nhóc con, đến lúc đó em dựa theo lời khai của luật sư, theo luận cứ là được.”
Chu Tiểu Tinh - người đang một mực chăm chú lắng nghe bên cạnh - nói: “Thân phận con riêng của anh ta nhiều năm như vậy cũng không thể bị bại lộ, có thể thấy được bên hoàng thất nước Âu Phi phong tỏa tin tức và chứng cứ rất nghiêm ngặt, dark web phỏng chừng không chắc sẽ có.”
Cô ấy dùng “anh ta” để gọi Ninh Thừa Húc, một mặt là vì Ninh Thừa Húc dù sao cũng là anh tư của mình, gọi tên thì không tôn trọng, nhưng gọi anh tư thì cô ấy lại không gọi thành lời được.
Lộc Hoa ngoảnh đầu nhìn cô ấy: “Em có ý tưởng gì không?”
Chu Tiểu Tinh gật đầu: "Có lẽ em có thể tìm được chứng cứ!”
Ninh Thừa Ân vốn hy vọng cô ấy quay về nhà tổ nhà họ Ninh ở, cô ấy vừa lúc có thể quay về giúp Sanh Ca tìm chứng cứ.
Tuy rằng cha cô ấy đã qua đời, nhưng trong nhà tổ, phòng sách và phòng ngủ của ông ta đều còn giữ lại, nghe nói Ninh Thừa Ân có cho người mỗi ngày quét dọn, tất cả đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn, nói không chừng có thể tìm được dấu vết gì đó.
Lộc Hoa không quá tán thành, lo lắng nhìn cô ấy: “Em vừa mới được nhà họ Ninh xác nhận thân thích, làm chuyện này quá mạo hiểm, Ninh Thừa Húc dù sao cũng là anh em cùng cha khác mẹ của các em, cho dù là con riêng thì cũng là người của nhà họ Ninh, nếu Ninh Thừa Ân biết, sẽ không bỏ qua cho em!”
“Sẽ không, anh hai là người đối xử với em tốt nhất trong nhà họ Ninh, anh ấy luôn nói cảm thấy nợ em hơn hai mươi năm, cho dù anh ấy biết, cũng sẽ không làm gì em, anh yên tâm!”
......
Bởi vì chỉ có ba ngày, thời gian tương đối gấp gáp, Chu Tiểu Tinh hành động rất nhanh, buổi chiều hôm đó đã nói với Ninh Thừa Ân chuyện muốn quay về nhà tổ nhà họ Ninh ở.
Ninh Thừa Ân rất mừng khi cô ấy nhanh như vậy đã tiếp nhận thân phận mới, bằng lòng quay về hòa nhập với đại gia đình nhà họ Ninh.
Buổi tối, Lộc Hoa giúp chuyển hành lý, tự mình đưa Chu Tiểu Tinh đến nhà họ Ninh.
Chu Tiểu Tinh tìm hiểu một chút, biết được nhà tổ hiện giờ ngoại trừ người giúp việc thì chủ nhà cũng không nhiều, anh cả và cha cùng qua đời, anh ba làm thương nhân buôn bán ở nước ngoài, cơ bản không trở về.
Chỉ có bà Ninh - người không bước chân ra khỏi nhà - cũng chính là mẹ của cô ấy, và cả em bảy Ninh Tĩnh Huyên chưa kết hôn ở nhà, anh hai Ninh Thừa Ân cũng thỉnh thoảng mới về một chuyến.
Từ chỗ quản gia biết được gần đây bên chỗ Cục Điều tra Quốc gia của Ninh Thừa Ân có việc, hai đêm nay có lẽ cũng sẽ không về nghỉ ngơi.
Chu Tiểu Tinh không muốn bỏ qua thời cơ tốt nhất, dưới sự dẫn dắt của quản gia, buổi tối đã tìm hiểu toàn bộ tòa biệt thự lớn.
“Cô năm, lầu sáu là khu vực cấm, buổi tối cô tuyệt đối không thể đi lên, trừ chuyện đó ra, ban ngày cả biệt thự cô muốn đi đâu cũng được.”
Chu Tiểu Tinh không hiểu: “Vừa rồi không phải nói chú nói tầng sáu là chỗ ở của mẹ tôi, còn có phòng sách và phòng ngủ của cha khi còn sống sao, nếu là vậy, vì sao buổi tối không thể đi lên?”
Quản gia lộ vẻ khó xử, chỉ có thể cúi đầu tỏ vẻ: “Đây là ngài Ân ra lệnh, cô mới vừa quay về, rất nhiều chuyện của nhà họ Ninh cô còn không hiểu, tương lai ngài Ân hẳn là sẽ tự mình nói cho cô biết, trước mắt cô chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của ngài Ân là được.”
Chu Tiểu Tinh nhìn chằm chằm ông ta nửa ngày cũng không nói gì.
Nghe qua, chuyện của nhà họ Ninh này hình như còn không chỉ có những lời Ninh Thừa Ân nói với cô ấy lúc trước, so với những gì cô ấy biết trước mắt còn phức tạp hơn?
Quản gia hơi khom lưng, làm động tác mời: "Đây là phòng đã dọn dẹp cho cô, cô nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được.”
Chu Tiểu Tinh đóng cửa lại, ngồi xuống bên giường trầm tư một hồi.
Tại sao ban ngày không sao, buổi tối thì không cho lên lầu sáu?
Bên trong này luôn làm cho người ta có một cảm giác không thể cho người khác biết, càng không cho vào lại càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô ấy.
Ba giờ sáng, cả tòa biệt thự lớn vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngủ say.
Chu Tiểu Tinh rón rén mở cửa, lặng lẽ từ lầu bốn của mình theo cầu thang đi lên lầu cao nhất.
Nhưng thật không may, lầu trên cùng đã bị khóa.
Chỉ có thể xuyên qua cửa dây thép gai nhìn lối đi tối như hũ nút.
Gió lạnh đêm khuya mùa đông từ lối đi thổi tới, lạnh đến mức làm người ta run rẩy, càng khiến cho lầu sáu lạnh căm, tăng thêm một vẻ thần bí quỷ dị.
Chu Tiểu Tinh không cam lòng trực tiếp quay đầu ra về, nhưng phỏng chừng chìa khóa nằm trong tay Ninh Thừa Ân, có lẽ chỗ quản gia cũng có một cái dự phòng.
Nếu như cô ấy muốn tìm hiểu tình huống trên lầu sáu, ngoại trừ nghĩ biện pháp lấy chìa khóa, cũng chỉ có thể không đi theo cách thông thường.
Nghĩ đến đây, Chu Tiểu Tinh xoay người trở về phòng ở lầu bốn, lặng lẽ mở cửa sổ, từ cửa sổ lộn ra ngoài.
Từ nhỏ cô ấy đã lớn lên ở cô nhi viện, đã nếm qua các loại khổ sở, lên cây bắt chim, xuống sông mò cá, làm cái gì cũng được, sức lực cũng lớn hơn con gái bình thường.
Leo lên lầu sáu từ đường ống bên ngoài lầu bốn của biệt thự là một điều dễ dàng đối với cô ấy.
Cửa sổ lầu sáu mặc dù đóng nhưng may là không khóa, cô ấy như mong muốn lộn người vào phòng.
Để không quấy rầy đến người mẹ sống trên lầu sáu đã ngủ, cô ấy không bật đèn mà bật đèn pin của di động.
Sau khi nhìn toàn bộ căn phòng một lần nữa, cô ấy nhận ra đây là một phòng sách.
Còn đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi tìm được chẳng tốn công.
Cô ấy vừa bật đèn vừa lục lọi tìm kiếm trong phòng, động tác nhanh nhẹn, tìm đến là nhanh lẹ, còn không quên vừa tìm vừa trả về nguyên trạng.
Nhưng tìm hết cả căn phòng cũng không có bất cứ thứ gì liên quan đến Ninh Thừa Húc.
Chu Tiểu Tinh lại đặt sự chú ý đặt lên từng hàng giá sách kia.
Cô ấy từng nghe Ninh Thừa Ân nói, năm đó cha đến nước Âu Phi một lần đã dẫn Ninh Thừa Húc về, còn cố ý muốn sửa và đặt tên thật cho Ninh Thừa Húc - đứa con riêng này, vậy lúc trước ông ta và trưởng công chúa hẳn là rất yêu nhau chứ nhỉ?
Nghĩ đến đây, cô ấy dò xét từng hàng sách, cuối cùng từ đó nhìn trúng một quyển sách tất cả đều là tiếng u.
Mặc dù cô ấy không biết nhiều tiếng u, nhưng một số từ đơn giản vẫn biết, liếc mắt một cái đã nhìn ra trên bìa có một từ viết về tình yêu.
Cô ấy kiễng chân lên, lấy quyển sách tiếng u ra khỏi giá sách thứ ba, nghiêm túc lật xem.
Trong sách có kẹp một tấm ảnh, là một nam một nữ, hai người ôm nhau, ngọt ngào mà gần gũi, đôi mắt màu lam tràn ngập phong tình nước ngoài của người phụ nữ cực kỳ nổi bật, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp.
Chu Tiểu Tinh quyết đoán nhét ảnh vào túi, tắt ánh sáng di động, chuẩn bị từ cửa sổ trèo ra ngoài.
Phía sau đột nhiên truyền đến một tràng tiếng dép lê loẹt quẹt, rất nhẹ, nhưng bởi vì xung quanh quá yên tĩnh nên Chu Tiểu Tinh vẫn nghe được.
Cô ấy đột nhiên quay lại.
Nương theo ánh trăng mơ hồ, cô ấy nhìn thấy ánh mắt đầy tơ máu đỏ của đối phương, biểu cảm vô cùng dữ tợn khủng bố.
Cô ấy hoảng sợ, còn chưa kịp chạy đã bị đối phương dùng gạt tàn hung hăng đập vào đầu.
Lúc ý thức mơ màng, cô ấy cảm nhận được có người bóp cổ mình, giọng nói the thé gào thét bên tai cô ấy.
“Tại sao mày vẫn còn sống! Tại sao quay lại! Mày là một sự ô nhục! Mày không nên sống trên đời này, mày phải chết đi…”
Cùng với tiếng gầm cuồng bạo, cô ấy hoàn toàn ngất đi.
......
Chờ Chu Tiểu Tinh tỉnh lại lần nữa, trên người đắp chăn bông mềm mại, là nằm ở trên giường.
Cô ấy nâng người lên, muốn ngồi dậy, đầu đau nhức vô cùng, đưa tay sờ, trên trán quấn mấy vòng băng thật dày.
Khi nuốt nước bọt, cổ cũng cảm thấy đau.
“Em tỉnh rồi, còn đau không?”
Ninh Thừa Ân ngồi ở bên giường cô ấy, mặt mày thản nhiên, giọng điệu lờ mờ có chút oán giận.
“Không phải quản gia đã nói với em, buổi tối không được phép đi lên lầu sáu à, vì sao không nghe lời anh? Còn leo tường bên ngoài, lá gan này của em cũng lớn quá thể.”
Chu Tiểu Tinh dần dần thu hồi mạch suy nghĩ, phản ứng kịp chuyện gì, cô ấy lập tức sờ sờ túi quần.