"Dừng lại!"
Sanh Ca kêu dừng lại và bước về phía trước một lần nữa: “Nói đi, có biện pháp gì?"
Người vệ sĩ lập tức buông Ninh Thừa Húc ra, lùi lại hai bước.
"Em gái Sanh rất muốn biết?"
Anh ta liếm răng, cười xấu xa: “Muốn tôi nói cho em biết thì không sao, nhưng trước sau gì tôi vẫn có ba điều kiện. Chỉ cần em gật đầu, bệnh tình của Kỷ Ngự Đình sẽ được cứu vãn."
Sanh Ca nhíu mày, nghiến răng nói: “Ninh Thừa Húc, anh thật không biết xấu hổ."
"Em gái Sanh đã quá khen rồi, em hãy nghĩ lại về điều kiện của tôi. Vả lại, tôi cũng không kém hơn Kỷ Ngự Đình đâu. Nếu em ở bên tôi, nhất định tôi sẽ biến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này."
Cô nghe vậy thì bật cười: “Anh ấy hiện giờ là người giàu nhất thành phố S, là chủ tịch Kỷ thị, người nắm quyền Kỷ gia, là ông chủ của Cục điều tra quốc gia. Ngoài ra còn quyền lực hơn, đẹp trai hơn anh, vóc dáng cũng đẹp hơn anh, mà anh chỉ là trọng phạm, tù nhân, anh xứng so với anh ấy sao?
Sắc mặt Ninh Thừa Húc hơi thay đổi.
Khoảng cách giữa anh ta và Kỷ Ngự Đình quả thực là rất lớn, nhưng sau này thì không chắc đâu!
Vả lại...
"Cuộc đời của Kỷ Ngự Đình thật ngắn ngủi, về điểm này, tôi đã thắng rồi!"
Câu này khiến Sanh Ca tức giận.
Cô nhặt khẩu súng đang buộc quanh eo tên vệ sĩ, dùng họng súng lạnh lùng chĩa vào trán Ninh Thừa Húc: “Tôi tuyệt đối không thể đồng ý điều kiện của anh. Nếu anh không nói cho tôi biết, tôi sẽ bóp cò giết chết anh ngay bây giờ!"
Ninh Thừa Húc không sợ hãi chút nào, khuôn mặt đẹp trai và thanh tú ngày nào giờ đã trở nên thô kệch và đầy thăng trầm.
"Em gái Sanh, hãy cẩn thận, bắn súng không dễ chơi đâu. Dù gì thì nếu tôi chết, Kỷ Ngự Đình chắc chắn cũng sẽ chết! Em không thể giết tôi được đâu. Trong lòng tôi hiểu rõ, em không cần dùng loại phương pháp này để dọa tôi sợ.”
Bây giờ anh ta nắm thế chủ động tuyệt đối.
Sanh Ca không thu lại súng, mà chỉ cười giễu cợt: “Ninh Thừa Húc, anh không có tư cách thương lượng với tôi, nếu anh không nói cho tôi biết, tôi sẽ cho viên thuốc này vào bụng anh ngay lập tức, mùi vị sống không bằng chết rất đáng sợ, anh muốn thử một chút không?”
Ninh Thừa Húc cười càng thêm ngạo nghễ.
"Em sẽ không dùng lọ thuốc này trên người tôi, bởi vì nếu tôi thực sự không chịu nổi mà chọn cách tự sát, cách cứu Kỷ Ngự Đình sẽ cùng tôi chôn theo xuống đất. Em sẽ không thể biết được, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta chết đi. Loại cảm giác này hẳn là rất khó chịu, phải không?"
Điều anh ta nắm giữ lúc này chính là vấn đề mà Sanh Ca quan tâm nhất.
Móng tay của Sanh Ca cứa vào lòng bàn tay chặt đến mức khiến cánh tay cô run lên, dường như đây là cách duy nhất để khơi dậy sự tỉnh táo của cô.
"Tại sao tôi phải tin anh? Có lẽ anh hoàn toàn không biết phương pháp chữa trị cho virus s404 mà chỉ cố tình lừa tôi và nhân cơ hội để sống sót mà thôi."
Ninh Thừa Húc đề xuất một thỏa hiệp.
"Hay là như thế này, trước tiên em hãy tìm cách để Lộc Sâm nộp tiền bảo lãnh tôi ra ngoài và trả lại tự do cho tôi. Đổi lại, tôi sẽ cho em biết một cách để xoa dịu tình trạng hiện tại của Kỷ Ngự Đình. Xem tôi có nói dối em không, rồi cân nhắc có nên hứa với tôi hai điều kiện còn lại không?”
Sanh Ca hơi nhướng mày: “Thành giao!"
Cô cất súng, đưa lại cho vệ sĩ và tiếp tục: “Tuy nhiên, tôi phải lên kế hoạch cho vấn đề tại ngoại của anh. Tôi làm phiền đến anh trai tôi hai lần trong một thời gian ngắn, anh ấy sẽ nghi ngờ mất."
Ninh Thừa Húc không quan tâm: “Được rồi, tôi sẽ nói với em khi tôi ra khỏi tù. Dù sao thì tôi ở đây vẫn ổn. Tôi có thể chờ đợi, không giống như một số người."
Lại là chuyện của Kỷ Ngự Đình.
Sanh Ca thực sự không muốn đưa anh ta trở lại nhà tù một cách nguyên vẹn như vậy.
Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười hối lỗi mà nhìn Ninh Thừa Húc một lần nữa.
"Còn một chuyện nữa. Tôi kêu đại ca đưa anh đi ra ngoài. Tôi nói sẽ đánh anh một trận, nếu không thật sự đánh vài cái, bên đại ca cũng không dễ giải thích, cho nên phải vất vả cho anh rồi.”
Nụ cười của Ninh Thừa Húc biến mất.
Làm như không thấy, Sanh Ca liếc nhìn vệ sĩ bên cạnh: “Đánh cho một trận rồi đưa về."
"Tuân lệnh."
Sau khi ra lệnh, Sanh Ca quay đầu bỏ đi, sau lưng vang lên tiếng đấm đá, Ninh Thừa Húc lại bị bịt miệng, vang lên một tiếng kêu đau đến rên rỉ.
Âm thanh đánh đấm khiến Sanh Ca cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Cô không đi đâu xa, chỉ dựa vào bức tường ở cửa, yên lặng lắng nghe và chờ đợi.
Sau nửa giờ đánh đấm, Ninh Thừa Húc đã bị hạ gục.
Mặt mũi sưng vù, máu me bê bết, không chết được nhưng lại bị gãy mất một cái xương sườn.
Vệ sĩ lại đội một cái túi vải đen lên đầu, khiêng ra, giao cho người tới đón.
Sanh Ca vẫn chưa rời đi.
Khi người tới đưa Ninh Thừa Thạc trở lại trại giam, cô mới nhìn hai người vệ sĩ: “Các người có biết tôi là ai không?"
Hai người nhìn nhau, sửng sốt: “Cô là Lộc tiểu thư, em gái của anh Sâm."
"Sai."
Sanh Ca nắm tay lại lạnh lùng, sửa lại đầy ngạo nghễ: “Tôi là em út nhà họ Lộc được vạn người yêu mến, là cục cưng của các anh trai."
Hai người không hiểu tại sao, đều ngẩn người.
Sanh Ca tiếp tục: “Đại ca đã nhờ các anh đến đây để giúp tôi và lo cho sự an toàn của tôi. Nếu cuộc nói chuyện của tôi với Ninh Thừa Húc hôm nay bị Đại ca hoặc những người còn lại của Lộc gia biết được, hãy đoán xem, không tuân theo quy củ, nói luyên thuyên sẽ có kết cục gì?”
Hai người giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cô yên tâm đi, tiểu thư, chúng tôi không nghe thấy gì cả."
Sanh Ca hài lòng gật đầu: “Nếu đại ca tôi hỏi đến, cứ làm theo bổn phận, nhưng nếu có người dám truyền miệng ra ngoài, tôi hứa sẽ khiến hắn cảm thấy đau đớn hơn cái chết!"
"Vâng, đừng lo lắng, thưa tiểu thư."
"Thôi, không cần đưa tôi về, tôi sẽ về Kỷ gia.
...
Lúc Sanh Ca quay lại, trời đã tối.
Các bức tranh khắc gỗ trên tường sân trong phong cách hoài cổ của Kỷ gia được nhuộm một lớp vẻ đẹp cực kỳ cổ điển bởi màu đỏ rực của đường chân trời.
Trong thời gian này, Sanh Ca đã quen thuộc với đường đến biệt thự của Kỷ Ngự Đình.
Sau khi băng qua con hẻm ngoằn ngoèo, cô đến cửa một cách dễ dàng.
Hoa viên bên trong biệt thự rất náo nhiệt.
Kỷ Ngự Đình đang ngồi trên ghế, một tấm bảng gỗ màu nâu mới tinh đặt trên bàn trước mặt anh. Anh tự cầm bút, viết vài chữ lên tấm bảng.
Tất cả mọi người đều tới, Lộc Thập Nhất và Lộc Thập Nhị cũng được gọi vào hoa viên, tất cả đều đang xem Kỷ Ngự Đình viết chữ.
Sanh Ca nhìn khung cảnh này từ xa, tất cả đều là một nhóm anh chàng đẹp trai, eo hẹp và chân dài, cực kỳ quyến rũ.
Trong số tám mỹ nam này, Kỷ Ngự Đình là người nổi bật nhất.
Ngoài khuôn mặt đẹp trai vô song, khí chất của anh cũng vô cùng xuất chúng, chỉ cần liếc mắt một cái, Sanh Ca đã không thể rời mắt khỏi anh được nữa.
Cô nhẹ nhàng bước tới, lẻn đến sau lưng Lộc Thập Ngũ, lặng lẽ xem dòng chữ trên tấm bảng của Kỷ Ngự Đình.
"Ngự Sanh Tiểu Trúc?"
Nghe thấy giọng nói của cô, tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô.
"Sanh Ca tiểu thư."
"Tiểu thư, cô đã trở lại."
Trong số đó, ánh mắt của Kỷ Ngự Đình là nóng nhất: “Sanh Sanh, lại đây."
Sanh Ca bước tới, Kỷ Ngự Đình ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên người anh, đưa bút lông vào tay cô, cũng đặt tay anh lên đó.
Cả hai cùng nhau viết những nét cuối cùng của từ 'Trúc'.
Kỷ Ngự Đình rất đắc ý: “Mấy người các anh, treo tấm bảng này lên, tìm người chế tác một khối đá, viết bốn ký tự này, sau đó đặt ở trong hoa viên."
"Được, chúng tôi làm ngay."
Một nhóm thanh niên nhanh chóng di chuyển vị trí.
Kỷ Ngự Đình nắm tay Sanh Ca bước vào biệt thự.
Sanh Ca để mặc anh kéo mình ngồi trên sô pha, chế nhạo anh: “Sau này anh định gọi nơi này là Ngự Sanh Tiểu Trúc sao? Tuổi nào rồi mà vẫn còn treo tấm bảng, có đáng xấu hổ không?"
"Đó được gọi là minh chứng của tình yêu, bọn họ ghen tị còn không kịp ấy chứ."
Sanh Ca chỉ cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Kỷ Ngự Đình dường như đã nghĩ ra điều gì đó, ngay lập tức quay mặt lại kiểm tra kỹ càng xem có vết sẹo nào trên lòng bàn tay, cánh tay và lưng của cô không.
Bị anh làm cho ngứa ngáy khắp người, Sanh Ca cười khúc khích: “Anh Ngự, anh làm sao vậy? Em vừa quay lại đã bị kiểm tra giống như tù nhân vậy. Em không hề bị đánh, thật đấy!"
Kỷ Ngự Đình không tin.
Lần trước khi biết bọn họ ngủ ở phòng thí nghiệm, Lộc Sâm rất đáng sợ, bọn họ đã ngủ nhiều lần trước đó. Anh nghe ngóng được, hôm nay Lộc Sâm ở nhà, sao có thể dễ dàng thả cô ra.
Kỷ Ngự Đình không tìm thấy vết thương nào, anh nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc quần jean dày của cô.
"Có phải bị đánh ở đùi không? Đi, trở về phòng cho anh xem!"