"Tĩnh Như em không có lời nào để nói với anh?" Phó Cận Nam bước đến gần hai người kia, ánh mắt quét qua người Từ Vũ Hằng, sau cùng dừng lại chỗ Lâm Tĩnh Như chất vấn.
"Anh họ, em là người đưa cô ta vào viện đó, anh không cảm ơn thì thôi, còn dùng thái độ đó?" Đối với giọng nói cùng gương mặt lạnh lẽo đó, Lâm Tĩnh Như nào dám nói ra sự thật, cô ta đã đẩy Tô Thiển. Cô ta đứng lên nói lớn, che giấu đi tâm trạng phức tạp trong lòng.
"Anh mong như em nói." Phải hay không chờ Tô Thiển tỉnh dậy sẽ rõ, anh muốn cho Lâm Tĩnh Như cơ hội, nhưng cô ta lại không muốn nắm lấy, nếu để anh biết được cô ta có liên quan, đừng trách anh vô tình.
Phó Cận Nam còn nhiều việc phải làm, xoay người rời đi, đến phòng sơ sinh xem con gái nhỏ của hai người.
Ông Lâm Trạch nhận được tin Tô Thiển nhập viện, cũng vội vàng tới, ở đầu hành lang bên kia nghe được đoạn hội thoại giữ cháu trai và cháu gái, bước chân liền ngừng lại, chờ sau khi Phó Cận Nam rời khỏi, mới đi đến.
"Tĩnh Như chuyện này là sao?"
Lâm Tĩnh Như hai mắt đỏ hoe oan ức, sao ai cũng đứng về phía Tô Thiển, cô ta không đáng thương sao? Bắt được chồng mình cùng vợ cũ trong khách sạn, thiếu điều không mảnh vải che thân trên giường nữa thôi, vậy mà thành ra thế này đây, liên tục phải nghe những lời này, biết vậy mặc kệ người phụ nữ đó luôn rồi.
"Ông muốn biết thì đi mà hỏi cô ta, vác bụng bầu ra ngoài trách ai?"
Lâm Tĩnh Như hùng hổ quay sang lườm Từ Vũ Hằng, đổ mọi tội lỗi lên đầu anh ta, chuyện hôm nay chưa xong đâu, anh ta đừng hòng nhận được sự tha thứ.
Lâm Tĩnh Như sợ Tô Thiển tỉnh lại nói ra những việc bất lợi với mình, nhanh chân chuồn lẹ.
"Tĩnh Như chờ anh." Từ Vũ Hằng thấy Lâm Tĩnh Như đi mất, vội vàng chạy theo sau.
"Từ Vũ Hằng đừng theo tôi, nhà anh cũng khỏi về đi, thích ở đâu, tôi không quan tâm nữa." Cô ta ghét bỏ quát lớn, cô ta có thể chấp nhận lấy người đã có vợ, nhưng không thể nào sống cùng người lừa dối mình.
"Tĩnh Như."
"Ting...Ting."
Từ Vũ Hằng gọi theo níu kéo, tự nhiên điện thoại trong túi quần rung lên, anh ta nhìn Lâm Tĩnh Như ngày càng đi xa, do dự bắt máy.
"Từ Vũ Hằng món quà tôi tặng anh thích không?"
Đầu dây bên kia giọng phụ nữ hả hê lên tiếng? Từ Vũ Hằng tức điên căm phẫn, lời nói gần như eo hẹp thoát qua kẽ răng:
"Ngụy Bội Ngọc con đàn bà diên, đừng để tôi bắt được cô."
"Ha...Ha kinh hỷ còn nhiều, anh từ từ mà nhận."
Người phụ nữ thỏa mái ngâm mình trong bồn tắm, Từ Vũ Hằng càng khó chịu cô ta càng vui vẻ, lời nói ra mang theo thách thức.
"Ngụy Bội Ngọc con đàn bà chết tiệt."
Đáp lại lời mắng chửi của Từ Vũ Hằng là âm thanh "Tút...Tút" kéo dài, cơn tức hừng hực không thể phát tiết được, như cục đờm bít nghẹn trong họng, hơi thở anh ta dồn dập, không quan tâm hình ảnh đấm mạnh tay vào tường.
Đầu óc anh ta đau nhức, một bên Lâm Tĩnh Như cứng đầu không chịu nghe anh ta giải thích, phía bên này Ngụy Bội Ngọc không ngừng ép anh ta.
Trong bồn tắm, Ngụy Bội Ngọc với khăn tắm quấn lên người, đôi chân trắng trẻo thon dài đặt xuống sàn nhà.
Cô ta đi tới trước gương, bàn tay vuốt ve đường nét xinh đẹp trên mặt mình, đôi môi gợi cảm nở nụ cười hoàn mỹ, trải qua không biết bao nhiêu lần dao kéo cô ta mới có được diện mạo như ngày hôm nay, công lao đầu phải kể đến Từ Vũ Hằng, nhờ có anh ta cho cô ta nghị lực này, kiên trì chịu đựng để có ngày hôm nay.
Tô Thiển tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, cô cảm thấy cơ thể mình khác lạ, giống như đã trải qua một đoạn sinh tử, khắp nơi quanh quẩn mùi thuốc sát trùng khó ngủ. Nhớ đến cái gì đó cô giật mình đưa tay đặt vào bụng, cảm giác trống vắng nơi đó khiến cô sợ hãi.
"Thiển thiển em tỉnh rồi." Phó Cận Nam ở bên cạnh Tô Thiển thức trắng cả một đêm, gần sáng mới chợp mắt được một chút, nghe thấy động tĩnh, anh lập tức mở mắt, thấy cô tỉnh lại vui mừng lao tới, quỳ chân dưới sàn, nắm bàn tay lạnh lẽo liên tục hôn xuống.
"Cận Nam con chúng ta...Con đâu rồi." Cô kêu cứu xong, ngất đi không còn biết gì nữa, sự việc sau này đều mờ mịt, thứ cô quan tâm nhất hiện giờ, chính là đứa nhỏ có bình an hay không?
"Con ở phòng dành cho trẻ sơ sinh." Phó Cận Nam vuốt ve đầu Tô Thiển, dịu dàng nói.
Tô Thiển nghi hoặc hỏi lại: "Anh không lừa em chứ?"
"Ngốc ạ, sao anh lại lừa em được." Anh cười ôn nhu, dùng khăn lau đi mồ hôi trên trán cô. Anh không hề gạt cô, đứa nhỏ của bọn họ đã thuận lợi ra đời.
Nhận được câu nói chắc chắn, Tô Thiển phần nào thả lỏng cơ thể, yếu ớt nhìn Phó Cận Nam hỏi:
"Anh xem con chưa? Giống em hay anh."
Phó Cận Nam nhổm người, áp môi mình xuống đôi môi nhợt nhạt khô khốc của Tô Thiển. Niềm hạnh phúc lan tỏa trên gương mặt cưng chiều.
"Một tiểu công chúa bụ bẫm đáng yêu, giống hệt em lúc nhỏ."
Cô chu môi: "Làm như anh thấy em lúc nhỏ không bằng."
Phó Cận Nam luôn nói với cô nhưng câu không đầu không đuôi, khiến cô nhiều lúc thấy rất khó hiểu, thật sự cô không nhớ ra hồi nhỏ đã từng gặp qua anh, mà hỏi người đàn ông này lại kiên quyết không chịu nói.
Phó Cận Nam im lặng ôm cô, không nói thêm bất kỳ điều gì nữa, xem ra chờ cô chủ động nhớ ra mình còn khó hơn ký được hợp đồng nghìn tỷ.
Một lát sau, bà Tô ôm đứa nhỏ tới, Tô Thiển nhìn thấy con, nước mắt không chủ động lăn dài, cô đưa tay ra muốn ôm lấy con, nhưng bị Phó Cận Nam ngăn lại.
"Em mới mổ xong còn yếu, tránh vận động mạnh." Anh đứng lên, đón con từ tay bà Tô, đặt đứa nhỏ xuống giường, nằm bên cạnh Tô Thiển.
Cô cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang ngoan ngoãn ngủ say, ngón tay cẩn thận chạm vào má con, trong mắt hiện lên tình yêu thương vô bờ. Phó Cận Nam lau nước mắt cho Tô Thiển, nở nụ cười ôn nhu.
Bà Tô đứng đó, đôi mắt cay cay xúc động nhìn con gái, thấy cả nhà ba người bên nhau, bà mừng thay cho con. Trải qua bao nhiêu đau khổ cuối cùng Tô Thiển được hưởng hạnh phúc trọn vẹn.
Từ Vũ Hằng mặt dày quay về nhà, tới trước cửa nhà, thứ chờ đợi anh ta là túi to túi nhỏ hành lý, Lâm Tĩnh Như đến cái liếc mắt cũng keo kiệt, cứ thể đóng cửa chính.
Anh ta cúi người cầm lấy đống đồ, nghiến răng nghiến lợi nhục nhã bỏ lên cốp xe, sống ở nhà họ Lâm năm lần bảy lượt bị đuổi đi chẳng khác nào con chó, nhưng anh ta lại không từ bỏ được danh lợi to lớn đó, nhịn nhục chờ đợi thời cơ. Hiện giờ Lâm Tĩnh Như vẫn còn ghen tuông, chờ cô ta nguôi ngoai anh tới vẫn chưa muộn.
"Ting...Toong."
"Vũ Hằng." Hiên Lam Ngọc mở cửa, để ý đống hành lý dưới chân Từ Vũ Hằng, cô ta không hỏi nguyên do, ngược lại còn tỏ ra sung sướng khi thấy anh ta.
Từ Vũ Hằng ái ngại gãi gãi đầu: "Em không phiền chứ?"
"Đây là nhà anh mà." Hà Hiểu Tâm thùy mị lắc đầu, giúp Từ Vũ Hằng đem hành lý vào nhà, rạng rỡ ôm lấy anh ta.
"Cảm ơn em." Từ Vũ Hằng vòng tay qua đáp lại cô ta, anh ta thật may mắn khi gặp được Hiên Lam Ngọc, cô luôn thấu hiểu, quan tâm anh ta vô điều kiện.
"Em không hỏi anh gì sao?" Từ Vũ Hằng buông Hiên Lam Ngọc ra, kéo cô ta lại ghế sofa, ân cần âu yếm.
"Anh có bằng lòng nói em nghe không?" Cô ta nằm đè lên người Từ Vũ Hằng, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh ta khiêu gợi.
Từ Vũ Hằng nâng cằm Hiên Lam Ngọc lên, cắn nhẹ xuống, tin tưởng kể lại mọi việc cho cô ta nghe.
"Cô ấy có phúc mà không biết giữ, em mà là cô ấy sẽ không bao giờ làm vậy." Nghe xong, Hiên Lam Ngọc thốt lên, đồng thời bàn tay linh hoạt cởi bỏ dây thắt lưng Từ Vũ Hằng, dùng cách thức riêng khiến anh ta vui.
3 ngày sau,
Cơ thể Tô Thiển dần phục, ngồi tựa vào thành giường, cho đứa nhỏ ăn sữa. Phó Cận Nam ngồi bên cạnh, đưa ngón tay ra đẩy nhẹ vào chiếc má mềm mại của con.
Sao nhỏ đang ăn ngon, bị cha làm phiền, đôi mắt nhỏ ngập nước "oe oe" phản đối.
"Con ghét anh đấy." Tô Thiển vỗ về sau lưng con dỗ dành.
Sao nhỏ ăn no, bụng căng tròn, chiếc lưỡi tí xíu đưa ra liếm môi, Phó Cận Nam đón con từ tay Tô Thiển, con mình sinh ra càng nhìn càng thích, vỗ vỗ cái mông bé xinh nói: "Sao có thể, người ta nói con gái là người tình kiếp trước của cha đấy."
Tô Thiển cài lại cúc áo, khóe miệng giật giật hẳn người tình kiếp trước, một tấc cũng không rời tay, mấy ngày nay anh bỏ bê công việc ở đây bế con, đủ hiểu anh thương yêu con gái thế nào rồi.
"Anh rể cho em bồng một chút." Tô Mạch tuân lệnh mẫu thân, đúng giờ mang canh bồi bổ đến cho chị gái, đặt lồng cơm xuống bàn, tranh giành bế cháu.
Phó Cận Nam không tình nguyện đưa con gái vào tay Tô Mạch, đứng lên múc canh vào bát.
Một ngày ba bữa đều đặn uống một loại canh, giờ chỉ cần ngửi thấy mùi cô đã muốn ói, Tô Thiển lấy tay bịt mũi: "Lại là canh chân giò à?"
"Mẹ dặn chị không ăn cũng phải ăn, chăm chỉ làm bò sữa." Tô Mạch thuận lại lời bà Tô, tiện thêm vài từ.
"Em cố ăn đi, hết cữ không cần ăn nữa." Phó Cận Nam bưng tô canh ngồi xuống giường, dùng thìa múc canh đưa lên miệng Tô Thiển.
Tô Thiển nín thở há miệng nuốt, âm thầm tính nhẩm 27 ngày nữa mình sống thế nào đây? Nửa ngày mới uống hết bát canh, khắp khoang miệng vương mùi thuốc bắc, sờ đến bình nước đã cạn khô, Phó Cận Nam nhận được điện thoại đã đi ra ngoài nghe máy, cô hướng mục tiêu vào em trai, sai bảo.
"Em ra ngoài lấy nước giúp chị đi, ở đây hết rồi."
"Dạ." Tô Mạch cầm theo bình giữ nhiệt, đến căng tin bệnh viện mua nước nóng. Lúc qua lại thấy bóng dáng nhớ nhung bấy lâu, rảo bước chắn ngang đường.
"Chị nói chuyện với em đi."
Hà Hiểu Tâm đanh mặt trừng mắt: "Tránh đường."
"Hiểu Tâm, hôm đó em cùng bạn học cũ hẹn gặp mặt, cô ta là đi theo cậu ấy mà tới, bức ảnh đó qua đồng nghiệp em mới biết nó tồn tại."
Mấy hôm nay, Hà Hiểu Tâm cố ý tránh mặt cậu, nhắn tin gọi điện đều vô ích, cơ hội này anh khó lòng bỏ lỡ, cầm lấy tay cô giữ lại, không cho cô cơ hội tránh mặt mình.
"Ai muốn nghe cậu giải thích, buông ra." Tròng mắt Hà Hiểu Tâm có ý cười, lại làm như mình không quan tâm, hất tay Tô Mạch ra.
"Anh phải làm thế nào, em mới không bỏ mặc anh? Tô Mạch ở sau lưng Hà Hiểu Tâm hét lớn, chẳng lẽ phải làm như anh rể dạy?
Bước chân Hà Hiểu Tâm mỗi lúc một nhanh, thoáng cái đã đi khuất, ở nơi người kia không nhìn thấy, gương mặt lộ ra nụ cười như gió xuân.