Thấy cô không nói lời nào, Kỷ Ngự Đình càng chau mày chặt hơn: "Sanh Sanh?"
Sanh Ca hoàn hồn, nghiêm túc giải thích: "Anh ta nắm giữ một bí mật, em cứ luôn cảm thấy anh ta không có đơn giản như vậy. Nhưng mà hôm nay em đã mang thuốc mà anh ta đưa tới phòng thí nghiệm kiểm nghiệm rồi, quả thật là thuốc tốt, anh ta thật sự biết cách chữa bệnh của anh."
"Nếu như anh ta đã có thể đưa thuốc cho em, vậy em đã đồng ý điều kiện gì của anh?"
"Bảo lãnh, trả lại tự do cho anh ta."
Kỷ Ngự Đình ngờ vực: "Chỉ vậy thôi?"
"Đúng vậy, chỉ là em cũng không biết anh ta đang có ý đồ gì nữa. Nhưng mà bây giờ anh ta không nơi nương tựa, khẳng định cũng sẽ không tạo ra sóng gió gì lớn nữa đâu."
Sanh Ca lặng lẽ siết chặt bàn tay, chuyển sang chủ đề khác: "Anh Ngự, muộn lắm rồi, đi ngủ trước đã, những chuyện khác để sau này nói tiếp nhé."
Vẻ mặt của Kỷ Ngự Đình nghiêm túc, cũng không bị lời nói của cô làm nhiễu loạn dòng suy nghĩ trong đầu: "Nếu như anh ta thật sự biết được về thuốc giải của S404, vậy cũng đã nắm chặt sinh mạng của anh trong tay rồi. Một con át chủ bài lớn như vậy, anh ta nhất định sẽ không đưa ra điều kiện là bảo lãnh đơn giản như vậy đâu?"
"Em..." Nghe tới đây, ánh mắt của Sanh Ca không được tự nhiên, khẽ cười: "Em làm sao biết, có lẽ bản thân anh ta còn có dự tính gì đó khác, chỉ là không có nói với em."
Hai điều kiện mà Ninh Thừa Húc đưa ra, một khi nói cho Kỷ Ngự Đình biết.
Vậy thì nhất định anh sẽ kiên quyết cự tuyệt, không muốn tiêm thuốc mà người kia đã đưa.
Hơn nữa, cô cũng cần phải suy nghĩ cách đối phó với Ninh Thừa Húc, nhất định phải tranh thủ moi ra được chút ít thông tin của thuốc giải từ miệng của anh ta mà tìm ra được tung tích của thuốc giải.
Thấy Kỷ Ngự Đình còn chưa chịu buông tha, vẫn còn muốn hỏi tiếp, Sanh Ca lười biếng xoa bả vai, bày ra một vẻ mệt mỏi: "Bận rộn cả ngày rồi, em buồn ngủ quá đi mất. Anh Ngự đừng hỏi nữa, có gì thì sau này hãy nói, em đi ngủ đây."
"Sanh Sanh..." Kỷ Ngự Đình không cam lòng.
Sanh Ca nâng mặt người kia lên, đặt chụt lên môi của anh thực hiện thủ tục hôn trấn an trước khi đi ngủ.
"Ngoan, anh Ngự ngủ ngon nhé."
Kỷ Ngự Đình không còn cách nào khác, ỉu xìu rũ mắt xuống đáp lại: "Ngủ ngon."
Sanh Ca: "Anh nhanh đi ngủ đi, em chờ anh ngủ rồi sẽ quay trở lại phòng bên cạnh."
"Được."
Anh ngoan ngoãn chui vào trong chăn, nhắm mắt lại đi ngủ.
Sanh Ca lặng lẽ nhìn vẻ mặt đang ngủ của anh một lúc, chờ đến khi hô hấp của người kia trở nên đều đặn mới giúp anh tắt đèn, sau đó đóng cửa phòng lại rồi quay trở về căn phòng bên cạnh.
Cô vừa đi, Kỷ Ngự Đình đang nằm trên giường đã từ từ mở mắt ra.
Đôi con ngươi đen láy như mực nhìn chằm chằm lên trần nhà, yên ả không chút gợn sóng.
Sanh Ca không giỏi nói dối, tất cả những chuyện cô che giấu đều không qua mặt được anh.
Nhìn biểu hiện đêm nay của cô, nhất định là còn có gì đó mà cô muốn che giấu, không chịu nói cho anh biết.
Càng không nói, lại càng chứng tỏ yêu cầu của Ninh Thừa Húc đưa ra trao đổi không chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng nhìn Sanh Ca vì chuyện của mình mà vất vả trăm bề, Kỷ Ngự Đình cảm thấy rất đỗi đau lòng.
Nếu cô đã không có ý định nói, vậy anh cũng không truy hỏi ngọn nguồn tới cùng nữa, chỉ có thể tự mình điều tra.
Nghĩ tới đây, lại nghe tiếng căn phòng bên cạnh vang lên tiếng đóng cửa.
Mặc dù rất khẽ, nhưng trong đêm khuy tĩnh mịch âm thanh ấy lại truyền tới rất rõ ràng.
Kỷ Ngự Đình lập tức rời giường, khóa chặt lại cửa ngoài ban công rồi mới gọi điện thoại cho Tự Niên.
Người bên kia vừa mới chợp mắt chưa được bao lâu, lại từ trong mơ màng mà bị tiếng điện thoại của Kỷ Ngự Đình đánh thức, thật sự là khóc không ra nước mắt.
"Boss ơi là boss, anh dặn dò có thể nào dặn một lần hết luôn không? Một buổi tối thôi mà ba cuộc gọi, cứ cách mấy tiếng một lần tôi kì thực chịu hết nổi rồi."
Kỷ Ngự Đình thấp giọng, u ám nói: "Xem ra cậu không quá tình nguyện làm chuyện này nhỉ?"
Tự Niên hốt hoảng: "Không có không có, tôi tình nguyện mà, tình nguyện lắm luôn ý. Tôi quyết định rồi, đêm nay sẽ ngồi chơi game không ngủ nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp nhận lời dặn dò của anh!"
Kỷ Ngự Đình trầm mặc, giọng điệu mới trở nên ôn hòa một chút: "Đêm nay coi như là cậu tăng ca, sáng mai tự mình tới phòng tài vụ nhận tiền phụ cấp gấp đôi, chớ có nói là tôi đày đọa cậu."
Cơn buồn ngủ của Tự Niên lập tức tan biến, cả người hăng hái hẳn lên!
"Sao có thể chứ! Boss đây là bậc lãnh đạo hào phóng nhất trần đời này, tôi yêu quý anh chết mất!"
Kỷ Ngự Đình chau chặt lông mày, sắp bị câu nói cuối cùng của người kia chọc đến muốn nôn cả rồi, sắc mặt u ám nói: "Khỏi yêu tôi, không có kết quả đâu."
Anh là của Sanh Sanh!
Đến một sợi tóc cũng sẽ không chia cho người khác.
Đàn ông cũng không được!
"Khụ khụ, quá kích rồi! Boss à đừng có hiểu lầm, anh yên tâm đi, tôi là trai thẳng, bẻ cỡ nào cũng không cong đâu!"
Kỷ Ngự Đình lười phải tiếp tục nói nhảm với người này, bèn nghiêm mặt nói: "Sai người đi thăm dò hành tung của Ninh Thừa Húc sau khi ra tù, phải sát sáo để ý tới anh ta bằng mọi giá. Tôi muốn đích thân thẩm vấn, chuyện này phải làm nhanh gọn, cố gắng hết sức không để cho Sanh Sanh biết được."
"Rõ rồi, boss!"
Bởi vì tối qua thức quá khuya, cho nên Sanh Ca đã ngủ rất say.
Kỷ Ngự Đình đã thức dậy từ sớm, đích thân ra ngoài đi chợ, bận bịu mấy tiếng đồng hồ trong bếp cũng chưa thấy Sanh Ca xuống lầu.
Anh rón rén tiến vào trong phòng của cô, lặng lẽ chui vào trong chăn ấm áp.
Sanh Ca ngủ mê man, trong chăn lại bỗng xông vào đợt khí lạnh khiến cô thoáng run cầm cập.
Cảm giác được trong chăn có vật gì đó, cô khẽ nheo mắt, mở ra đã nhìn thấy một góc tóc được chải gọn của anh ló ra từ trong chăn. Người nào đó còn đang yên lặng lẩn trốn cô ở bên trong lớp chăn ấm, còn cho rằng bản thân mình vẫn chưa bị phát hiện.
Sanh Ca bị hành vi ấu trĩ đó của người kia chọc cười, trong đôi mắt xinh đẹp ấy lóe lên một tia xấu xa, bỗng dấy lên suy nghĩ muốn trêu chọc anh.
Cô nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ ngủ, đợi tới lúc Kỷ Ngự Đình chui trong chăn khẽ khàng di chuyển tới gần mình, cô lập tức ôm chặt người kia vào lòng.
Kỷ Ngự Đình lặng lẽ ngẩng đầu lên, hé chăn ra một khoảng nhỏ để quan sát người kia, thấy cô vẫn còn đang ngủ vốn chưa có tỉnh lại mới cả gan dán mặt lên ngực cô.
Chóp mũi đụng phải áo ngủ, cặp ngực trắng nõn như núi tuyết nhấp nhô thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh, anh dốc sức mút một cái.
Mẹ kiếp thơm thật!
Mút Sanh Sanh một cái, phê pha hơn cả hút mười điếu thuốc.
Sanh Ca đang giả vờ ngủ, mặt bỗng xám xịt lại.
Như này?
Có phải tất cả đàn ông đều háo sắc như vậy không?
Nhưng mà, bản thân cô cũng là một người "háo sắc" kinh niên, lại có nhan sắc và dáng người thu hút, ai sợ ai chứ?
Tới đây, đôi bên cùng đau khổ!
Cô ôm lấy vai của Kỷ Ngự Đình, bàn tay nhỏ như có như không lại di chuyển xuống phía dưới, xẹt qua vùng eo săn chắc rồi đáp xuống hai bên đùi cứng cáp co dãn của người kia, lại đột ngột ngừng lại mơn trớn một lúc.
Cô cố nhịn cười, làm ra vẻ như đang nói mớ: "Anh đẹp trai, sờ đã thật đó!"
Anh đẹp trai?
Kỷ Ngự Đình đang chuẩn bị tiếp tục lặng lẽ hít lấy mùi thơm, ngay lập tức hô hấp lại bỗng trì trệ.
Sanh Sanh luôn gọi anh là anh Ngự.
Lẽ nào Sanh Sanh ôm anh, vậy mà lại đang tơ tưởng tới người đàn ông khác sao?
Ngoài miệng nói không để ý, nhưng trong lòng thực chất vẫn luôn rất dè dặt bệnh tình của anh chứ gì?
Anh bị chứng suy yếu, đã không còn thể lực của ngày trước nữa rồi. Cho dù là hạnh phúc hay tinh phúc, anh đều không thể cho được.
Sanh Ca đang cố nhịn cười, bỗng phát hiện người đàn ông trong lồng ngực mình càng lúc lại càng trở nên cứng ngắc.
Có một chút cảm xúc sa sút nào đó vọt ra.
Nhận thức được có chuyện không đúng, Sanh Ca ngay lập tức ngồi xuống, xốc chăn lên.
Kỷ Ngự Đình lập tức xoay người quay lưng lại với cô, cả người cuộn thành một cục tròn, đưa tay ôm lấy đầu.
Sanh Ca không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ có thể theo sở trường mà chọc chọc vào cái lưng đang cong lại của người kia.
"Anh Ngự?"
Kỷ Ngự Đình hít vài ngụm, sống lưng cũng theo đó mà chập trùng.
Bởi vì khuôn mặt bị che khuất sau cánh tay, giọng nói từ tính của anh trầm xuống, nghe ồm ồm: "Có phải em... Em có nhân tình ở bên ngoài rồi không?"