Ly Hôn - Thần Vụ Quang

Chương 33



Quý Văn Nghêu bất động thanh sắc hỏi Phó Lệ Na đang đứng dậy định đi: “Chị đã nhìn thấy cái gì?”

Không nghĩ Quý Văn Nghêu lại có hứng thú với loại đề tài này, Phó Lệ Na dừng lại động tác, hữu vấn tất đáp (@@ “có hỏi mới đáp”, mình thấy để như vậy hay hơn nhưng sợ có bạn không hiểu): “Làn nào tan ca đêm, chị cũng thấy một người đàn ông thường xuyên đưa An Nhàn trở về, hoài nghi nhưng đáng tiếc lại không có chứng cớ.”

Quý Văn Nghêu nghe Phó Lệ Na nói thì biết đó là đồng sự của An Nhàn, mấy hôm nay bận rộn không có thời gian tìm gặp An Nhàn, không nghĩ tên đó vẫn còn kề cận An Nhàn!

Nhìn Phó Lệ Na, Quý Văn Nghêu đột nhiên nảy sinh ý tưởng: “Loại sự tình này rất khó bắt quả tang, bất quá nếu mọi ngươi lo lắng tôi có biện pháp.”

Phó Lệ Na vội vàng hỏi biện pháp gì.

Quý Văn Nghêu không nhanh không chậm đáp: “Rất đơn giản, tìm người theo dõi.”

“A? Không cần như vậy tốn kém, chúng ta tranh thủ thời gian cũng có thể làm, sao lại phí tiền mướn người khác!” Phó Lệ Na không tán thành đề nghị này, quảng cáo thám tử tư nơi nơi đều có, trước không nói thật sự có bản lãnh hay không, nhưng phí dịch vụ phỏng chừng là không thấp, Lâm An Nhàn không đáng để tốn kém nhiều như vậy. Nghĩ lại, tuy có hoài nghi, nhưng trong lòng vẫn là cho rằng Lâm An Nhàn không có khả năng làm loạn bên ngoài.

“Biện pháp này tối hữu hiệu, chị không cần lo lắng về chi phí, tôi có bằng hữu chuyên cung cấp tin tức thương trường, một năm đều trả phí cho cậu ta, nếu muốn chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại.”

Phó Lệ Na đâu dễ bỏ qua loại này tiện nghi, chẳng những không mất tiền còn mướn được chuyên gia, lập tức sửa miệng: “Cậu điện thoại nói cậu ta một tiếng, như vậy cả nhà đều an tâm.”

Quý Văn Nghêu cười gật đầu: “Có thể, bất quá chị phải cho cậu ta biết giờ giấc cụ thể của chị dâu, để thuận tiện theo dõi.”

“Không thành vấn đề, chị về hỏi thăm rõ ràng sẽ gửi cho cậu. Văn Nghêu, Phó gia ăn ở phúc đức bao đời mới gặp được đại quý nhân như cậu, hiện tại chị ghé qua báo tin cho mẹ, còn tiền này chị cảm ơn cậu.”

Quý Văn Nghêu thấy Phó Lệ Na bỏ tiền vào túi xách cũng đứng lên: “Tôi cũng về công ty đây, kỳ thật tôi nghĩ chị dâu trực đêm về nhà một mình cũng không an toàn, hiện tại xã hội rất loạn.”

“Ai… Có biện pháp gì, loại công việc này phải làm thay ca, chồng chị từng muốn giới thiệu công việc khác cho An Nhàn, nhưng cậu cũng biết tính cách An Nhàn rất tốt, thật không có biện pháp.” Phó Lệ Na luôn chướng mắt cách làm người của Lâm An Nhàn.

Quý Văn Nghêu không nhiều lời, ngồi trong xe cười nói: “Minh Hạo không thường ở nhà, là anh em tôi phải giúp đỡ chăm sóc, có việc gì cứ tìm tôi.”

Phó Lệ Na liên tục gật đầu: “Có cậu giúp đỡ, cả nhà đều an tâm.”

Sau đó nhìn theo xe Quý Văn Nghêu đi xa, rồi mới về nhà mẹ.

Quý Văn Nghêu ngồi ở văn phòng nhìn tin Phó Lệ Na nhắn tới hé, miệng cười không ngừng, mình đã nắm được lịch làm việc của Lâm An Nhàn, kế tiếp tất cả đều do mình tác chủ.

Nghĩ nghĩ liền điện thoại cho bằng hữu, trình bày đại khái một lần tình huống, ý tứ là tùy tiện chụp mấy bức ảnh đời thường chứng minh giữa tên đồng sự kia với An Nhàn không có quan hệ gì là được.

Định buông điện thoại, đột nhiên nhớ đến một sự kiện, lại dặn dò vài câu.

Tiếp theo, nhắn tin cho Lâm An Nhàn, tuy Lâm An Nhàn chưa bao giờ hồi âm nhưng Quý Văn Nghêu vẫn kiên trì nhắn tin hỏi thăm mỗi ngày.

Lâm An Nhàn nhìn tin nhắn rác rưởi mà mỗi ngày Quý Văn Nghêu gửi tới, buồn nôn chịu không được.

Một đại nam nhân viết những lời ướt át như vậy không thấy ghê tởm.

Hôm qua, Phó Minh Hạo điện thoại nói hợp đồng gặp chút trục trặc nên có thể về trễ vài ngày, báo mình biết đừng sốt ruột. Không bị hai nam nhân vướng bận, Lâm An Nhàn cảm giác thật thoải mái.

Nhưng hai ngày sau, Quý Văn Nghêu điện thoại tới.

“An Nhàn, có nhớ anh không a?”

Lâm An Nhàn hỏi thẳng: “Có việc không?”

“Không có gì, chỉ nhớ em nên điện thôi, tan tầm anh đến công ty đón em cùng đi ăn cơm.”

“Hôm nay, tôi làm ca đêm không đi được.”

Quý Văn Nghêu cười: “Đừng gạt anh, anh biết hôm nay em làm ban ngày, anh chờ em ở cửa công ty.”

Lâm An Nhàn buồn bực, từ lần xin điều ban thời gian đi làm của cô thường biến động, làm sao Quý Văn Nghêu biết được.

Lâm An Nhàn sợ người khác thấy Quý Văn Nghêu đến đón mình thì sinh sự đàm tiếu, nên cố ý trì hoãn một lúc mới xuống lầu.

Vừa lên xe Lâm An Nhàn liền hỏi: “Sao anh biết tôi làn ca ngày?”

Đã mấy ngày liên tục không gặp Lâm An Nhàn, hiện tại có điểm quấn quýt si mê, không vội lái xe Quý Văn Nghêu ngả ngớn ôm Lâm An Nhàn hôn, tay chân lưu manh loạn sờ.

Lâm An Nhàn cố sức đẩy Quý Văn Nghêu ra một chút: “Anh đừng đụng tôi.”

Quý Văn Nghêu đâu chịu buông tha, càng dựa sát vào: “An Nhàn, cho anh hôn nhé.”

Nói xong liền hàm trụ hai phiến phấn môi không ngừng hấp duyệt, trêu chọc cô mở khớp hàm đem lưỡi đi vào, tinh tế miêu tả mọi ngóc ngách, thỉnh thoảng ma sát, tân dịch lẫn nhau nuốt, âm thanh “chậc … chậc…” không ngừng vang lên.

Quý Văn Nghêu thật vất vả khắc chế dục vọng buông ra Lâm An Nhàn, nhìn cánh môi bị mình duyện ướt át, nhịn không được lại cắn mút hai cái mới yên ổn ngồi ngay ngắn.

“Chúng ta ăn cơm xong em điện thoại về nhà báo đêm nay không về.”

Lâm An Nhàn lập tức cự tuyệt: “Không được.”

Quý Văn Nghêu cười nói: “Nói tăng ca là được, khẳng định không có việc gì.”

Lâm An Nhàn không nghe: “Ăn cơm xong tôi sẽ về.”

“Dù sao em đi đâu anh theo đó, lúc đó chúng ta cùng hồi Phó gia.”

“Đừng bức tôi, được không? Tôi không muốn làm chuyện có lỗi với Minh Hạo, càng không muốn mập mờ dây dưa với anh, tôi muốn đường đường chính chính!” Lâm An Nhàn có chút sinh khí.

Quý Văn Nghêu nghe xong nói: “Anh chưa từng muốn em làm chuyện gì đáng xấu hổ, nếu em sớm ly hôn với Phó Minh Hạo thì có gì phải lo! Trước mặt anh, em nói không muốn có lỗi với Phó Minh Hạo, sao không ngẫm lại có hay không làm anh thất vọng? Anh với em không phải vợ chồng? Nhưng anh có thể cho em cao hứng hay hắn có thể cho em cao hứng?”

“Anh đừng nói nữa!” Lâm An Nhàn không muốn nghe nữa.

“Có gì mà không nói, ngượng ngùng? có gì phải e lệ, đó là chuyện nam nữ chi nhạc, cá nước thân mật! An Nhàn, em nên đặt tâm tư vào chuyện khi nào ly hôn với Phó Minh Hạo, không có khả năng thoát khỏi anh đâu. Bất quá nếu em thích loại quan hệ cấm kị này anh có thể phối hợp.”

Trừ việc thượng giường hắn không có chuyện khác để nói sao?

Lâm An Nhàn không muốn tiếp tục nghe Quý Văn Nghêu nói lung tung, không thèm nhắc lại.

Quý Văn Nghêu liếc mắt nhìn Lâm An Nhàn nói thêm: “Nhớ điện thoại, đêm nay em theo anh về nhà.”

Hai người ăn cơm ở một nhà hàng cao cấp, Quý Văn Nghêu liên tiếp gắp thứ ăn cho Lâm An Nhàn.

“Anh ăn đi, đừng mãi gắp cho tôi, tôi ăn no rồi.”

“Không cần đau lòng anh, chiếu cố vợ mình là một hạnh phúc, nơi này đồ ăn thật ngon lát mua một phần ăn khuya.”

Lâm An Nhàn buông đũa, biểu tình nghiêm túc: “Tôi thực no, anh chú ý xưng hô, đừng loạn kêu.”

Quý Văn Nghêu thấy Lâm An Nhàn thực đã no, mới bắt đầu ăn cơm, lát sau lại nói: “Chúng ta có vợ chồng chi thật như thế nào không thể kêu!”

“Tôi đã có chồng!” Lâm An Nhàn lạnh lùng nói một câu.

“Phó Minh Hạo bất quá cùng em chỉ có một tờ giấy thôi, hắn đi bao nhiêu ngày không chừng đã có người bên ngoài, em còn ở đây thay hắn nói chuyện, cũng được kêu là nam nhân?”

“Không được nói xấu Minh Hạo, tôi tin tưởng anh ấy!”

Quý Văn Nghêu hạ mặt: “Em tin hắn, người ta vị tất tin em! Phó gia đã tìm người theo dõi em, em còn tiếp tục vờ ngớ ngẩn!”

Lâm An Nhàn choáng váng, Phó gia tìm người theo dõi cô? Vậy chuyện mình và Quý Văn Nghêu khẳng định sẽ bị phát hiện!

Nhìn sắc mặt Lâm An Nhàn không còn chút máu, Quý Văn Nghêu đau lòng tự trách không nên dọa cô như vậy, vì thế đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lâm An Nhàn sờ sờ mặt cô nhẹ giọng hống: “An Nhàn, đừng sợ, là Phó gia rảnh rỗi tìm việc, họ hoài nghi cậu đồng sự thường đưa em về nhà, anh đã kịp sắp xếp thám tử là người của anh, yên tâm đi.”

Lâm An Nhàn trát nhãn tình hỏi: “Vậy nên anh mới biết thời gian làm việc của tôi đúng không? Là Phó gia nói cho anh?”

Quý Văn Nghêu gật đầu.

Phó gia dựa vào cái gì đối đãi với mình như vậy, nếu Quý Văn Nghêu không sớm biết, chẳng phải mình sẽ đắc tội danh oan uổng!

Trái tim Lâm An Nhàn ngày càng băng giá, không nghĩ ba mẹ con Phó gia cư nhiên bịa đặt như vậy.

“An Nhàn, Phó gia không có người tốt, tuy Phó Minh Hạo không tham dự nhưng nếu bình thường hắn có thể kiên cường bảo vệ em thì sao em bị vũ nhục như vậy. Theo anh về đi, em nói tăng ca bọn họ còn vui mừng có thể bắt được nhược điểm.”

Lâm An Nhàn nghe đến chuyện này liền loạn, lòng có chút thống hận Phó gia bạc tình, Quý Văn Nghêu lại ở bên cạnh không ngừng khuyên bảo, nhất thời không có ý phản bác.

Cầm di động điện thoại, Vương Thu Dung nghe xong nói đã biết, một câu cũng chưa hỏi liền treo điện thoại, Lâm An Nhàn nhất thời không có tinh thần.

