Cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của anh, Sanh Ca chột dạ ôm mặt.
Cô cũng không dám giãy giụa nữa, mặc cho anh vác.
Lộc Thập Nhất đứng bất động tại chỗ.
“Cô Sanh…”
Rốt cuộc anh ta nên cùng hai người họ trở về biệt thự, tận tâm làm kỳ đà cản mũi, ngoan ngoan ăn cẩu lương, hay là trở về angle?
“Anh hãy đến angle đi, gọi thêm cả Lộc Thập Ngũ, xem bên đó có cần giúp đỡ gì không.”
“Vâng chị Sanh!”
Lộc Thập Nhất đi rồi, con hẻm trở nên vô cùng yên tĩnh, hòa trộn với với hơi thở khác thường của ai đó.
Sanh Ca hô hấp khó khăn: “Anh biết hết rồi?”
Kỷ Ngự Đình không trả lời, im lặng đi về phía trước.
Sanh Ca trong lòng kêu không ổn, nhìn dáng vẻ có lẽ thật sự rất tức giận.
Ý của cô là, nếu như anh thật sự biết được chân tướng, cơn tức giận nhất định sẽ bùng nổ.
Không ngờ anh nhanh như vậy đã biết, khiến cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì cả.
Kỷ Ngự Đình vác cô trên vai, rất nhanh đã trở về Ngự Sanh Tiểu Trúc.
Vốn dĩ Sanh Ca muốn tự mình đi, nhưng Kỷ Ngự Đình vẫn không nói năng, vẫn một mực vác cô lên lầu.
Sau khi vào phòng ngủ, ban đầu Kỷ Ngự Đình muốn vứt mạnh cô lên giường như lần trước cô đã đối với anh.
Nhưng khi hai tay ôm vòng eo mềm mại của cô lại không thể ra tay, sợ rằng sẽ làm cô đau dù chỉ một chút.
Cuối cùng, anh lý trí chọn cách đặt cô ngồi lên giường.
Vác trên vai cả một quãng đường trở về, có chút nóng.
Anh dùng một tay tháo cà là vạt, sau đó cởi áo vest, tự nhiên vứt lên trên giường, vừa xắn tay áo vừa hỏi: “Em muốn tự mình khai ra, hay là để anh hỏi?”
“Em…”
Sanh Ca hít sâu một hơi, ngơ ngác nhìn động tác xắn tay áo.
Với biểu cảm này trước đây của anh, cộng thêm việc ở trước mặt cô xắn tay áo, đều là tư thế chuẩn bị đánh người.
Nhưng mà, cô dám cam đoan Kỷ Ngự Đình tuyệt đối sẽ không dám đánh cô!
Cho dù là anh có rắc tâm, cũng không có gan làm thật!
Vì thế cô nhanh chóng lấy lại tự tin, đứng đắn nói: “Đúng vậy, chuyện tối qua là do em làm. Ai bảo anh không nghe lời, ra ngoài uống rượu không nói trước với em, còn gặp mặt riêng với Nhã Ca, đây là em đang dạy anh biết lòng người hiểm ác là thế nào! Không thể nào tùy tiện uống rượu!”
Kỷ Ngự Đình lạnh mặt nói: “Có Tự Niên canh ở ngoài cửa, ai dám làm gì? Đáng nhẽ tối qua anh nên nghĩ được rằng, ngoại trừ em ra, Tự Niên sẽ tuyệt đối không dám để cho bất cứ người phụ nữ nào làm loạn trên người anh.”
Ngón tay thon dài của anh nâng chiếc cằm thon gọn của Sanh Ca lên, giọng điệu lạnh lùng nói: “Còn có, em biết vì sao anh uống rượu không? Là bởi vì em đang làm giao dịch với Ninh Thừa Húc, thậm chí em còn muốn gả cho anh ta!”
Vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng anh lại đau nhói.
Hai ngày nay chiến tranh lạnh với cô, đã có vài lần anh không chịu được, muốn đi nhận thua với cô.
Nhưng mà Ninh Thừa Húc, giống như một cái gai trong lòng anh, không có được đáp án của Sanh Ca, cái gai này sẽ mãi mãi không nhổ ra được!
Sanh Ca trốn tránh ánh mắt của anh: “Tại sao anh lại nhắc tới chuyện này? Có phải chuyện này không cho qua được phải không?”
“Đúng, không cho qua được! Anh muốn chính miệng em nói, em sẽ không bao giờ đồng ý hai điều kiện sau của anh ta!”
Sanh Ca ngừng nói chuyện.
Kỷ Ngự Đình nắm lấy bờ vai nhỏ bé của cô, trịnh trọng nói: “Sanh Sanh, dù cho cơ thể của anh thật sự không thể chống đỡ đến mùa đông này, em muốn gả cho ai đều được! Nhưng Ninh Thừa Húc là không được!”
“Biết rồi, em đồng ý với anh.” Cô khẽ nhướng mày, chọn cách thỏa hiệp, lại rũ mắt xuống nhìn bờ vai của mình: “Anh buông tay ra, làm đau em rồi!”
Kỷ Ngự Đình lập tức thả lỏng, đầu ngón tay khẽ xoa nhẹ trên vai cô, đôi mắt đen dịu dàng khó tả.
Sanh Ca từ từ nặn ra nụ cười.
Thậm chí anh còn không giấu nổi nỗi đau, cứ như vậy còn muốn phản công?
Cô nén cười, kéo chủ đề quay lại: “Được rồi, không phải hôm nay anh muốn tính sổ với em sao? Anh muốn tính kiểu gì?”
Kỷ Ngự Đình ngừng lại động tác bóp vai, ánh mắt quay lại vẻ thâm sâu.
“Em cấu kết với Tự Niên chỉnh anh, hại anh tự trách bản thân cả một buổi tối, còn đưa cho cậu ta một kế sách xấu xa, để anh tự còng mình lên giường của em, em có nhận hay không?”
“Em nhận.”
Sanh Ca cười sáng lạn: “Nhưng mà, lần sau em vẫn dám làm vậy!”
“Em!”
Cơn giận của Kỷ Ngự Đình đã thành công bị cô khơi dậy một lần nữa, “Xem ra em chỉnh anh, chỉnh đến rất sướng? Được, vậy hôm nay sẽ tính hết một lượt với em!”
“Anh Ngự định còng em sao?”
Cô mềm mại nói, chủ động vươn cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết của mình ra trước mặt Kỷ Ngự Đình: “Chiếc còng tay đó được làm bằng kim loại, có chút nặng, anh Ngự phải nhẹ tay một chút nhé.”
Kỷ Ngự Đình nhìn cổ tay của cô, gầy đến mức dường như chỉ cần một bẻ là gãy.
Quả thật còng tay tối qua thật sự rất nặng….
Anh tự nhận thức bản thân mình còn chưa bắt đầu tính sổ vậy thì đã không lỡ tâm rồi, anh giữ vững khí thế, giọng điệu nghiêm nghị nói: “Em đừng cho rằng lần này anh sẽ đau lòng!”
Sanh Ca chỉ cười cười, không thèm vạch trần anh.
Kỷ Ngự Đình bị cô nhìn chăm chăm có chút không tự nhiên, khuôn mặt đanh lại: “Còng tay lần trước quên không mang theo rồi, lần sau sẽ còng em, nhưng là lúc trước em đánh anh bao nhiêu lần, lần này anh phải phạt lại! Vươn tay ra đây!”
Sanh Ca ngoan ngoãn mở hai lòng bàn tay ra, đôi mắt lấp lánh ý cười vẫn nhìn chằm chằm anh: “Có cần dùng thước kẻ không? Ở trong ngăn kéo đó!”
Bị cô trêu đùa, Kỷ Ngự Đình rất không thoải mái: “Em nói dùng thước kẻ liền dùng thước kẻ? Anh không cần dùng đến đồ chơi đó!”
Hai tay anh trượt xuống bên eo, làm động tác muốn cởi bỏ mặt dây lưng bằng kim loại.
“Anh Ngự thật sự muốn đánh em?”
Sanh Ca vẫn nâng lòng bàn tay lên, bất ngờ nhắc nhở anh: “Vậy anh phải nghĩ cho thật kỹ, có những lời ra nghe thì hay đó, không sớm thì muộn cũng sẽ bị hoàn lại! Lần sau anh phạm lỗi, thì đừng có để em bắt được!”
Bàn tay hiện rõ khớp xương của Kỷ Ngự Đình đột ngột dừng lại.
Sanh Ca quan sát phản ứng của anh, ánh mắt hài hước, môi đỏ câu lên khiêu khích: “Con người em giỏi nhất là ghi thù, nếu như lần sau tâm trạng không tốt, có thể tính sổ gấp một trăm một ngàn lần, Anh Ngự phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nha!”
Kỷ Ngự Đình vẫn lạnh mặt không đổi, nhưng mà bàn tay đang đặt ở mặt dây lưng bằng kim loại đã dừng lại
Không phải cởi ra, mà cũng không phải thắt vào.
Anh nhìn chằm chằm vào biểu cảm xấu xa khiêu khích của Sanh Ca, rất tức giận, cuộc đời này của anh thật sự bị tổ tông nhỏ này chỉnh cho ra trò, không cách nào thoát ra được!
“Tay em giơ mỏi rồi, anh Ngự đừng có đứng ngây ra đấy nữa, động tác nhanh lên một chút!”
“Em còn giục? Rốt cuộc là anh phạt em, hay là em hạt anh? Em học hỏi anh thái độ bình thường nhận lỗi xem nào, nghiêm chỉnh lên!” Anh mài mặt sau răng hàm, nghiến răng nghiến lợi.
Sanh Ca nhăn mặt, liếc nhìn anh: “Em đã rất nghiêm chỉnh rồi, anh đừng có vòng vo, mau chóng hoàn thành việc đi!”
Anh giống như đang bị gây khó dễ.
Rõ ràng vừa rồi Sanh Ca còn nói sẽ hoàn trả lại anh, bàn tay này của anh đã không còn nghe theo sai bảo, ngây ra là vì không dám xuống tay, rất tuân theo lý trí!
Nhưng mà thái độ của ngạo mạn của Sanh Ca khiến anh không có đường lui, dù có làm thế nào cũng không đúng.
Khi cục diện đang đóng băng nhất thời, bên ngoài đột nhiên vâng lên tiếng gõ cửa, là Lộc Thập Nhị.
“Cô Sanh, vừa rồi có một shipper đến nhà, bởi vì bên trên viết là hàng bí mật, còn là khẩn cấp, vì thế tôi đã lấy hộ cô rồi, bây giờ có cần không?”
Kỷ Ngự Đình mượn đà, nhân cơ hội thắt lại dây lưng, nghi ngờ nhìn Sanh Ca: “Hàng bí mật? Em đã mua gì?”
Sanh Ca đỏ mặt.
Hai ngày mà cô đã mua một đồ.
Vốn dĩ là dùng để nhận lỗi với Kỷ Ngự Đình, nhưng có đã quên theo dõi thời gian giao hàng.
Sao lại trùng hợp như vậy! Đúng lúc này lại giao tới!
“Ờm… Thập Nhị, anh để ở phòng bên cạnh của tôi, bây giờ tôi không cần đến!”
“Đợi đã.”
Kỷ Ngự Đình chú ý đến sắc mặt đỏ của cô, đến cả tai cũng đỏ, phản ứng dữ dội như vậy?
Ngờ vực trong anh càng nhiều, chủ động mở cửa, nhận lấy hộp vuông tinh xảo từ tay Lộc Thập Nhị.
“Đừng mở!”