“Tôi nhớ.”
Sanh Ca không chỉ không quên, mà còn nhớ rất rõ ràng: “Sau đó tôi còn cố tình điều tra về chuyện này, Kỷ Ngự Đình từng nói, đó không phải axit sunfuric, mà là chất ăn mòn cực mạnh S40 gì đó.”
Tự Niên thở dài: “Boss anh ấy… không muốn khiến cô lo lắng và áy náy, nên mới gạt cô, thực ra đó là virus hoá sinh S404.”
Virus hoá sinh?
Hàng mày xinh đẹp của Sanh Ca nhíu chặt lại, trái tim đột nhiên run lên một cái.
Mặc dù cô không hiểu gì về nghiên cứu y học, nhưng cũng biết chút ít về mấy chữ này, nó tổn thương cơ thể nghiêm trọng đến thế nào, chắc chắn không phải là một vấn đề nhỏ đơn giản!
Tự Niên tiếp tục thở dài, bắt đầu từ từ giải thích với cô: “Virus này rất ghê gớm, tốc độ lây lan cực nhanh, trước mắt đến phòng thí nghiệm cũng không có thuốc giải…”
Mười phút sau.
Kỷ Ngự Đình ngồi ở vị trí chủ trì trong phòng họp, vừa nghe giám đốc Vương báo cáo, vừa nhìn đồng hồ.
Tự Niên đi lấy tài liệu vẫn chưa về.
Dưới lớp mặt nạ, đôi mắt của anh dần trở nên sâu thẳm, hơi thở không hài lòng khẽ bay trong phòng họp.
Các giám đốc khác nín thở, cố gắng giảm thấp sự tồn tại của mình.
Bởi vì bọn họ phát hiện, hình như hôm nay tâm trạng của Kỷ Ngự Đình vô cùng không tốt, dường như gương mặt đen của anh sắp phun ra lửa rồi.
Bên ngoài cửa truyền đến một tràn tiếng ồn.
“Cô Lộc! Boss Ngự đang họp, cô không thể đi vào!”
Sau đó, cửa phòng họp bị mở ra từ bên ngoài.
Sanh Ca đứng ở trước cửa, ánh mắt tập trung trên người Kỷ Ngự Đình.
Cả Kỷ Thị đều biết thân phận của cô, bảo vệ không dám động tay với cô, tỏ vẻ oan ức: “Boss Ngự, là cô Lộc nhất định đòi xông vào…”
Mấy chục đôi mắt trong phòng họp đều cùng nhìn về phía Sanh Ca.
Sanh Ca lại dường như không cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ, đôi mắt chỉ dán lên người Kỷ Ngự Đình.
Kỷ Ngự Đình không quay đầu qua nhìn cô, bàn tay khớp xương rõ ràng bưng ly cafe trên bàn lên, tao nhã nhấp một ngụm, sau đó mới nói bằng giọng hờ hững: “Cô Lộc có gì muốn nói, đợi tôi họp xong rồi tính, bảo vệ, đưa cô Lộc đến phòng làm việc.”
“Vâng, boss Ngự.”
Thái độ của bảo vệ cung kính, chuẩn bị mời Sanh Ca ra ngoài, lại bị ánh mắt lạnh lùng sắc như dao của cô quét qua.
Sanh Ca vòng qua bọn họ, đi thẳng về phía người đàn ông đang ngồi ở vị trí chủ trị trong phòng họp: “Kỷ Ngự Đình, anh lại gọi em là cô Lộc?”
Giọng điệu của cô mang theo sự tủi thân, trong giọng nói còn có chút nghẹn ngào.
Tim Kỷ Ngự Đình run lên một cái, quay đầu nhìn cô.
Khi ánh mắt của anh chạm vào đôi mắt mang theo sương mù, như những ngôi sao sáng, lòng anh không kìm chế được mà trở nên hoảng loạn.
“Sanh Ca? Em…”
Sanh Ca đã bước nhanh đến trước mặt anh, ở trước mặt tất cả mọi người trong phòng họp, cúi người hôn lên đôi môi mỏng trắng bệch lạnh lẽo của anh.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Những người ở đây đều biết tin tức hai người vừa ôm vừa hôn trong buổi tiệc từ thiện cách đây không lâu.
Không ngờ trong buổi họp thường ngày cũng có thể bị nhét đầy một miệng cơm chó!
Dù sao đây cũng là phòng họp, nhiều giám đốc và bảo vệ đang nhìn như vậy, cộng thêm Kỷ Ngự Đình vốn dĩ đã có ý định vạch rõ ranh giới với cô, khiến anh không chìm đắm vào trong nụ hôn của cô.
Anh rụt hẳn vào lưng ghế, tránh khỏi môi của cô, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, định nắm lấy tay của cô.
“Đây là phòng họp của Kỷ Thị, đừng làm bậy!”
Không ngờ Kỷ Ngự Đình vừa ra tay, Sanh Ca dường như đã đoán được từ sớm, bắt lấy cổ tay anh trước một cách nhanh và chuẩn, giơ qua đầu, hai tay của cô ấn lên lưng ghế làm việc của anh.
Kỷ Ngự Đình giãy giụa một cái, nhưng anh không có sức, vốn dĩ không thể phản kháng được một Sanh Ca có học võ công.
Sanh Ca khẽ nâng mày, mấy hôm nay cô rất không vui vì bị Kỷ Ngự Đình lạnh nhạt đủ kiểu, đủ cách gọi tên, khiến cô lại càng đến gần môi anh hơn.
Nhưng lần này là nụ hôn mang theo ý trừng phạt, mang theo sự thô lỗ, hàm răng trắng như ngọc gặm cắn đôi môi của anh.
Kỷ Ngự Đình bị đau nên nhíu mày, cổ họng bất giác hừ ra một tiếng.
Tất cả mọi người đều nhìn đến trợn mắt há mồm.
Có người che miệng một cách không thể tin được.
Có người nhúc nhích hầu kết, ngưỡng mộ đến miệng đắng.
Có người ngại ngùng che mặt, âm thầm liếc nhìn từ kẽ ngón tay.
Không ngờ lại có một ngày, bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy Chủ tịch bá đạo nhà mình yếu ớt không có sức, bị vợ yêu nhào vào như thế này!
Cảnh này thật mẹ nó kích thích quá đi!
Tự Niên cầm tài liệu, giả vờ vội vàng đi đến.
Khi nhìn thấy cảnh tượng mờ ám ở vị trí chủ trì trong phòng họp, anh ta đã nhìn đến quen rồi, lập tức giúp hai người giải tán buổi họp.
“Boss Ngự có chút việc riêng cần xử lý nên cuộc họp sẽ được hoãn lại, mọi người hãy đợi thông báo tiến hành lại lần nữa, bây giờ mọi người giải tán đi!”
Không ít người miễn cưỡng rời đi. Dưới sự điều động của Tự Niên, mọi người rời khỏi phòng họp một cách có trật tự.
Đợi mọi người đi hết rồi, Tự Niên vô cùng chu đáo mà giúp hai người đóng lại tất cả cửa ra vào và cửa sổ.
Bỗng chốc phòng họp trở nên yên tĩnh hẳn.
Cả căn phòng tràn ngập hơi thở mập mờ.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, cho đến khi người đàn ông nào đó phát ra một tiếng nức nở khe khẽ, Sanh Ca mới dừng lại sự trừng phạt của mình.
Môi Kỷ Ngự Đình đã bị cắn đến sưng lên, giống như vừa bị ức hiếp vậy, đôi môi vốn dĩ trắng bệch dính chút son đỏ của Sanh Ca, trở nên rạng rỡ loá mắt.
Sanh Ca nhẹ nhàng gỡ mặt nạ che nửa mặt anh ra, vẫn kìm chặt tay anh lại, không để anh động đậy.
Son môi lem ra bên môi, đầu lưỡi Sanh Ca nhẹ nhàng liếm răng ở đỉnh khoang miệng, khiến cô trông giống như một con quỷ hút máu tuyệt đẹp vừa mới ăn no xong.
“Có bị cắn đau không? Gọi em là cô Lộc, Lộc Sanh Ca cả một ngày, em thấy anh gọi đã như vậy, sau này còn dám hay không?”
Mặc dù giọng điệu của cô hung dữ, nhưng trong đôi mắt lại có sương mù, nhìn anh một cách đau lòng.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, trong lòng Kỷ Ngự Đình cũng đã hiểu, ánh mắt chột dạ tránh sang một bên, không còn sức lực như lúc nãy nữa: “Em… nhanh như vậy đã biết rồi à…”
“Ừm.”
Mái tóc màu mực xõa trên vai cô, ngón tay dịu dàng ma sát đôi môi hơi sưng của anh: “Nếu em vẫn không biết gì, có phải anh định giấu em cả đời, sau đó tìm một nơi yên tĩnh mà chết đi không?”
Kỷ Ngự Đình tránh khỏi ánh mắt của cô, lông mi không ngừng run rẩy, không trả lời vấn đề của cô, mà hỏi ngược lại: “Ai nói cho em biết? Tự Niên?”
Sanh Ca quyết đoán lắc đầu: “Không phải, anh ta không chịu nói cho em biết, em tự mình tra được, là do anh đã quá xem thường em rồi!”
Kỷ Ngự Đình mím môi, đôi mắt đen cụp xuống, không đáp lời.
Sanh Ca nhớ đến tình trạng thực tế cô vừa biết được từ Tự Niên, đôi mắt đẫm nước mắt, giọng nói cũng hơi nghẹn ngào: “Căn bệnh nghiêm trọng như vậy, tại sao lại không chịu nói với em? Anh sợ em áy náy, sợ em ghét bỏ anh sao?”
“Xin lỗi, là anh đã làm chậm trễ em…”
Trái tim Sanh Ca co rút, tự trách vô cùng, đôi tay run rẩy ôm lấy mặt anh: “Đồ ngốc, anh không có làm chậm trễ em, là em… em đã làm chậm trễ anh. Nếu không phải do em, anh vốn dĩ không cần phải chịu đựng căn bệnh thế này, em mới là người nên nói xin lỗi.”
Kỷ Ngự Đình nhìn thấy nước mắt của cô rơi xuống, cả trái tim cũng sắp mềm ra rồi.
Anh có chút xúc động muốn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, dịu dàng hôn đi những giọt nước mắt của cô.
Nhưng những lời nói của Ninh Thừa Húc lại văng vẳng bên tai anh, khiến lòng anh cảm thấy vô cùng loạn.
Kỷ Ngự Đình đè nén xúc động trong lòng, giọng nói u ám: “Đây là do anh tự nguyện, không liên quan đến em, hơn nữa… anh không cần em thương hại, không cần em bởi vì áy náy mà chăm sóc anh.”
Thời gian dài, rồi cô sẽ cảm thấy phiền phức và chán nản.
Anh không muốn dùng danh nghĩa áy náy để trói buộc cô, lại càng không muốn cô nhìn thấy anh chết đi rồi sống trong đau khổ và suy sụp.
Hàng mày thanh tú của Sanh Ca dần nhíu lại, càng nghe càng nổi nóng.
“Kỷ Ngự Đình! Anh đang nói cái gì vậy? Có phải lâu lắm rồi anh không bị đánh, nên ngứa đòn có phải không?”