Vẻ mặt Ninh Thừa Húc cứng đờ.
Đương nhiên quan trọng!
Nếu mất khả năng x, anh ta sẽ không còn là đàn ông nữa.
Bầu không khí lại yên tĩnh trở lại.
Ninh Thừa Húc ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Hay là thế này, mỗi người chúng ta lùi một bước. Bây giờ tôi chắc chắn không thể thả Tự Niên đi, nhưng tôi có thể không giết cậu ta.”
Sanh Ca nhíu mày, nhấn mạnh nói: “Tôi muốn anh ghi âm, thề rằng sẽ không lấy tính mạng của Tự Niên. Sau hôn lễ, anh phải thành thật giao thuốc trị ra! Bằng không, anh vĩnh viễn không được chết tử tế!”
“Được, tôi nghe em.” Anh ta cười nhạt.
Sanh Ca lấy điện thoại ra khỏi túi quần của anh ta, mở ghi âm.
Ninh Thừa Húc làm theo lời cô vừa nói, nghiêm túc phát thề.
Sanh Ca thấy lời thề vẫn chưa đủ độc ác, bổ sung thêm: “Tôi muốn anh nói, nếu anh làm trái lời thề, trưởng công chúa và bác Ninh sẽ có kết cục giống như anh!”
Ninh Thừa Húc biến sắc: “Em Sanh, em có độc ác quá không?”
“Không ác một chút thì anh làm sao có thể tuân thủ lời hứa! Tôi biết anh rất yêu trưởng công chúa và bác Ninh, anh dùng họ để thề thì tôi mới tin!”
Ninh Thừa Húc không tiếp lời nữa.
Sanh Ca cắt nhẹ một vết trên cổ anh ta, khiến nó chảy máu, âm thầm uy hiếp.
Ninh Thừa Húc cười bất lực: “Được, tôi thề.”
Anh ta làm theo ý của Sanh Ca, ra vẻ nghiêm túc thề lại một lần nữa.
Sanh Ca gửi đoạn ghi âm đó lên đám mây của mình, lưu trữ kỹ càng, bấy giờ mới thu cái kim bạc trên nhẫn về.
Trong không khí bỗng vang lên tiếng xì xèo.
Cô ngước mắt nhìn, là đám lính canh đã bắn súng kích điện, vì Tự Niên đang uy hiếp Jamie, thế nên cả hai người đều bị giật điện, ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh.
“Ninh Thừa Húc!” Sanh Ca giận dữ vô cùng.
“Em Sanh đừng hiểu lầm, cậu ta có âm mưu trộm đồ, để trừng phạt, chắc chắn phải bị tạm nhốt vào hầm giam, bằng không tôi không thể ăn nói với bên mẹ tôi được. Nhưng mà em yên tâm, lần này tôi chắc chắn sẽ giữ lời hứa!”
Lính canh kéo Tự Niên đã hôn mê đi, thuốc trị siêu virus được cất trong tủ đông cũng bị lấy trở về.
Quần áo Ninh Thừa Húc dính máu, phải thay một bộ khác, sau đó mới có thể quay lại sảnh tiệc. Nhưng Sanh Ca đã mệt lả người, không muốn tiếp tục tham gia bữa tiệc nữa.
Bầu trời đen kịt lại bắt đầu đổ tuyết.
Gió lạnh trộn lẫn với tuyết, nhiệt độ giảm mạnh mấy độ.
Sanh Ca ôm hai vai, thấy hơi lạnh: “Đưa tôi về chỗ ở, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Ninh Thừa Húc lập tức cởi áo vest ngoài ra bọc kín cô lại.
Lính canh lấy ô đến, anh ta đích thân cầm ô che tuyết cho cô.
Lần này Sanh Ca không từ chối áo khoác của anh ta.
Hiện tại cô tuyệt đối không thể mắc bệnh, cô phải giữ gìn sức lực, tranh thủ trước hôn lễ, nghĩ ra một biện pháp khác!
Ninh Thừa Húc liếc mắt quan sát vẻ mặt của cô, im lặng không nói gì.
Đưa Sanh Ca về căn hộ nhỏ ở ngoại thành, Ninh Thừa Húc căn dặn người giúp việc về sau phải chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô cẩn thận, có bất cứ chuyện gì cũng phải báo cáo cho anh ta ngay lập tức.
Trong phòng ngủ có máy sưởi, Ninh Thừa Húc ngồi ở mép giường.
Sanh Ca quay lưng về phía anh ta, hô hấp đều đặn, giả vờ như đang ngủ.
Cho dù cô đã buồn ngủ không thể chịu nổi, nhưng Ninh Thừa Húc đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cô không thể ngủ yên được.
Ninh Thừa Húc im lặng nhìn sườn mặt cô một lúc, vốn định bàn lại với cô về đứa bé trong bụng.
Nhưng thấy cô hình như thật sự rất mệt, anh ta lại có phần không nỡ.
Đắn đo một lúc, anh ta không gọi cô dậy, đứng lên rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại cho cô.
Sau khi đi ra, Ninh Thừa Húc trực tiếp lái xe đến hầm giam.
Cầm lệnh bài đặc quyền mà trưởng công chúa cho, anh ta đi đường vô cùng thuận lợi.
Trong hầm giam âm u ẩm ướt, trên vách tường đen có treo ngọn đèn lờ mờ, càng đi vào trong thì âm thanh roi dày quất vào da thịt càng thêm rõ ràng, từ xa nghe thấy hết sức rợn người.
Nhưng mà, bất kể là đánh thế nào, thì cũng không có tiếng kêu rên khóc lóc cầu xin vang lên, khiến cho tiếng roi đơn điệu này có vẻ kỳ lạ.
Lính canh hầm giam mở cửa phòng giam ra, mùi máu tươi nồng nặc lập tức phả vào mặt.
Ninh Thừa Húc âm thầm đi vào, thưởng thức sự nhếch nhác của Tự Niên với tâm trạng vui vẻ.
Hai tay Tự Niên bị treo ngược lên trên, mũi chân không thể chạm đất, trải qua một trận quất roi tàn nhẫn, khắp người anh ta toàn là máu, ý thức mơ hồ, nhưng từ đầu đến cuối không rên một tiếng nào.
Ninh Thừa Húc chìa tay ra trước mặt người cầm roi, người nọ khom lưng, cung kính dâng roi lên cho anh ta bằng hai tay.
Ninh Thừa Húc nắm chặt cán roi, ung dung khuấy nó vào trong chậu nước muối bên cạnh, máu dính trên đầu roi được rửa sạch sẽ, nhuộm đỏ nước trong chậu.
“Tự Niên, trước kia cậu giúp Kỷ Ngự Đình đánh tôi bao nhiêu lần rồi? Lần này tôi trả lại cho cậu, cảm giác thế nào? Bọn họ phục vụ có hài lòng không?”
Tự Niên thở hổn hển, khinh bỉ hừ lạnh: “Ông mày đang sướng đây! Người của mày chưa ăn cơm à? Đều là rác rưởi giống như mày!”
Rõ ràng đã giống như một con thú khốn cùng, nhưng ở trước mặt Ninh Thừa Húc, anh ta vẫn hiên ngang không tưởng nổi.
Ninh Thừa Húc bực bội nhíu mày, hơi thở phập phồng phẫn nộ, anh ta vung chiếc roi trong tay lên, đích thân quất hai cái đầy tàn nhẫn.
Nước muối trên đầu chiếc roi thấm qua lớp da đã rách, ngấm vào máu thịt, đau đến mức có thể khiến người ta co rút toàn thân, lăn lộn kêu rên.
Nhưng Tự Niên cắn chặt hàm răng, không phát ra một âm thanh khuất phục nào.
Nếu không phải khóe miệng anh ta đã rớm máu, Ninh Thừa Húc còn tưởng là anh ta không biết đau.
“Không hổ là người đã theo Kỷ Ngự Đình nhiều năm như vậy, tính tình cứng rắn đấy! Nhưng không ai có thể vững gan trước cực hình cả, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian. Trong bảy ngày tới, sắt nung, kim châm, gậy gộc, a xít,… chúng ta sẽ thử từng cái một!”
Tự Niên nhổ một búng máu xuống đất, cười lạnh: “Mày đúng là một thằng súc sinh! Trước kia bố mày dạy dỗ mày thế nào, bây giờ mày cắn trả lại toàn bộ, quả là thằng con có hiếu!”
Cả gương mặt Ninh Thừa Húc đen đến mức tột cùng, múc một gáo nước muối hắt lên người anh ta.
Ào một tiếng.
Máu trên áo sơ mi của anh ta loãng đi không ít, cơ hàm run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch đi.
Ninh Thừa Húc lườm anh ta bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo, cắn răng nghiến lợi: “Tao đã hứa với em Sanh là sẽ giữ tính mạng của mày lại, mày cứ to mồm đi, dù sao cũng sẽ chỉ khiến tao hành hạ mày càng ác hơn mà thôi.”
Tự Niên vẫn chưa dịu lại từ cơn đau kịch liệt mà nước muối mang tới, anh ta điều chỉnh hô hấp, cụp mắt không nói gì.
Ninh Thừa Húc nhìn dáng vẻ kiên cường của anh ta, tiếp tục nói: “Không biết Kỷ Ngự Đình rốt cuộc có chỗ nào tốt? Có thể khiến bọn mày cược cả tính mạng để cứu anh ta.”
Tự Niên cố giữ một hơi thở, giọng càng thêm nặng nề: “Mày đương nhiên không hiểu, mày không thể bằng nổi một sợi tóc của boss! Cho dù là kiếp này, kiếp sau, hay kiếp sau nữa, cô Sanh Ca cũng sẽ không bao giờ thích một thằng súc sinh như mày!”
Ninh Thừa Húc hoàn toàn nổi giận, bước lên túm đầu anh ta, rống vào mặt anh ta như một kẻ tâm thần: “Dựa vào đâu mà cô ấy không thích tao! Dựa vào đâu! Rõ ràng tao yêu cô ấy như thế!”
Tự Niên cười nhạo: “Mày yêu cô ấy thì không nên tổn thương cô ấy, mày biết phá thai làm tổn thương cơ thể của phụ nữ lớn đến mức nào không? Mày luôn mồm nói yêu cô ấy, nhưng lại không hề quan tâm đến sức khỏe của cô ấy. Nói cho cùng, mày chỉ vì không có được cô ấy, nên mới cố chấp như một thằng bệnh mà thôi.”
“Không! Không phải! Tao yêu cô ấy! Tao là người đàn ông yêu cô ấy nhất trên thế giới này!” Vành mắt anh ta đỏ chót, rống lên hết lần này đến lần khác.
Tự Niên liếc nhìn anh ta đầy khinh thường: “Boss mặc kệ mình bị thương nặng cỡ nào, cho dù là cơ thể đã trúng thuốc đặc hiệu 023, chỉ cần cô Sanh Ca gặp nguy hiểm, anh ấy sẽ liều mạng mà xông lên đầu tiên. Anh ấy coi cô Sanh Ca quan trọng hơn cả tính mạng của mình, nhưng chưa bao giờ dùng điều đó để ép buộc cô ấy ở bên mình. Anh ấy luôn âm thầm bảo vệ, lặng lẽ trả giá.”
“Ninh Thừa Húc, nếu đổi lại là mày, mày có làm được không?”