Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 234: Ngay cả chó của nhà họ Lộc tôi còn hiểu chuyện hơn ông



“Vâng vâng, thật xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi truyền lời, xin cậu Ngự và cô Lộc tha thứ, đừng so đo với tôi.”

Vốn dĩ Nguyên Xương ỷ bản thân là người của ông hai Kỷ nên không để hai người vào mắt.

Ai biết Kỷ Ngự Đình không nói chuyện mà Sanh Ca lại trực tiếp nói anh ta. Anh ta bị sự hung dữ này làm cho bối rối, lúc nhìn bóng lưng của Kỷ Ngự Đình cũng cung kính hơn rất nhiều.

Sanh Ca đang bảo vệ anh đấy. Trong lòng Kỷ Ngự Đình đầy vui thích, trực tiếp đóng vai người tốt: “Đợi tôi truyền nước xong, khoảng hai giờ sau sẽ về.”

“Được.” Trước khi đi Nguyên Xương còn bổ sung thêm một câu: “Cô Lộc là vị hôn thê của ngài, nếu tiện thì cũng có thể cùng đi về nhà thờ tổ.”

“Ừ.”

Kỷ Ngự Đình nhẹ nhàng đồng ý. Đợi lúc cửa lại đóng vào, anh đang muốn tiếp tục rúc đầu vào trong ngực Sanh Ca thì gương mặt đã bị cô nhéo.

“Hít! Sanh Sanh đừng……”

Anh bị đau, mặt mũi bị vặn thành một đống nhưng không trốn.

Sanh Ca dở khóc dở cười, sức lực ở tay cũng không tự chủ được mà buông lỏng hai phần: “Được đấy Kỷ Ngự Đình, suy nghĩ trù tính đủ sâu. Để em giả thành người xấu, còn anh đến đảm nhiệm vai người tốt?”

“Không, là em che chở cho anh khiến anh vui vẻ.”

Lúc này Sanh Ca mới buông tay, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa bản mặt bị véo đến mức hơi hồng hồng giúp anh.

Kỷ Ngự Đình thỏa mãn hưởng thụ sự yêu thương của cô.

Nhớ đến chuyện của Kỷ Tinh Huy, anh lập tức biến thành vẻ mặt nghiêm túc: “Sanh Sanh, tối nay anh đưa em về nhà họ Lộc trước, chỗ nhà thờ tổ bên nhà họ Kỷ em không phải đi.”

“Vì sao không đi?”

Giọng điệu của Sanh Ca đầy thản nhiên: “Em là vị hôn thê của anh, việc này toàn mạng đều biết. Hơn nữa chuyện tối hôm qua đúng là do em làm, em không có lý do để không có mặt. Tuy rằng người ở nhà thờ tổ trong nhà họ Kỷ các anh không làm gì được em, nhưng em muốn xem cảnh náo nhiệt một lúc.”

Kỷ Ngự Đình cưng chiều ngoéo chóp mũi cô một cái: “Được, nếu em muốn đi vậy thì cùng đi.”

Truyền nước xong, Sanh Ca giúp anh thay áo sơmi, rồi sau đó là âu phục.

Vết tích của dấu hôn trên cả người anh đúng là chói mắt, nhất là trên cổ, mà chỗ đó lại còn không che được, trông như là bị bắt nạt.

Sanh Ca cảm thấy hơi hối hận.

Sớm biết như vậy cô nên kiềm chế lại một chút rồi dịu dàng hơn chút!

Cô tìm khăn quàng cổ đến, đeo lên cho Kỷ Ngự Đình.

Kỷ Ngự Đình thật sự không hiểu: “Sanh Sanh, sắp vào hè rồi, em quấn khăn quàng cổ sợi len cho anh?”

“Sợ gì chứ, anh mới phẫu thuật xong, vốn nên tĩnh dưỡng mấy ngày, nhưng do Kỷ Tinh Huy gây rối mà không thể không về. Vì thế đành phải quấn dày lên, đừng để bị lạnh.”

Được rồi.

Kỷ Ngự Đình đầu hàng, tùy ý để cô choàng khăn quàng cổ cho mình, đeo bao tay da, bọc đến mức kín mít.

Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, cùng đi đến nhà họ Kỷ.

Trong nhà thờ tổ, tất cả mọi người đều đang ngay ngắn ngồi ở vị trí, ông hai Kỷ Dũng, ông năm Kỷ Đức với Kỷ Tâm Di đều ở đây. Ngoài cô của Kỷ Ngự Đình là Kỷ Đào Nhiên và Kỷ Tinh Huy không có mặt thì toàn bộ người trong họ còn lại đều có mặt.

Bởi vì Kỷ Ngự Đình còn chưa đến nên toàn bộ mọi người không có bất kỳ ai nói chuyện.

Bài vị trên tường thờ phụng trưởng bối đã qua đời của nhà họ Kỷ, ánh nến lập lờ, từng cơn gió lạnh.

Không khí yên lặng đến mức kỳ dị.

Trên chủ vị là ông cụ Kỷ, sắc mặt cũng rất sa sầm, chỉ uống trà chứ không nói một lời.

Với dáng vẻ không coi ai ra gì, Kỷ Ngự Đình và Sanh Ca nắm tay đi vào.

Anh vừa tiến vào, ngoài ông cụ Kỷ thì tất cả người trong họ đều đứng lên, cung kính hô: “Cậu Ngự.”

Kỷ Ngự Đình gật đầu, những người đó đều ngồi xuống.

“Ông nội.”

“Cháu chào ông Kỷ.”

Hai người đi đến trước mặt ông cụ Kỷ, đồng thời chào một câu.

Giọng nói của Sanh Ca rất ngọt ngào. Sau khi nghe được, trong lòng ông cụ Kỷ rất thoải mái.

Nhất là khi nhìn thấy hai người họ cầm tay nhau đi vào, ông cụ Kỷ không khỏi liếc mắt nhìn cháu trai nhà mình nhiều thêm một cái.

Thằng nhóc này được! Hôm trước mới ầm ĩ từ hôn, hôm nay đã thu phục được người ta.

Không hổ là đứa cháu trai ông đắc ý nhất!

“Đứa trẻ ngoan, ông nội Kỷ vẫn khỏe. Đến thì mau ngồi xuống, đừng đứng đó.”

Hai người ngồi vào chiếc ghế như ý làm bằng gỗ Sưa, Kỷ Ngự Đình trầm giọng bắt đầu đặt câu hỏi: “Chú hai vội vã gọi cháu về như vậy là vì xảy ra chuyện lớn gì?”

Kỷ Dũng đứng dậy, đầu tiên là hơi khom lưng với ông cụ, sau đó mới bắt đầu nói:

“Đêm khuya tối hôm qua, có người tránh camera, trộm trèo tường vào biệt thự của Tinh Huy, đã đánh ngã hết bảo vệ còn đánh úp Tinh Huy, thủ đoạn người kia dùng lúc đó rất ác độc. Nếu không phải có một tên bảo vệ tỉnh dậy trước, cứu Tinh Huy đang mất máu thì bây giờ Tinh Huy đã mất mạng!”

Ông ta nói xong còn hung tợn nhìn Sanh Ca đang có vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình.

Kỷ Ngự Đình nghe xong thì mặt cũng không có biểu cảm gì: “Em họ đâu?”

“Đến giờ nó vẫn còn hôn mê, nhưng tối hôm qua lúc bảo vệ cứu nó thì nó còn chưa bất tỉnh. Tinh Huy nói người tập kích nó là cô Lộc, vị hôn thê của Ngự Đình và cấp dưới của Ngự Đình, Tự Niên.”

Vẻ mặt Kỷ Dũng đầy đau lòng, nặn ra hai giọt nước mắt rồi nhìn ông cụ: “Cha, hôm nay con đến là để đòi công bằng, chẳng lẽ Ngự Đình thân là người cầm quyền nhà họ Kỷ thì có thể muốn làm gì thì làm, tùy ý làm hại anh em người thân ư?”

Vẻ mặt của Kỷ Ngự Đình là kiểu lạnh lùng cao ngạo nhưng lại có thêm sự mệt mỏi.

Anh đang chuẩn bị đứng dậy nói chuyện thì sắc mặt chợt trắng bệch, nhăn mày nhịn đau, che lại phần ngực bị thương theo bản năng.

Sanh Ca vươn tay giúp anh một phen: “Làm sao vậy?”

Với gương mặt tinh khiết đó, anh nghiêm mặt nhìn cô rồi hít một hơi: “Miệng vết thương... Bị kéo căng ra.”

Tối hôm qua kịch liệt như thế mà cũng không thấy anh đau thành như này, vậy mà giờ lại kêu đau?

Trong lòng Sanh Ca biết anh có chủ ý gì, ánh mắt đầy dịu dàng: “Anh mới làm phẫu thuật xong, cơ thể còn rất yếu. Anh ít nói thôi, để em nói.”

Kỷ Dũng rất không vừa lòng: “Cô Lộc, cô không phải người nhà họ Kỷ, nếu đến nghe thì thôi đi, về phần lên tiếng tham dự vào chuyện lớn nhà họ Kỷ chúng tôi thì hình như không thích hợp lắm.”

Sanh Ca vốn không thèm để ý đến ông ta, đứng dậy quay mặt về chỗ ông cụ Kỷ, giọng nói mềm mại:

“Ông nội Kỷ, cháu là vị hôn thê của anh Ngự, đương nhiên cũng coi như là một nửa người của nhà họ Kỷ rồi. Anh Ngự bị thương nặng, không nên nói nhiều lời. Đúng là chuyện tối hôm qua có cháu tham dự, cho cháu lên tiếng thay anh ấy được không ạ?”

Ông cụ Kỳ nghe thấy câu “một nửa người của nhà họ Kỷ” của cô xong thì rất vui vẻ.

“Đương nhiên có thể, cháu cứ yên tâm, cứ can đảm mà nói. Có ông nội Kỷ và anh Ngự của cháu còn ở đây thì không ai dám bắt nạt cháu."

“Cháu cảm ơn ông nội Kỷ.”

Sanh Ca tươi cười ngọt ngào.

Cô quay đầu, lại nhìn Kỷ Dũng: “Tôi thừa nhận chuyện tối hôm qua, đúng là có liên quan tới tôi, nhưng mà…”

Sanh Ca còn chưa nói xong mà Kỷ Dũng đã cắt ngang lời cô nói.

“Cô Lộc trực tiếp thừa nhận, tôi rất bội phục, nhưng cô thân là vị hôn thê của Ngự Đình mà sao đêm khuya lại có thể lẻn vào phòng ngủ của Tinh Huy. Cứ như thế mà truyền ra ngoài thì không hợp quy củ quá rồi!”

Tất cả những người khác ở đây đều thay đổi sắc mặt, Kỷ Tâm Di muốn đứng lên nói chuyện giúp Sanh Ca thì bị Kỷ Đức, người cha già nhà mình giữ chặt lại.

Trong ánh mắt khác thường của mọi người, Sanh Ca chỉ cười.

Kỷ Dũng không hiểu: “Cô cười gì?”

“Ngay cả con chó nhà họ Lộc tôi nuôi trong nhà cũng biết khi chủ nhân nói chuyện sẽ ngồi xổm xuống nghiêm túc nghe, ông hai Kỷ là người hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng lại không hiểu hành vi cắt ngang lời người khác nói là vô cùng không lễ phép ư?”

Sanh Ca vừa nói xong thì quay đầu nhìn Kỷ Ngự Đình, lặng lẽ quăng cho anh một cái nháy mắt quyến rũ.

Cả trái tim của Kỷ Ngự Đình đều sắp bị cô hóa ngọt rồi.

“Cô!”

Kỷ Dũng rất tức giận, cô lại dám mắng ông ta không bằng một con chó của nhà họ Lộc!

Nhưng Sanh Ca lại cười rất đơn thuần, vẻ mặt khờ khạo dáng vẻ ngây thơ. Nếu Kỷ Dũng so đo với một đứa vãn bối như thế thì lại thành ra là ông ta hẹp hòi.

Trong không khí nghiêm trọng ấy, Kỷ Tâm Di lại cười ra tiếng vào trường hợp vô cùng không nên này.

Tất cả ánh mắt lập tức quay hết về chỗ cô ấy, cô ấy ngượng ngùng ho hai tiếng, sau đó rất xấu hổ mà cúi đầu: “Thật xin lỗi, cháu không nhịn được.”

Ông cụ đập mạnh cây gậy, kéo lực chú ý về: “Cô nhóc Sanh Ca này, cháu tiếp tục đi.”

“Tuy rằng chuyện tối hôm qua có liên quan tới cháu, nhưng cháu chỉ cử Tự Niên đi dạy dỗ Kỷ Tinh Huy một trận mà thôi, bản thân cháu còn ở bệnh viện trông coi anh Ngự mà. Không biết từ đâu mà ông hai Kỷ biết cháu vào phòng ngủ của Kỷ Tinh Huy, đã nói là phải nói có chứng cứ rõ ràng.”

Kỷ Dũng: “Cho dù cô không thừa nhận tối hôm qua lẻn vào phòng của Tinh Huy, nhưng chuyện cô cử người làm nó bị thương là sự thật, cô cũng đã thừa nhận.”

“Đúng vậy, nhưng sao ông không hỏi xem vì sao tôi lại trừng trị anh ta. Ngày hôm qua anh Ngự làm nhiệm vụ, anh ta có ý định xấu xa, cho người truyền ra ngoài rằng tôi muốn từ hôn, làm hại anh Ngự suýt thì bỏ mạng. Phải cấp cứu trong phòng phẫu thuật cả đêm, anh ta không nên bị trừng trị ư?”

Đã làm chuyện xấu còn nói được đến mức đúng tình hợp lý như vậy.

Thế nhưng những người khác nhà họ Kỷ nghe xong vụ sóng gió này còn cảm thấy cô rất có lý.

Chỉ có Kỷ Dũng cười lạnh: “Cô nói Tinh Huy cho người hại Ngự Đình, chứng cứ đâu?”

Mắt Kỷ Ngự Đình nhìn Tự Niên đang đứng ở ngoài nhà thờ tổ, trong giọng nói suy yếu ấy còn lẫn cả ác ý: “Nếu chú hai muốn chứng cứ thì cháu sẽ cho chú.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv