Giọng nói quen thuộc này!
Dường như chỉ trong nháy mắt, viền mắt của Sanh Ca đã đỏ ửng, vui mừng đầy kinh ngạc ngoái nhìn ra phía ngoài cửa.
Phía trên lớp áo khoác màu đen của Kỷ Ngự Đình được bao bọc bởi tuyết, cả người trang nghiêm lạnh lùng đi tới.
Phía sau anh ta, Tự Niên cũng có ánh mắt nghiêm túc giống hệt đi theo.
Ngay sau đó, hai đội quân mặc quân phục khác nhau rất đỗi chỉnh tề, cầm súng lao vào đã lập tức bao vây toàn bộ nhà thờ.
Khách khứa đều bị dọa sợ, cả hiện trường bắt đầu huyên náo.
Ninh Thừa Húc trừng mắt nhìn người đàn ông ở cuối thảm đỏ, bên trong lộ rõ một sự thù hận, nghiến răng ken két nói: "Kỷ Ngự Đình, anh cũng thật biết chọn thời điểm, cố ý tới gây sự đúng không?"
Cả người Kỷ Ngự Đình lạnh lùng, môi cong lên một nụ cười chế giễu: "Có những người lòng dạ hiểm ác lừa gạt vợ sắp cưới của tôi tới nơi đất khách quê người ép hôn, cảnh tượng náo nhiệt hoành tráng như vậy dĩ nhiên tôi phải tới mang người phụ nữ của mình đi rồi!"
Ninh Thừa Húc siết chặt tay thành nắm đấm, đáy mắt điên dại bỗng dấy lên một sự thù hận.
Cả hiện trường đều là những vương công quý tộc mà trưởng công chúa mời tới, dù hai người họ nói tiếng trung nhưng vẫn có rất nhiều quý tộc có thể nghe hiểu được.
Cả đám cũng vì thế mà như ong vỡ tổ, nhìn qua nhìn lại hai người đàn ông này mà xì xào bàn tán.
Trưởng công chúa mất mặt không kìm được lửa giận, đang chuẩn bị nói đỡ cho Ninh Thừa Húc để cứu vãn tình hình thì Kỷ Ngự Đình đã lên tiếng trước: "Các vị, hôm nay tôi tới đây là nhắm vào chú rể, những người vô tội không biết tai vạ tới đây, Tự Niên, dọn dẹp!"
Còn chưa tới năm phút, những vương công quý tộc ở hiện trường đều đã bị đuổi ra ngoài, đến cả cha xứ trên lễ đường cũng đều bị đưa đi.
Nơi to lớn như nhà thờ Florence chỉ còn lại Kỷ Ngự Đình, Ninh Thừa Húc, Sanh Ca và trưởng công chúa.
Bầu không khí một thoáng đầy rẫy sự căm phẫn và nghiêm nghị.
Ninh Thừa Húc tức giận trừng mắt nhìn Kỷ Ngự Đình, nghiến răng nghiến lợi: "Anh thật sự nghĩ tôi không chuẩn bị gì cả sao?"
Anh ta vừa dứt lời đã thấy trưởng công chúa lập tức đứng lên, vỗ tay một cái.
Ở phía cánh cửa nhỏ sát bên chỗ mà cha xứ đứng bỗng túa ra một đội bảo vệ tay cũng cầm súng, số lượng đầu người cũng ngang bằng với số lượng mà Kỷ Ngự Đình mang tới.
Hai bên giơ súng lên giằng co, bầu không khí thoáng trở nên căng thẳng.
"Anh Ngự!" Sanh Ca nhìn quân đội hai bên trong lòng rất lo lắng nhìn về phía Kỷ Ngự Đình, muốn chạy nhào qua phía của anh nhưng lại bị Ninh Thừa Húc nắm lấy tay.
Kỷ Ngự Đình nhìn chằm chằm vào phía người kia đang kéo tay Sanh Ca, trong đôi mắt túa ra một nét tàn bạo dữ tợn.
Tự Niên bên cạnh nhìn về phía trưởng công chúa: "Người cũng nhìn rõ rồi nhé, quân đội mà cậu Ngự chúng tôi mang tới không chỉ là của nước Hoa, một đội khác là quân lính của nước Âu Phi các người. Cậu Ngự thân là người đứng đầu cảu cục điều tra quốc gia nước Hoa, cậu ấy tới đây lẽ ra nước Âu Phi các người nên bày sẵn lễ chờ đón, nếu như binh lính của các người dám đụng tới một sợi tóc của cậu ấy thì chỉ e là chỗ quốc vương bên kia sẽ không bỏ qua cho người đâu."
Sắc mặt của trưởng công chúa lập tức trở nên khó coi, nhưng vẫn tỏ thái độ kiên quyết: "Tôi chỉ là tự vệ mà thôi, nếu như các người dám làm hại Thừa Húc của tôi, vậy cũng đừng trách sao tôi liều mạng với mấy người!"
"Mạng của Ninh Thừa Húc cũng không tới lượt của bà quyết định đâu!"
Kỷ Ngự Đình khinh miệt, lại lần nữa đưa mắt nhìn về phía Sanh Ca đang đứng trên lễ đường chỗ của cha xứ vươn hai tay, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng đầy ắp cưng chiều: "Sanh Sanh, tới chỗ của anh."
Sanh Ca nhìn thấy người kia đang dang rộng vòng tay về phía mình cũng mạnh mẽ gạt tay của Ninh Thừa Húc ra, nhấc làn váy lên chạy về phía cuối thảm đỏ.
Ninh Thừa Húc nhìn khoảng không trong lòng bàn tay mình cũng ngơ ngác đến thất thần.
Mà trưởng công chúa lại giận đến không chịu được.
Đứa con trai mà mình thương yêu nhất vào ngày đám cưới lại bị người khác ngang nhiên tới cướp hôn, cô dâu còn muốn bỏ chạy cùng người đàn ông khác, chuyện này quả thật là chà đạp lên bộ mặt hoàng gia của bà ta, ăn hiếp Thừa Húc của bà ta!
Bà ta không thể giết Kỷ Ngự Đình, nhưng lại có thể giết chết người phụ nữ hèn hạ bắt cá hai tay này!
Bà ta lập tức lệnh cho người quân lính đứng ở gần mình, nhắm vào Sanh Ca mà ngầm ra tay.
"Cẩn thận!"
Ninh Thừa Húc chú ý đầu tiên, lập tức đứng chắn ở chỗ của Sanh Ca.
Đợi đến khi trưởng công chúa muốn lệnh cho tên lính dừng tay thì gã đã bóp cò súng rồi.
Một tiếng súng vang lên nghe đinh tai nhức óc.
Sanh Ca vừa mới chạy tới giữa thảm đỏ đã nghe tiếng súng vang lên rất lớn, cô lập tức dừng bước, quay đầu lại.
Cánh tay của Ninh Thừa Húc bị bắn trúng, anh ta đang dùng tay che vết thương lại, máu đỏ túa ra ngoài kẽ tay của người kia.
Trưởng công chúa lập tức chạy lên trước coi vết thương của anh ta.
Anh ta căm phẫn nhìn mẹ mình: "Mẹ giết cô ấy, chính là muốn giết con!"
Trưởng công chúa bất lực, đau lòng đến không chịu được: "Được được được, mẹ không đụng tới nó nữa, mẹ đây chỉ bảo vệ an toàn cho con thôi, như vậy được rồi chưa?"
Sanh Ca vẫn còn đứng đó, nhìn thấy người kia chặn súng thay cho mình cũng có chút cay cay nơi khóe mắt.
Ninh Thừa Húc để ý tới ánh mắt của cô, bàn tay đẫm máu cũng chìa ra như cách Kỷ Ngự Đình làm, chậm rãi đưa về phía của cô, trong mắt ngập tràn vẻ khẩn cầu.
"Em Sanh, quay về được không? Lần này, anh là thật tâm mang tính mạng này ra để cầu xin em, em có thể chọn anh một lần không?"
Sanh Ca do dự, không nhúc nhích chân.
Mãi cho đến khi Kỷ Ngự Đình ở bên này cũng gọi cô: "Sanh Sanh."
Sanh Ca lập tức hoàn hồn, rũ mi mắt xuống nhẹ nói một câu: "Xin lỗi..."
Cô tháo vương miệng cùng khăn đội trên đầu bỏ xuống bàn, sau đó xách theo váy quay đầu chạy về phía của Kỷ Ngự Đình, không màng tới gì cả chỉ sà vào trong vòng tay ấm áp của người kia.
Lâu lắm rồi không cảm nhận được mùi vị quen thuộc, mùi hương trên người của Kỷ Ngự Đình khiến cô rất dễ chịu, khiến cõi lòng không yên của cô thoáng yên bình trở lại.
"Anh Ngự, anh hai đã chữa khỏi mắt cho anh rồi sao?"
Kỷ Ngự Đình một tay ôm chặt lấy eo của Sanh Ca, một cánh tay khác luồng qua lớp tóc bồng bềnh mềm mại, nhẹ nhàng xoa sau gáy của người kia.
"Đúng vậy, có đám anh trai tốt của em chăm sóc, anh rất khỏe, chính là... Rất nhớ em."
Giọng nói của anh có chút nghẹn ngào nơi sống mũi, nửa tháng nay không gặp được Sanh Sanh của mình, anh khổ sở chết đi được.
Sanh Ca dụi đầu vào trong lồng ngực của Kỷ Ngự Đình, lặng lẽ lắng nghe nhịp tim của anh, cảm nhận hơi thở thuộc về người kia, bàn tay nhỏ cũng ôm lấy vòng eo của anh thêm chặt.
"Em cũng rất nhớ anh, sau này em không muốn rời xa anh nữa."
Cả hai cùng ôm lấy nhau, nói mấy lời nhung nhớ lúc trùng phùng với đối phương, ngọt ngọt ngào ngào không chút dè dặt trước mặt mọi người xung quanh.
Ninh Thừa Húc từ xa nhìn tới, chỉ cảm thấy cảnh tượng này rất đỗi chướng mắt.
Anh ta liếc nhìn chiếc vương miện bị Sanh Ca ném xuống đất.
Vương miện dính nước làm kim cương bị bung ra rơi tán loạn trên đất, đã mất đi nét sặc sỡ vốn có của nó.
Ninh Thừa Húc dường như cũng giống như chiếc vương miện này vậy, trước mặt Kỷ Ngự Đình, Sanh Ca lại không chút do dự mà bỏ rơi anh ta, chọn lấy người kia.
Cho dù anh ta có cố gắng nhiều đến mấy cũng không làm rung động trái tim vốn dĩ đã dành cho Kỷ Ngự Đình đó của Sanh Ca, hừm...
Ninh Thừa Húc bỗng cười ha ha, tiếng cười điên dại mà thê lương.
Cho dù trước đó đã bị Kỷ Ngự Đình dùng trọng hình lên thân thể, hành hạ đến suýt đã mất mạng nhưng cũng không tuyệt vọng bằng giờ phút này.
"Kỷ Ngự Đình, mày làm hỏng chuyện tốt của tao, không để tao có được cô ấy. Nếu đã vậy thì mày cũng đừng hòng có được cô ấy."
Giọng điệu của anh ta thê lương vô tình, chạy lên chỗ bục của cha xứ xốc loạn lên, từ bên trong lấy ra một chiếc vali đông lạnh màu xám bạc.
Tự Niên kinh hãi nói tới: "Boss, là dịch thuốc virus siêu độc!"
Ninh Thừa Húc vậy mà lại mang dịch thuốc giấu trong nhà thờ, lại còn giấu ở nơi thanh khiết như bục của cha xứ?
Sanh Ca và Kỷ Ngự Đình buông nhau ra, xôn xao nhìn về phía Ninh Thừa Húc.
Tất cả mọi người đều đổ dồn quan tâm về phía Ninh Thừa Húc, mà Ninh Thừa Húc lại vẫn luôn nhìn về phía Sanh Ca. Tự Niên lùi ra phía sau của đám binh lính đang giơ súng, giảm thiểu đi cảm giác tồn tại rồi lặng lẽ tới gần chỗ bục cha xứ.
Trên bục, Ninh Thừa Húc mở vali đông lạnh kia lấy ra một ống tiêm trong suốt, mỉa mai nói: "Kỷ Ngự Đình, không còn ống thuốc này nữa để tao xem thử ngày tháng sau này của mày còn được mấy ngày. Con đường gặp thần chết nhất định là mày gặp trước rồi!"
Anh ta cười đến điên dại, ánh mắt bỗng lạnh lùng, hung hăng ném ống thuốc kia về phía hàng chỗ ngồi.
"Đừng mà!"
Men theo tiếng kêu đó của Sanh Ca, bóng dáng của Tự Niên cũng lao về phía mà Ninh Thừa Húc ném ống thuốc.
Người bảo vệ mà Ninh Thừa Húc mang tới cũng lập tức nhắm đầu súng về phía Tự Niên.
"Tự Niên!"
Đi cùng với mấy tiếng súng nổ vang rền trời là tiếng hét kinh ngạc của Sanh Ca và Kỷ Ngự Đình cùng vang lên.