Quý Văn Nghêu ôm Lâm An Nhàn ra khỏi nhà hàng, không lấy xe mà trên đường bước chậm.

Đi một lúc lâu, Lâm An Nhàn mới phản ứng: “Sao không đi xe?”

“Chúng ta đi một chút, cũng tốt giải sầu, anh biết trong lòng em rất khổ sở.”

Lâm An Nhàn nghe xong cúi đầu nói:“Về đi, tôi mệt mỏi.”

Quý Văn Nghêu hai lời chưa nói thân thủ đón taxi.

Ngồi ở trong xe Lâm An Nhàn hỏi: “Không phải có xe sao?”

Quý Văn Nghêu cười nói: “không phải em mệt sao, chúng ta đi tãi về nhà hàng lấy xe.”

Lâm An Nhàn chưa kịp nói, tài xế taxi đã vui vẻ nói: “Hai cô cậu mới cưới sao, anh em thật biết đau vợ, hảo nam nhân a!”

Lời này làm tâm Quý Văn Nghêu vui như nở hoa: “Sáu năm rồi còn tân hôn gì nữa a, chủ yếu là vợ tôi nhận người đau.”

Tài xế cũng chiều lòng Quý Văn Nghêu, không ngớt trầm trồ Lâm An Nhàn có phúc. Đến nhà hàng, Quý Văn Nghêu mát tay trả cho tài xế số tiền lớn.

Điên! Tự cho là đúng, điên! Lâm An Nhàn không hiểu Quý Văn Nghêu làm như vậy có ý nghĩa gì, chẳng lẽ xum xoe vài câu mình thật thành vợ hắn?

Hai người cùng về nhà Quý Văn Nghêu, Lâm An Nhàn nhìn bộ dáng Quý Văn Nghêu ân cần bận việc cũng có khí, tình cảnh gian nan này không phải do một tay Quý Văn Nghêu tạo thành sao, Phó gia không tốt, Quý Văn Nghêu lại tốt nơi nào!

Không phải muốn cùng mình thượng giường, Không cho hắn như ý!

Vì thế, há miệng gọi Quý Văn Nghêu đang loay hoay tìm áo ngủ cho cô: “Chờ một chút!”

Quý Văn Nghêu dừng lại không hiểu nhìn Lâm An Nhàn, nghĩ không phải quở trách mình chuyện vừa rồi đó chứ!

“Anh mua giúp tôi BVS đi.”

Quý Văn Nghêu bất động tại chỗ không nói lời nào, nghĩ mình nghe lầm.

“Sao vậy, không nghe tôi nói sao?”

Quý Văn Nghêu do dự đứng lên: “Em thật muốn dùng a?”

Lâm An Nhàn mất hứng: “Sự tình này có thể giả sao? Hôm qua mới đến.”

“Kia...... Nếu không anh cùng em đi mua?” Loại này vẫn là nữ nhân tự mình mua.

“Tôi không mang theo dự phòng, giờ đi một chút sẽ nhiễm thượng, rốt cuộc anh có đi hay không?”

“Đi! Đi! Anh đi, em nói muốn mua loại hình dáng thế nào, anh, anh không biết.”

Lâm An Nhàn căn dặn kỹ lưỡng tên sản phẩm, hình dáng, kích thước,… sau đó vòng vo đảo mắt nói: “Đừng mua nhầm loại ban ngày nhé.”

Quý Văn Nghêu do dự nửa ngày mới xuất môn.

Nửa tiếng sau trở lại, Lâm An Nhàn nhíu mày nhìn tay Quý Văn Nghêu trống không hỏi: “Sao anh không mua, đừng nói cửa hàng không bán.”

Quý Văn Nghêu đóng cửa, đổi giày xong mới đi đến trước mặt Lâm An Nhàn, từ trong quần áo lấy ra một gói to ném cho cô: “Có thể không mua sao, không giấu trong quần áo chẳng lẽ để mọi người đều nhìn thấy một nam nhân ở siêu thị đi mua loại này.”

Lần đầu tiên ở bên Quý Văn Nghêu, Lâm An Nhàn chân chính cảm thấy vui vẻ. Nhìn Quý Văn Nghêu nghẹn khuất cao hứng cầm lấy đi toilet.

Bất quá đi vài bước liền ngừng lại, quay đầu hỏi Quý Văn Nghêu: “Anh đi theo làm gì?”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv