Ngồi trên giường, mặc kệ trang sách đang đọc dở bị gió thổi bay, vẻ mặt Tô Thiển phức tạp, lạc vào trong những suy nghĩ miên mang. Người phụ nữ làm chuyện xấu hổ với người đàn ông trong phòng làm việc kia, có phải biết cô không? Nếu như không quen tại sao lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy? Lục lại mọi ngóc ngách trong trí nhớ, người phụ nữ nửa quen, nửa xa lạ đó, rốt cuộc cô đã từng gặp ở đâu?
Giải quyết xong công việc, Phó Cận Nam trở lại phòng ngủ, nhìn về hướng Tô Thiển, thấy cô đang mất tập trung, cuốn sách trên tay rơi lúc nào chẳng hay. Anh chầm chậm đi tới nhặt cuốn sách lên đặt vào lòng cô, sau đó cúi người hôn môi cô, mỉm cười dịu dàng hỏi:
"Em chưa ngủ à?"
Nụ hôn nhẹ nhàng của Phó Cận Nam, đã kéo Tô Thiển quay về thực tại, cô đưa mắt nhìn anh che giấu tâm sự trong lòng.
"Em chờ anh." Tô Thiển cười phong tình, vén chăn đang đắp trên người sang một bên, bàn tay vỗ nhẹ vào chỗ trống cạnh mình, như một lời mời gọi Phó Cận Nam.
Phó Cận Nam nở nụ cười vui vẻ, nghe lời ngồi xuống giường, vòng tay ra sau lưng ôm cô vào lòng. Anh vén tóc cô sang một bên, khuôn mặt đẹp trai ghé sát gần má cô nhỏ giọng hỏi: "Em đang băn khoăn chuyện gì vậy? Nói anh nghe được không?"
Tất cả tâm tư đều hiện lên trong đôi mắt, chỉ là anh chưa có khả năng đọc thấu tâm tư người khác, nếu có thể thì hay biết mấy, biết được những tâm sự sâu kín trong đầu cô, mỗi ngày đều khiến nụ cười hiện hữu trên gương mặt cô.
"Nay ở bệnh viện em nhìn thấy một người, chỉ là không chắc chắn anh ta có phải người em quen không?"
Tô Thiển nắm lấy bàn tay Phó Cận Nam đặt trên đùi mình, nói ra vướng bận trong lòng. Cô không muốn giấu anh chuyện gì cả, nhưng dù sao Từ Vũ Hằng cũng là em rể của anh, đổ oan cho anh ta có phải cô quá nhỏ nhen rồi không?
"Hình bóng anh chưa đủ lấp đầy tâm trí em sao? Cái đầu nhỏ này không ngờ lớn đến vậy?" Phó Cận Nam điều chỉnh lực ở tay, gõ nhẹ vào đầu Tô Thiển. Nói anh hẹp hòi cũng được, ngoài anh ra không muốn cô nhớ đến bất kỳ người đàn ông nào khác.
Tô Thiển quên mất bên cạnh mình đang có một thùng dấm siêu cấp khổng lồ, nhìn dáng vẻ ghen tuông hiện trên mặt anh, cô buồn cười chủ động hôn môi anh lấy lòng.
"Không đủ." Đồ ăn ngon dâng đến miệng chưa bao lâu đã bị lấy lại, cảm giác trống vắng đó khiến Phó Cận Nam khó lòng mà thỏa mãn. Anh nói xong, giữ lấy cằm cô điên cuồng chiếm hữu, bao nhiêu mật ngọt bên trong khoang miệng đều bị anh hút sạch, đến khi được trả lại tự do, cách môi anh đào đã bị ai đó làm cho nở rộ.
"Ngủ thôi." Ăn uống no say, trước đôi mắt ai oán của Tô Thiển, vẻ mặt Phó Cận Nam thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tươi cười chỉnh lại chăn gối, ôm cô nằm xuống giường.
Tô Thiển sờ sờ môi mình, thở dài. Phó Cận Nam cái gì cũng tốt, chỉ riêng chuyện thân mật có phần khó bảo, lần nào cũng vậy phải đến khi cô lên tiếng phản đối mới chịu dừng lại.
Thấy Tô Thiển im lặng, Phó Cận Nam không rõ cô đã ngủ hay chưa? Như một thói quen hàng ngày, cúi đầu đặt vào trán cô một nụ hôn thay cho lời chúc ngủ ngon, vòng tay ôm cô thêm chặt, đôi mắt đẹp từ từ khép lại.
Trăng thanh gió mát, như khúc hát du êm ái, hai người từ lâu đã quen thuộc với hơi ấm của đối phương, chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ.
Những tháng cuối thai kỳ, Tô Thiển rất khó ngủ, trời còn chưa sáng đã thức giấc. Cô cẩn thận vén chăn bước xuống giường, nhưng chưa kịp đi đã bị người nào đó giữ lại.
"Anh ngủ thêm đi, em hơi khát nước." Tô Thiển vỗ vỗ vào mu bàn tay đặt trên bụng mình.
"Anh đi cùng em." Giọng Phó Cận Nam ồm ồm ngái ngủ, ở sau lưng Tô Thiển nói.
Ban ngày anh ấy còn phải đi làm, bận trăm công nghìn việc, đến thời gian nghỉ ngơi còn không có, cô đau lòng muốn anh ngủ đủ giấc, nhưng lần nào cũng vậy, mỗi khi cô thức, anh đều tỉnh theo. Biết anh cố chấp không nói nổi, Tô Thiển gật gật đầu để anh đi cùng mình ra phòng bếp.
Giờ này những nhà khác còn đang chìm trong màn đêm, nhà hai người khắp nơi điện đóm sáng trưng. Bốn giờ sáng, trên ghế sofa, Tô Thiển sau khi uống nước xong, không thể nào ngủ tiếp được nữa, kéo theo Phó Cận Nam cùng xem tivi.
Mấy thể loại phim tình cảm lãng mạn, phi hiện thực mà Tô Thiển đang xem, anh không thể ngấm nổi, do chiều theo cô nên mới cố gắng ngồi cùng, chờ đợi mãi cuối cùng trời cũng sáng, Phó Cận Nam nghịch nghịch ngón tay cô hỏi.
"Em muốn ăn gì?"
Trong phim đang chiếu đến cảnh nữ chính ăn mì, làm Tô Thiển dâng lên cảm giác thèm, lại đúng lúc anh hỏi cô nói luôn: "Ăn mì tôm được không anh? Tự nhiên em thấy thèm quá."
"Nóng đó, ăn vào bụng em lại khó chịu." Phó Cận Nam phản đối, riêng những thứ không tốt cho sức khỏe, anh không thể nghe theo cô được.
"Thế anh còn hỏi em làm gì?" Bị cự tuyệt Tô Thiển chu miệng hờn dỗi, là anh hỏi cô đấy chứ, cô có chủ động đòi đâu.
"Ngoan, chờ con ra đời anh nấu cho em ăn." Phó Cận Nam xoa dịu Tô Thiển, rồi đứng dậy đi vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.
Cô nhìn vào màn hình không kìm lòng được, thẳng tay cầm lấy điều khiển tắt luôn. Tới khi cô ngửi thấy mùi bánh mì bơ thơm thức từ phòng bếp, mới thấy thực ra mình rất dễ nuôi. Chỉ cần đồ ăn do chính tay anh nấu, cô đều có thể ăn ngon miệng.
Kết thúc bữa sáng, như mọi ngày Tô Thiển quay lại phòng ngủ thay quần áo đi làm, đứng trước đống trang phục công sở, lúc này cô mới nhận ra hôm nay là ngày đầu tiên cô nghỉ thai sản. Nghĩ đến lát nữa Phó Cận Nam đi làm, một mình cô ở nhà thật cô quạnh.
Phó Cận Nam âu phục chỉnh tề, bước ra từ phòng thay đồ, ôm Tô Thiển: "Anh đi làm đây, ở nhà có chuyện gì phải gọi cho anh đấy nhé!"
"Dạ." Trái tim cô muốn giữ anh ở lại, nhưng lý trí lại không cho phép, Tô Thiển đáp lại cái ôm của anh, dặn lòng trời sẽ rất nhanh lại tối.
Tiễn Phó Cận Nam ra cửa, Tô Thiển quay vào trong nhà, tự hỏi 8 tiếng tiếp theo cô làm gì để giết thời gian đây? Bác Trần phải hơn 10 giờ mới tới dọn dẹp nhà cửa, cơm nước, gọi là có người ở cùng thôi, hai người thuộc hai thế hệ khác nhau, mấy câu là kết thúc chuyện rồi.
Tô Thiển đặt tay lên bụng, bất chợt nghĩ đến thay vì để thời gian trôi qua vô nghĩa, cũng sắp tới giáng sinh rồi, cô sẽ đan cho anh một chiếc khăn len làm quà tặng. Kế hoạch ý tưởng đều có cả, cô phấn khởi cầm lấy điện thoại gọi cho Bác Trần nhờ mua hộ mấy cuộn len.
...
Quán cơm văn phòng,
Giờ cơm trưa cao điểm, trong quán các dãy bàn đều chật kín, Tô Mạch bước chân vào quán, ngơ ngác tìm kiếm bạn thời đại học. Bỗng bên tai nghe được tiếng bạn thân, cậu lần theo giọng nói thấy được Ngô Đồng.
"Tô Mạch ở đằng này."
Đi được vài bước, nhìn thấy người phụ nữ đối diện Ngô Đồng, sắc mặt cậu liền trở lên lạnh băng.
Cậu không hề nể mặt nói thẳng: "Ngô Đồng sao cậu lại đưa cô ta đến đây?"
Từ Tuệ Mẫn vốn đang vui cười, nghe câu hỏi của Tô Mạch, gương mặt khó coi, cắn môi khó chịu. Cô ta năm lần bảy lượt hẹn gặp cậu ta, nhưng chẳng lần nào thành công, khó khăn lắm mới bắt được cơ hội này, lại nhận được dáng vẻ ghét bỏ đó.
Phản bội chị gái cậu ấy là anh trai cô, chứ đâu phải là cô, sao cậu ấy lại đánh đồng, mà ghét lây sang cô?
"Mình không còn cách nào khác, chỉ là trùng hợp thôi trên đường tới đây mình gặp cô ấy."
Ngô Đồng ái ngại, kéo tay Tô Mạch ra một góc giải thích, ai trong trường chẳng biết Từ Tuệ Mẫn thích Tô Mạch, còn cậu ta lại cực kỳ chán ghét cô ta, nhưng ai bảo cô ta là bạn của bạn gái cậu chứ? Biết anh gặp cậu ấy ở đây liền đòi đi cùng.
"Người cũng đã tới rồi, cậu coi như nể mặt mình đi, ngồi xuống ăn nốt nữa cơm này." Ngô Đồng liếc về phía Từ Tuệ Mẫn khuyên nhủ.
Tô Mạch không vui vì sự xuất hiện của vị khách không mời, kể từ khi đi làm hiếm hoi mới có thời gian ăn cơm chung cùng Ngô Đồng, cậu bỏ về thật không hay, đành miễn cưỡng ngồi cùng Từ Tuệ Mẫn.