Vừa rồi anh thay quần áo nên ít nhất cũng giữ lại một cái quần lót.
Trong trường hợp này, cô đã nhìn đến mức máu huyết bừng bừng lên rồi.
Còn đi tắm là sẽ lột sạch ra luôn đấy!
Cô không thể đảm bảo rằng mình có thể khống chế được “cái máu mê trai thâm niên” này.
Cô đang cố gắng tìm lý do để từ chối, Kỷ Ngự Đình đã nhanh chóng chặn lời cô: “Chỉ là đi tắm thôi mà, nếu Sanh Sanh không đồng ý với anh, anh sẽ khó chịu, sẽ lại bị đau thắt ngực!”
Vừa nói, ánh mắt anh u sầu, ngón tay bóp chặt vào lồng ngực, tựa vào lòng cô khẽ rên rỉ.
Sanh Ca bất lực thở dài, kể từ khi Kỷ Ngự Đình không thể che giấu căn bệnh của mình, anh tỏ vẻ đáng thương càng lúc càng chuyên nghiệp.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng cô vẫn chịu cái chiêu này.
“Đừng giả vờ nữa, em đi mở nước nóng cho anh.”
Khóe miệng của người nào đó khẽ đắc ý cong lên.
Sanh Ca đứng dậy đi vào phòng tắm, tăng nhiệt độ của máy sưởi trong phòng tắm lên, giúp anh đổ đầy nước vào bồn tắm, lấy sữa tắm vào lòng bàn tay, thả vào nước và khuấy tạo bọt.
Khi trong phòng tắm đã ấm áp, Sanh Ca gọi anh: “Có thể tắm được rồi, anh vào đi.”
Đôi chân thon dài Kỷ Ngự Đình bước vào phòng tắm, trên người mặc chiếc váy ngủ bằng bông Sanh Ca mới mua.
Sanh Ca thử lại nhiệt độ nước, vừa phải rồi.
Quay đầu lại, người nào đó vẫn đứng sững sờ ngay tại chỗ, giống như một khúc gỗ.
“Sao anh không cởi quần áo ra?”
Kỷ Ngự Đình giơ nửa cánh tay lên, ngón tay trống rỗng buông xuống, đôi mắt đen láy ấm ức nhìn cô chằm chằm: “Tay không còn sức nữa...”
“Xem anh làm nũng kìa!”
Sanh Ca sa sầm mặt mũi, nhanh chóng lột quần áo cho anh, nghiến răng nghiến lợi than thở: “Hiện tại anh đang bị bệnh, em đã quen rồi, anh cứ tiếp tục giả vờ đi! Đến khi anh lành hẳn, anh chờ đó cho em!”
Kỷ Ngự Đình nghe vậy, ánh mắt sa sút, cả người yếu ớt ngã vào thân trên của cô, tựa cằm vào vai cô, giả vờ: “Em hung dữ với anh, căn bệnh này của anh e rằng không khỏi được rồi...”
“Nói nhảm!”
Sanh Ca trừng mắt nhìn anh, tức giận véo mạnh vào bờ mông săn chắc và đàn hồi phía sau của anh một cái.
Người nào đó đau đớn khẽ rít lên một tiếng, vùi mặt vào vai cô rồi lặng lẽ nuốt hết những cảm xúc đắng cay lại.
Sanh Ca đứng thẳng người, hai tay nâng mặt anh lên, ánh mắt nghiêm túc nhấn mạnh: “Kỷ Ngự Đình, có em ở đây! Bất cứ lúc nào cũng đều không được từ bỏ hy vọng sống tiếp tục!”
Cô nhất định sẽ giúp anh mạnh khỏe sống tiếp!
Cho dù có phải trả cái giá đắt đến nhường nào!
Nội tâm Kỷ Ngự Đình cảm thấy đau đớn.
Để an ủi Sanh Ca, anh mỉm cười gật đầu, đổi chủ đề và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, từ từ đặt vào giữa hai chân mình.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên một tia xấu xa: “Có thích không?”
Sanh Ca bóp nhẹ tay vài vái, nghiêm túc cảm thụ và gật đầu: “Ừm, mềm mềm, dễ thương đấy.”
Kỷ Ngự Đình ngay lập tức cau mày, lại trở nên chán chường.
Dễ thương?
Đối với đàn ông mà nói, từ này là để miêu tả một cô gái nhỏ nhắn!
Nó không dễ thương, nó rất mạnh mẽ!
Sanh Ca cảm nhận được nỗi buồn của anh, khẽ cắn đôi môi mỏng của anh: “Hiện tại cũng rất đáng yêu, em biết anh rất lợi hại. Đợi đến khi anh khỏe lại, anh có thể chứng minh cho em thấy mà?”
Anh không nói gì, trong lòng miễn cưỡng cảm thấy tốt hơn một chút.
Sau này, một đêm anh sẽ làm bảy lần! Mười ngày mười đêm!
Sanh Ca đỡ anh ngồi vào trong bồn tắm đầy bong bóng, giúp anh làm ướt vai và cổ, phủ lên làn da màu bánh mật, gợi cảm của anh bằng những bọt tuyết trắng. “Ngâm mình mười lăm phút đi, lát nữa em sẽ đi vào chà lưng cho anh.”
Cô lấy khăn sạch lau tay, xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng cổ tay đột nhiên bị người đàn ông trong bồn tắm nắm lấy, dùng sức kéo cô về phía anh.
“Phải cùng nhau ngâm mình mới ấm được!”
Sanh Ca không chuẩn bị trước, không chịu nổi sức mạnh đột ngột của anh, cả người ngã về phía sau, bất ngờ rơi vào bồn tắm.
Kỷ Ngự Đình đã chuẩn bị rất kỹ càng, lòng bàn tay còn lại dùng sức giữ chặt phần mông nhỏ của cô để giảm bớt lực đạo khi cô ngã xuống.
Có lòng bàn tay anh chống đỡ, cơ thể Sanh Ca khi rơi vào bồn tắm không bị văng nhiều bọt.
Tuy nhiên, vạch mực nước vốn đã được đổ sẵn, vì hai người mà ngay lập tức tràn ra, vang lên tiếng lộp bộp.
Sanh Ca cúi đầu, nhìn lướt qua chiếc váy ngủ bằng lụa tơ thật của mình đã bị ướt đẫm, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh.
“Kỷ Ngự Đình! Anh thiếu đòn à?”
Anh nằm ngửa, lười biếng ngả người ra ra phía sau, hai tay đặt lên hai bên thành bồn tắm, ở giữa mở toang.
Dáng vẻ như thể “Anh đang đợi em đến trừng trị anh”!
“Có thể được Sanh Sanh trừng trị ngay trong phòng tắm cũng khá thú vị đấy!”
Khi nói lời này, anh khẽ nhướng mày, khóe miệng cong lên sự xấu xa, cười rất xảo quyệt.
Sanh Ca lạnh lùng và cao ngạo liếc anh một cái.
Thể diện là một thứ tốt!
Hy vọng người nào đó có thể nhặt nó lên lại!
Thấy Sanh Ca phớt lờ mình, Kỷ Ngự Đình rủ hàng mi dài xuống, không cam tâm véo cơ bụng của mình.
Xác nhận lại lần nữa.
Cơ bụng vẫn còn tận tám múi!
Vậy tại sao...
Anh có chút ấm ức: “Sanh Sanh, anh vẫn ngon như trước! Em đã cấm dục lâu như vậy rồi mà cũng không muốn thử sao?”
Bồn tắm đã mù sương làm khuôn mặt điển trai của anh được phủ một làn sương mù.
Làn da màu mật ong săn chắc của anh dính bọt bong bóng, lông mi cong dài bị nước làm cho ướt đẫm, đôi mắt đen sâu thẳm sáng lấp lánh, đang nhìn chằm chằm Sanh Ca đầy mong đợi.
Sanh Ca nhắm mắt lại, không nhìn anh, hít một hơi thật sâu.
Cô biết rằng ngay là cái tên này đang tìm một cơ hội mà, đã bắt đầu không an phận rồi.
Đáng lẽ cô không nên hứa giúp anh tắm! Suýt nữa đã rơi vào bẫy của anh nữa rồi!
Cô không ngừng thầm khuyên nhủ bản thân.
Kỷ Ngự Đình bị bệnh! Bị bệnh! Bị bệnh rồi đấy!
Không thể chạm vào! không thể ăn! Không thể làm hại được!
Khi cô không ngừng hít thở sâu, Kỷ Ngự Đình cũng không hề nhàn rỗi.
Đôi bàn tay ấy ẩn hiện dưới lớp bọt tuyết trắng xóa và lặng lẽ vươn ra về phía cô.
Đi lang thang, vuốt ve, trêu chọc...
Lông mi của Sanh Ca run lên không ngừng, dưới sự trêu chọc của anh, vành tai cô đã đỏ bừng lên.
Cô chịu đựng rồi lại chịu đựng, sắp chịu không nổi rồi!
“Kỷ Ngự Đình! Móng vuốt của anh không yên quá, em sẽ tháo chúng ra cho anh!”
Cô xoay người cầm lấy chiếc bàn chải tắm bằng gỗ trên giá, tức giận trừng mắt nhìn anh, toàn thân tràn ra khí thế đe dọa.
...
Mười phút sau.
Phòng tắm dày đặc sương mù trắng xóa lượn lờ, bầu không khí có chút khác thường.
Sanh Ca đặt bàn chải tắm bằng gỗ xuống và thở ra một hơi dài.
Sau khi đánh người nào đó một trận cho đáng, anh đã thành thật hơn, trong lòng cô cũng đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều!
Nhưng Kỷ Ngự Đình lại không tốt lắm.
Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, cẩn thận giúp mình thổi lòng bàn tay đã sưng đỏ lên đó.
Sanh Ca chỉ lạnh lùng liếc nhìn lòng bàn tay anh, tập trung chà lưng cho anh.
Đây là lần đầu tiên Sanh Ca không an ủi Kỷ Ngự Đình ngay sau khi anh bị đánh.
Lồng ngực anh bức bối, khó chịu cực kỳ.
Không cam tâm miễn cưỡng giơ một nửa tay lên, đôi mắt đen ấm ức đưa lòng bàn đến trước mắt Sanh Ca.
Âm thầm oán trách.
Anh đau!
Vẻ mặt Sanh Ca tối sầm lại, làm bộ như không hiểu, lạnh lùng trừng mắt nhìn anh một cái: “Bị đánh chưa đủ sao? Muốn thêm hai mươi cái nữa không?”
Khi lời nói buông xuống, cô làm động tác định lấy bàn chải tắm.
Kỷ Ngự Đình lập tức rút tay về, giấu trong nước, ngoan ngoãn cúi đầu, bất động.
Khoang ngực bị tra tấn như trăm móng vuốt cào xé trái tim.
Nhưng anh bây giờ. Không! Làm! Lại! Cô!
Sanh Ca không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cuối cùng anh cũng không giày vò cô nữa, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Cái tên này vẫn ngoan ngoãn, thuận mắt nhất!
Sau khi cha lưng, cô liếc nhìn dầu gội bên cạnh, lấy một ít vào lòng bàn tay rồi xoa ra, sau đó xoa lên đầu anh.
Cô ra tay mạnh mẽ, bạo lực, không chút quy tắc ra sức vò đầu anh, như đang xoa một con chó.
Kỷ Ngự Đình cau mày: “Nhẹ một chút.”
Sanh Ca không vui: “Anh còn sai bảo em à? Chỉ biết dùng bao nhiêu đó sức thôi, có tắm hay không!”
“Tắm, tắm, tắm...”
Kỷ Ngự Đình bức bối, cắn răng chịu đựng sức mạnh không thoải mái đó, để mặc cô chi phối.