Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 257: Rốt cuộc anh Ngự đã nắm chặt Sanh Ca rồi sao?



Cô ta đã có mặt qua rất nhiều liên hoan phim, cũng đi qua rất nhiều thảm đỏ lớn lớn nhỏ nhỏ, thậm chí còn làm khách vip tại các loại tiệc tùng.

Nhưng xưa nay còn chưa có người đàn ông nào từ chối khoác tay cùng cô ta ra sân.

Chuyện này đúng thực là nỗi nhục lớn nhất đối với cô ta.

Nhưng chỉ có trong lòng cô ta khó chịu thôi, ngoài mặt thì đã nhanh chóng tươi cười rạng rỡ: "Hiểu rõ, Tổng giám đốc Kỷ yên tâm, tôi sẽ không khiến ngài phải khó xử ở chỗ cô Lộc đâu."

Kỷ Ngự Đình gật đầu, đôi chân dài thẳng tắp bước ra khỏi xe, đi xuống trước.

Tự Niên lập tức xuống theo, những người khác vây lại một bên mở cửa xe giúp Nhã Ca.

Hai người vừa xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm của toàn bộ hội trường, ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy.

Nhã Ca đã quá quen thuộc với cảnh tượng như thế này, nụ cười trên mặt cô ta vừa vặn lại cao quý, hai người đi song song nhau, khống chế khoảng cách ở giữa rất tốt, ngay cả một góc áo cũng không đụng nhau.

Sau đó bắt đầu các loại xã giao và giao thiệp, Nhã Ca đúng là rất nghiêm chỉnh, khống chế khoảng cách vô cùng có chừng mực.

Kỷ Ngự Đình lập tức nới lỏng chút đề phòng với cô ta.

Sanh Ca đã tới đây trước hai người họ. Nhưng cô không thích giao thiệp, cho nên từ đầu tới cuối đều cùng Trác Tinh Hỏa ngồi ở một góc khuất, không ai chú ý để tinh tế thưởng thức rượu.

Trác Tinh Hỏa uống một chén rồi lại một chén, trên mặt hiện đầy vẻ rầu rĩ không vui.

Sanh Ca thấy rất lạ: "Cậu sao vậy? Ai chọc giận cậu không vui rồi?"

Cậu khó chịu mở miệng: "Kỷ Ngự Đình!"

"?"

Sanh Ca càng thấy rất kỳ quái: "Từ lúc cậu đến thành phố S, còn chưa từng nói chuyện với anh ấy đúng không? Vậy sao anh ấy có thể chọc tới cậu rồi?"

"Anh ta thừa dịp em chưa tới tuổi làm giấy chứng minh nên đã đề ra hôn sự với chị, lần này hay rồi, hai nhà Kỷ - Lộc kết thông gia thương mại, có lẽ đời này của em không còn cơ hội nào nữa rồi!"

Sanh Ca cười khúc khích, dùng sở trường đập lên ót của cậu.

"Cậu đang nghĩ cái gì đấy! Cho dù chị không đính hôn với anh ấy, chị cũng không thích người nhỏ tuổi hơn chị đâu!"

Trác Tinh Hỏa hừ hừ: "Chị nói xạo, trước đó chị còn từng nói thích em!"

Sanh Ca đỡ trán, thẳng thắn nói cho cậu biết: "Thằng nhóc thúi, chị thích em cũng chỉ như bạn bè hay em trai thôi, không phải người yêu, em cũng đừng thương nhớ chị. Nếu không sau này chị chỉ có thể tránh em thật xa, ngay cả bạn bè cũng không thể làm được."

"Đừng mà!"

Trác Tinh Hỏa buồn bực uống ly rượu vang trong tay, tự an ủi bản thân: "Mặc dù đời này em không có phúc cưới chị làm vợ, nhưng làm người tình tri kỷ cũng không tệ lắm."

Sanh Ca bị mạch não của cậu làm buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ngồi bên trong góc khuất thật lâu, Sanh Ca cũng không nhìn thấy Kỷ Ngự Đình, nên dứt khoát mượn cớ rời khỏi ghế ngồi: "Chị đi toilet, sẽ trở về nhanh thôi."

Lúc này, bên cạnh đài phun nước trong vườn hoa.

Kỷ Ngự Đình và Nhã Ca còn đang tiến hành xã giao.

"Tổng giám đốc Kỷ à, tôi còn cảm thấy gọi ngài là anh Ngự thì sẽ càng thân thiết hơn, có thế chứ?"

"Tùy ý cô."

Cô ta lập tức nũng nịu gọi: "Anh Ngự, vừa rồi biểu hiện của tôi như vậy, anh hài lòng không?"

Sắc mặt lạnh lùng của Kỷ Ngự Đình vẫn vậy: "Tạm được."

Hai chữ này khiến nụ cười của cô ta càng giống như đứa bé nhận được kẹo.

Tạm được tương đương với khá tốt.

Bỏ qua những thứ linh tinh thì đó chính là hài lòng.

Cuối cùng Kỷ Ngự Đình cũng khen cô ta một câu!

Trên mặt cô ta tràn ngập vẻ sung sướng: "Vậy anh Ngự có thể giúp tôi tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống không? Đứng đấy nói rất lâu rồi nên có hơi mệt."

Kỷ Ngự Đình nhìn cô ta đang đi trên đôi giày cao gót mười hai centimet thì đồng ý.

Hai người đi trên đường nhỏ trong vườn hoa.

Xung quanh thanh tịnh và đẹp đẽ, đèn đường lờ mờ, càng tăng lên cảm giác mông lung giữa hai người.

Kỷ Ngự Đình không nói lời nào, hai tay đặt trong túi quần tây, lộ ra vẻ tự cao tự đại kiêu căng khó thuần.

Chỉ cần Nhã Ca không nói lời nào, anh sẽ không chủ động nói chuyện.

Hai người đi rất chậm, bầu không khí yên tĩnh giữa họ có hơi kỳ quái.

Nhã Ca suy nghĩ nên nói chủ đề gì, đường đá ghồ ghề, đột nhiên cô ta đạp hụt một cái, thân thể mất trọng tâm.

"Ôi chao!"

Cả người cô ta vô thức ngã ngược người sang chỗ Kỷ Ngự Đình.

Kỷ Ngự Đình gần như là phản ứng theo bản năng, lùi về sau một bước, ngay cả góc áo của anh Nhã Ca cũng không đụng trúng.

Nhìn thấy người sắp ngã ra đất như chó đớp phân, Kỷ Ngự Đình vẫn đưa tay ra giúp cô ta một chút.

"Anh Ngự à, làm tôi sợ muốn chết!"

Nhã Ca hoảng hốt không thôi, lập tức thuận thế gác lên cánh tay anh, còn muốn chui vào trong ngực anh.

Kỷ Ngự Đình lập tức thay đổi, đang chuẩn bị đẩy cô ta ra, khóe mắt chợt nhìn thấy bóng người mặc váy đỏ đứng lặng yên phía trước chừng vài mét.

Sanh Ca khoanh hai tay lại, lẳng lặng đứng đó, đôi mắt chăm chú khóa chặt trên người anh, trong đôi mắt tràn đầy vẻ châm chọc và lạnh lẽo.

"Sanh Sanh, em nghe anh..."

Còn chưa đợi anh nói xong, Sanh Ca hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.

"Sanh Sanh!"

Kỷ Ngự Đình nhìn thấy đáy mắt lạnh lùng của cô thì trái tim tê rần, muốn đuổi theo, nhưng Nhã Ca giống như vô cùng sợ hãi, nắm chặt cánh tay của anh, không chịu thả ra.

"Anh Ngự, chân của tôi hình như trật rồi, đau quá!"

Kỷ Ngự Đình mới không thèm quan tâm cô ta đau ở đâu, bàn tay với bao tay màu đen bóp lấy cổ của cô ta, trong đôi mắt đen tràn ngập sự giận dữ ác liệt.

"Cô đã nhìn thấy Sanh Sanh từ trước, cố ý ngã về phía người của tôi, khiến tôi không trong sạch trước mặt Sanh Sanh đúng không?"

Nhã Ca tràn ngập thống khổ, mặt mũi cũng đỏ lên, bị anh bóp tới mức hít thở dồn dập: "Anh Ngự có ý gì? Tôi không hiểu, tôi đau chân thật, không tin anh có thể kiểm tra thật hay giả, nhìn thử tôi có lừa anh hay không, khụ khụ..."

"Tốt nhất nên là thật!"

Kỷ Ngự Đình buông cô ta ra, không có tâm trạng kiểm tra xem cô ta có nói dối hay không.

Sanh Ca giận anh là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Anh xoay người muốn đuổi theo, lần này Nhã Ca lại tóm lấy ống tay áo âu phục của anh.

Cô ta thay đổi vẻ mềm mại trước đó thành nghiêm túc, nói: "Anh Ngự, anh vốn không hiểu rõ Lộc Sanh Ca, anh dùng toàn lực để yêu cô ấy, cuối cùng chỉ sẽ khiến cô ấy tổn thương càng nặng mà thôi. Bây giờ cô ấy nguyện ý đi cùng anh, nhưng trong khoảng thời gian này chỉ sợ cô ấy chưa từng nói yêu anh đúng không? Anh vẫn còn chưa rõ sao?"

Kỷ Ngự Đình lạnh lùng trừng cô ta, không hề nể tình, hất tay cô ta ra, chạy như bay đuổi theo Sanh Ca.

Nhã Ca không đứng vững, bị anh hất ngã ra trên đất, váy dài tuyết trắng dính đầy bùn đất.

Cô ta không thèm để ý, từ đầu tới cuối ánh mắt chỉ khóa chặt trên người Kỷ Ngự Đình, đáy mắt lóe lên sự phấn khích, trên khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười vô cùng xán lạn.

Sanh Ca đi còn Kỷ Ngự Đình là chạy.

Cho nên lúc Sanh Ca sắp đi tới bậc thang trong sảnh chính bữa tiệc, Kỷ Ngự Đình đã vừng vàng đứng trước mặt cô.

"Sanh Sanh à, em dừng bước một chút nghe anh giải thích có được không?"

Sanh Ca hờ hững liếc anh, bởi vì âu phục của Kỷ Ngự Đình bị tay của Nhã Ca chạm vào nên cô chán ghét hất tay ra, muốn vòng qua anh đi vào trong sảnh tiệc.

Kỷ Ngự Đình tự biết trên người mình rất bẩn, không dám chạm vào cô chỉ dám ngăn cản không cho cô đi.

"Sanh Sanh..."

Đuôi mắt anh đỏ ửng, dùng giọng điệu mềm mỏng cầu xin.

Sanh Ca không thèm nhìn ánh mắt khẩn cầu của anh, cố nén cơn tức cuồn cuộn trong lòng, nhỏ giọng trách: "Biến."

Kỷ Ngự Đình bị giọng nói của cô làm cho tê rần trong tim, đè nén mà cắn môi dưới.

Ngay trước cổng bữa tiệc, anh cởi nút áo âu phục, không hề do dự cởi bỏ áo khoác, sau đó là bao tay, ném thẳng vào thùng rác.

Động tác quả quyết, không có chút do dự nào.

Áo sơ mi chất vải bằng tơ đen nhánh, phác họa rõ ràng hình dáng eo khỏe khoắn của anh.

Hành động kỳ lạ này của anh dẫn tới rất nhiều ánh mắt chú ý tới bên này.

Kỷ Ngự Đình chỉ coi như không nhìn thấy, đưa tay chặn ngang ôm Sanh Ca lên.

Chọc cho những người bên cạnh kêu lên.

"Anh làm gì vậy?"

Sanh Ca tức giận nhìn chằm chằm anh: "Anh muốn chết đúng không? Thả tôi xuống!"

Cô đang muốn giãy giụa, Kỷ Ngự Đình ghé sát tai cô, giọng điệu êm ái nói nhỏ bên tai cô:

"Nhiều người nhìn lắm đấy, Sanh Sanh đừng quên ba điều chúng ta vừa giao kết buổi sáng. Mà quần áo dính bẩn cũng đã bị anh ném hết rồi, anh rất sạch sẽ, chờ trở về rồi, anh sẽ từ từ giải thích cặn kẽ cho em nghe, có được không?"

"Ngoan, đừng nhúc nhích, nếu ngã khỏi tay anh, ngày mai thị trường chứng khoán giữa hai nhà Kỷ - Lộc sẽ rơi thảm đó."

Sanh Ca cũng hiểu rõ kết cục.

Cô âm thầm nghiến răng, nhịn xuống xúc động muốn nhéo lỗ tai anh, sau đó biến thành vòng tay lên cổ anh.

Kỷ Ngự Đình biết trong lòng cô đang kìm nén, đôi môi mỏng của anh cong lên đầy xấu xa: "Ngày mai thị trường chứng khoán hai nhà Kỷ - Lộc tăng hay giảm là phải xem lúc này Sanh Sanh phối hợp bao nhiêu."

"Anh còn muốn làm gì?" Từ trong lời nói của anh, Sanh Ca ngửi ra được chút mùi vị không tốt.

Anh cười càng sâu: "Đưa tin Sanh Sanh lên trang đầu, làm chuyện mà người chồng sắp cưới nên làm!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv