Tuy nhiên, khi ông ấy suy nghĩ lại, ông ấy chợt nhớ ra điều gì đó, cơn giận đã giảm đi rất nhiều.
“Cục cưng, con có chuyện không biết, khi còn nhỏ Phó Nghị Quốc đã từng cứu cha, vì vậy cha đã hứa với ông ta một vài điều kiện. Lần này ông ta lấy chuyện ân tình đó ra để nhờ vả cha, cha...”
Sanh Ca cau mày: “Cha, mấy năm qua cha đã bí mật giúp đỡ nhà họ Phó bao nhiêu rồi, hơn nữa Phó Âm còn muốn làm tổn thương con không muốn phải mới chỉ một hai lần, ân oán giữa hai người đã cân bằng, cha không còn nợ nhà họ Phó nữa.”
“Theo còn thấy, nếu anh ba muốn từ hôn thì cứ để anh ấy làm đi đi. Chẳng lẽ ba muốn anh ấy cưới một người phụ nữ độc ác như Phó Âm về nhà để ức hiếp con sao?”
“Còn về kiếp nạn lần này của nhà họ Phó, cha cũng đừng quan tâm nữa. Xem tạo hóa của nhà họ Phó đi. Nếu không thể gồng gánh qua nổi, cho dù là công ty phá sản, vỡ nợ, hay là từ nay về sau nhà họ Phó bị gạch tên ra khỏi danh sách gia đình quyền thế đều là do bọn họ tự chuốc lấy, không liên quan gì đến cha.”
Lộc Thiệu Nguyên bình tĩnh lắng nghe hết, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
“Được rồi, cứ làm theo lời con gái cưng nói đi. Phó Âm nếu như đã muốn làm hại con. Lần này cha không đốt thêm một ngọn lửa cho Nhà họ Phó là đã tận nghĩa lắm rồi.”
Sanh Ca mỉm cười, lông mày cong lên, vẻ mặt ngoan ngoãn đồng ý, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
Cha và Nhà họ Phó ân oán đã tan, nhưng mối thù hận giữa cô và Phó Âm e rằng không thể nào hóa giải được.
Lần này, đang chờ đợi nhà họ Phó đối mặt chính là bão táp mưa sa!
Cô lại nịnh nọt Lộc Thiệu Nguyên thêm vài câu nữa, giọng nói ngọt ngào, thành công khiến Lộc Thiệu Nguyên bớt giận.
Lộc Hoa lặng lẽ đứng đó, lạnh lùng nhìn cảnh tượng cha con thâm tình trước mặt.
Lộc Thiệu Nguyên nhận thấy Lộc Hoa đang đứng như một khúc gỗ ngay tại chỗ, liền dịu giọng nói: “Lộc Hoa, con muốn từ hôn cũng không sao, nhưng cha không đồng ý con cưới người phụ nữ tên Chu Tiểu Tinh kia!”
Lộc Hoa nghe vậy, anh ấy đanh mặt lại, rất không phục:
“Cha lại muốn tìm một vị hôn thê mới trong gia đình giàu có nào cho con nữa? Kết hôn là chuyện cả đời, con sẽ chọn người mà con thích. Lần này cha vẫn muốn làm chủ cuộc đời con là chuyện không thể đâu!”
“Con! Con muốn chọc giận cha sao?”
Cơn giận của Lộc Thiệu Nguyên vừa mới nguôi ngoai, lại ùn ùn trỗi dậy:
“Nữ minh tinh nhỏ đó của con, thân phận không rõ ràng, là một đứa trẻ hoang được sinh ra trong cô nhi viện, học thức không cao. Con lấy cô ta có ích lợi gì? Để cho người ta đứng sau lưng ê cười nhạo nhà họ Lộc chúng ta à?”
“Lợi ích?”
Lộc Hoa cũng tức giận, chế nhạo: “Rốt cuộc là con cưới vợ hay là đi mua hàng sao? Cha tính toán rõ ràng như vậy, ngay từ đầu, cha đã bất chấp sự phản đối của tụi con, anh nhất định phải lấy người phụ nữ chỗ nào cũng tệ như Tống Niên đó về.”
“Cha cho một kẻ thứ ba lên làm vợ cả là có lý, nhưng con danh chính ngôn thuận lấy một người con thích về làm vợ là con sai? Môn đăng hộ đối ở trong mắt cha rốt cuộc là cái thá gì!”
Ngón tay của Lộc Thiệu Nguyên run rẩy chỉ vào anh ấy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, suýt chút nữa hít thở không thông.
“Đồ khốn nạn, mày!”
Nếu không phải vì chân không tiện, ông ấy phải ngồi xe lăn, đoán chừng bây giờ Lộc Hoa đã bị ông ấy tát cho hai bạt tai rồi.
Không đánh được, Lộc Thiệu Nguyên càng tức giận hơn, hét với bên ngoài cửa: “Lão Lâm! Đi kiếm một cây roi ngựa về đây, để tôi đánh cái thằng con bất hiếu này! Đánh cho đến khi nó nhận sai mới thôi!”
Khuôn mặt của Lộc Hoa tràn đầy sự không phục, bắt đầu chủ động cởi cúc áo, cởi bỏ bộ đồ vest:
“Nhận sai là chuyện không thể rồi. Tốt nhất là hôm nay cha đánh con một trận tới chết, con trả cái lại mạng này cho cha! Kiếp sau không làm con của Lộc Thiệu Nguyên cha nữa!”
Kể từ hai năm trước, khi Lộc Thiệu Nguyên khăng khăng đòi đính hôn cho anh ấy và Phó Âm, mối quan hệ của anh ấy và Lộc Thiệu Nguyên đã rất căng thẳng, đến nay vẫn không hề giảm bớt.
“Nghịch tử! Thằng con bất hiếu!”
Hai mắt Lộc Thiệu Nguyên đỏ như máu, cả khuôn mặt vừa tím vừa đen vì tức giận.
Chú Lâm do dự không dám đi: “Ông chủ, ngài bớt giận đã, Cậu ba...”
Lộc Thiệu Nguyên trừng mắt nhìn ông ta: “Còn không mau đi! Trói nó lại cho tôi, đánh cho chết! Đánh chết cho rồi!”
“Không được đi!”
Sanh Ca lên tiếng ngăn lại, nháy mắt ra hiệu, bảo chú Lâm đi xuống trước.
“Ngay cả con cũng muốn ngỗ ngược với cha à?”
Lộc Thiệu Nguyên vừa giận vừa đau, cúi đầu nhìn xuống người con gái mình yêu nhất đang ngồi kế bên chân.
“Làm sao có thể chứ cha.”
Sanh Ca dùng tay xoa dịu bộ ngực đang nhấp nhô dữ dội của ông ấy, đôi bàn tay nhỏ bé dịu dàng giống như móng vuốt của một chú mèo con mềm mại, vuốt ve những cảm xúc đang bùng phát của ông ta.
Cô hòa giải: “Cha, vừa rồi anh ba quả thật đã nói hơi quá đáng. Anh ấy là vì chuyện của Phó Âm nên mới khó chịu. Không có ý muốn cãi lại cha, con thay anh ấy xin lỗi cha.”
Cô mỉm cười xin lỗi nhưng trong lòng lại thầm vui mừng.
Cũng may trưởng bối trong nhà cô tư tưởng vẫn khá là tiến bộ, chưa có lập ra gia pháp tàn nhẫn như giáo huấn bằng đòn roi của nhà họ Kỷ, ngay cả roi cũng phải đi tìm đã mới được.
Nếu không, hôm nay e rằng anh ba đã bị đánh một trận rất nặng rồi.
Dưới sự xoa dịu của cô, hơi thở của Lộc Thiệu Nguyên dần trở lại bình thường.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, ông ấy liền nhìn thấy Lộc Hoa vẫn còn đang lột đồ, cởi trần, giống như đang khiêu khích uy nghiêm của ông ấy.
“Con nhìn nó xem! Con thay nó xin lỗi thì có ích lợi gì! Nó không chịu nhận sai một chút nào! Khụ khụ...”
Sanh Ca lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Lộc Hoa: “Anh ba, anh đừng gây chuyện nữa, hôm nay trời lạnh như vậy, còn không mau mặc quần áo vào, nếu anh để cảm lạnh rồi bị ốm, người đau lòng đầu tiên nhất định sẽ là cha đấy!”
Cô điên cuồng nhướng mày ra hiệu với Lộc Hoa.
Lộc Hoa sững sờ, vẻ mặt ảm đạm, lẳng lặng bắt đầu mặc quần áo vào.
Lộc Thiệu Nguyên kiêu ngạo “hứ” một tiếng: “Cha không có thương xót nó gì cả, bệnh chết kệ nó, ban đầu đáng lẽ cha nên đeo bao cao su vào rồi cho nó chết ngạt trong đó!”
Sanh Ca không thể kìm lại, cô phụt cười, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Cha, cha đang nghĩ gì vậy, nếu không có anh ba thì thứ tự không phải đã loạn hết rồi sao, cha cũng sẽ không có đứa con gái cưng chu đáo ấm áp này rồi! “
“Cũng đúng...” Giọng điệu của Lộc Thiệu Nguyên đã dịu đi: “Vậy thì nể mặt con tha cho nó.”
Sanh Ca vui mừng khôn xiết, biết cha đã cho Lộc Hoa đường xuống nước rồi: “Anh ba, cha đã không còn giận anh nữa rồi, anh còn không mau cảm ơn cha đi!”
Lộc Hoa không nói gì.
Thấy Lộc Thiệu Nguyên lại sắp nổi nóng, Sanh Ca vội vàng tiến lên nói: “Cha là một người cha nhân hậu, không bao giờ đánh đập hay mắng nhiếc anh em chúng ta, vậy lần này tại sao phải giận dỗi với anh ba chứ, nói không chừng vài ngày nữa anh thứ ba sẽ nghĩ thông mà thôi.”
Lộc Thiệu Nguyên được cô khen nên trong lòng thoải mái đi khá nhiều, sắc mặt cũng dần dần dịu đi, chân thành nó: “Thằng ba, con phải biết, cha sẽ không hại con. Cha sống đến từng này tuổi rồi, đã trải qua nhiều chuyện hơn ngươi. Bảo con kết hôn với một gia đình môn đăng hộ đối là vì tốt cho con mà thôi.”
Lộc Hoa khinh thường ậm ừ, vừa định tiếp tục chiến đấu, Sanh Ca đã nhanh chóng che miệng anh ấy lại.
“Cha, anh ba cứ giao cho con, con nhất định sẽ giúp ba khuyên nhủ anh ấy!”
Cô kéo cánh tay Lộc Hoa ra ngoài, ngọt ngào cười với Lộc Thiệu Nguyên: “Vậy cha à, tụi con đi trước đây!”
......
Lộc Hoa bị lôi ra khỏi nhà thờ tổ.
Hơi thở của anh ấy lạnh lùng, trước khi Sanh Ca lên tiếng thuyết phục anh ấy, anh ấy đã nói rõ lập trường của mình: “Ban đầu em nhất định muốn gả vào nhà họ Phong, không phải là vì không muốn bị cha sắp đặt cuộc sống của mình, anh cũng như vậy. Chuyện này miễn thương lượng, anh tuyệt đối sẽ không mặc ông ấy thao túng mọi thứ đâu.”
Sanh Ca chớp mắt: “Ai nói em định thuyết phục anh?”
“?”
Lộc Hoa: “Ban nãy em vừa nói sẽ thuyết phục anh giúp cha.”
Sanh Ca “haiz” một tiếng, nghiêm túc nói: “Anh ba ngốc nghếch của em, ba em đang tức giận, anh nói gì với ông ấy đều chỉ là từ mình chuốc lấy khổ mà thôi, anh muốn ông ấy đồng ý cho anh lấy Tiểu Tinh, anh cần phải chú ý đến cách thức, cứ từ từ mà làm thôi.”
“Anh phải cho ông ấy biết rằng Tiểu Tinh là một cô gái xinh đẹp và tốt bụng, không phải là loại con gái mưu mô muốn gả vào gia đình giàu có. Nghĩ cách quanh co như thế nào mà thành công khiến ông ấy gật đầu, mới là bản lĩnh của anh!”