Lâm An Nhàn cảm thấy có dị vật cương cứng, nóng hổi đang lăm le xâm nhập cấm cung, từng giọt nước mắt vô vọng chảy xuống, bất lực buông xuôi trước sự đè ép gắt gao của Quý Văn Nghêu.
Quý Văn Nghêu ôn nhu an ủi: “Anh sẽ cho em biết thế nào là mùi vị lạc thú, nào … thả lỏng một chút, nếu không người bị đau sẽ là em đó”, lực đồng thời cũng tăng thêm.
Rõ ràng cảm nhận được sự cố chấp kháng cự của Lâm An Nhàn nhưng Quý Văn Nghêu đã gấp đến độ chịu không nổi, gấp rút thoa thoa nơi nhạy cảm của Lâm An Nhàn. Sau đó, cứng rắn kiềm giữ đôi chân của cô, mạnh mẽ một đường khai phá.
Lâm An Nhàn gắng gượng khép chặt hai chân, không muốn thỏa mãn Quý Văn Nghêu, nhưng khô nóng bất chợt ập đến, toàn thân đau đớn túa mồ hôi lạnh.
“Thả lỏng … em yêu! Nghe lời anh … nào!” Quý Văn Nghêu một thân mồ hôi, kiên nhẫn dỗ dành An Nhàn.
Lâm An Nhàn đau đớn đến tê liệt, thử đem thân thể thả lỏng, sự biến hóa của cô như liều thuốc kích tình làm tinh thần Quý Văn Nghêu hăng hái hẳn lên, hớn hở toàn lực tiến công!
Ván đã đóng thuyền … vô luận giải thích như thế nào cũng bị người đời sỉ vả là hồ ly tinh, hư thân trắc nết . . . . , uất nghẹn Lâm An Nhàn nâng hai tay che đi tầm mắt không muốn nhìn thấy hình ảnh bản thân bất lực chịu tên hỗn đản Quý Văn Nghêu nhục nhã.
Trong khi đó, Quý Văn Nghêu lại đang chìm đắm trong thỏa mãn cảm thụ tầng tầng lớp lớp ấm áp bao bọc, dịu dàng hôn thân thể Lâm An Nhàn, thấp ngực thoải mái cười: “An Nhàn đừng nhẫn nhịn, lát nữa em sẽ phải cầu xin anh.”
Sau đó thong thả địa chấn trên người Lâm An Nhàn.
Dù che mắt, Lâm An Nhàn vẫn cảm giác được từng đợt khô nóng do Quý Văn Nghêu mang lại, bất quá có lẽ nhờ tác dụng của thuốc nên không đau chết đi sống lại như lúc cùng Phó Minh Hạo.
Trong cơn hỗn loạn, Lâm An Nhàn cảm nhận được nụ hôn của Quý Văn Nghêu một đường từ cổ lướt xuống ngực mình, thỉnh thoảng còn khẽ cắn.
“An Nhàn, anh đã là người đàn ông của em, em nhìn đi.”
Hai tay bị Quý Văn Nghêu ép buộc mở ra, ánh đèn sáng chói đâm vào mắt khó chịu, Lâm An Nhàn mơ hồ nhìn thấy hai mắt Quý Văn Nghêu đỏ ngầu nhuốm đầy dục vọng ẩn nhẫn, khao khát. Lâm An Nhàn đột nhiên há miệng cắn bả vai Quý Văn Nghêu.
Mặc Lâm An Nhàn hung hăng cắn, Quý Văn Nghêu vẫn giữ nguyên trong cô, không ngừng lãnh cười: “Cả hai chúng ta đều đau, ai cũng không mệt, nếu em muốn báo thù thì mau buông.”
Bao nhiêu uất ức đều dồn hết vào nhát cắn này nên không bao lâu miệng Lâm An Nhàn nồng nặc mùi máu, hận không thể cắn dẫn đến án mạng.
Bị ăn đau nhưng Quý Văn Nghêu vẫn tiếp tục động đậy, mỗi lần đều thong thả mà thâm.
Cứ như vậy, vì dùng sức quá độ,, miệng Lâm An Nhàn tê cứng đành buông lỏng. Nhìn dấu răng máu me đầm đìa, Lam An Nhàn khoát tay lên cổ Quý Văn Nghêu định cắn xuống.
Quý Văn Nghêu vội vàng ngăn trở, hổn hển: “Còn muốn cắn? Anh cũng muốn nếm thử máu người có vị gì mà em ghiền!”
Nói xong, Quý Văn Nghêu ngấu nghiến môi Lâm An Nhàn, phía dưới cũng không ngừng phối hợp ra vào.
Lâm An Nhàn hỗn loạn bị đau tỉnh, phỏng chừng thứ thuốc đó đã hết tác dụng.
Lúc này lại nghe tiếng Quý Văn Nghêu nói: “An Nhàn, cảm nhận được anh không, em có phản ứng này!”
Mới đầu, Lâm An Nhàn không hiểu Quý Văn Nghêu nói gì, nhưng cũng nhanh chóng cảm nhận được bên trong cơ thể mình có gì đó ẩm ướt, dù không nhiều nhưng thật có phản ứng, lập tức thất kinh.
Quý Văn Nghêu vui như điên: “Thực ngoan! An Nhàn, em xem, em có cảm giác với anh, Phó Minh Hạo là đồ bỏ!”
Quý Văn Nghêu bị hút càng chặt, nhịn không được vui sướng đè nặng Lâm An Nhàn.
Sau một hồi vận động quyết liệt, Quý Văn Nghêu cười cười ôm Lâm An Nhàn: “Cuối cùng em cũng là của anh, bây giờ em muốn cắn thế nào thì cắn đi!”
Tuy chán ghét Quý Văn Nghêu cực điểm nhưng nhìn vết thương trên vai hắn, cô cũng không đành lòng xuống tay.
Bủn rủn nâng lên thân thể, Lâm An Nhàn tìm quần áo muốn vào toilet.
“Trong phòng có toilet.”
Lâm An Nhàn nhìn theo hướng Quý Văn Nghêu chỉ thấy trong phòng còn có một cánh cửa, phủ thêm quần áo bước nhanh đi vào.
Khóa cửa, Lâm An Nhàn dựa vào tường trượt xuống, khóc nấc. . .
Còn mặt mũi nào mà sống? Nói mình bị cưỡng bức thì ai mà tin chứ? Nếu người Phó gia biết, mình sẽ không sống nỗi, ba mẹ phỏng chừng cũng từ mặt đứa con gái nhơ nhuốc, bại hoại gia phong như mình!
……………
Khóc mệt, Lâm An Nhàn lê thân thể tàn tạ đứng lên, xối nước lạnh lên người.
Lúc ra ngoài thấy Quý Văn Nghêu tinh thần sảng khoái, lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên giường, Lâm An Nhàn tức tối nghĩ lúc đó lỡ như Minh Hạo tỉnh lại thì làm sao!
“Em khóc, khó chịu chỗ nào?” Quý Văn Nghêu ân cần đến trước mặt Lâm An Nhàn hỏi han.
Lâm An Nhàn lạnh lùng: “Về sau tôi không muốn gặp lại anh, nếu anh dám đem chuyện hôm nay nói ra cùng lắm thì một mạng đổi một mạng!”
“Chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ theo ý em. Bất quá, An Nhàn, dao sắc cũng có thể chặt đay rối, Phó gia như vậy anh không dễ bỏ qua, còn em phải nhanh chóng ly hôn với Phó Minh Hạo!”
“Đầu óc anh không bình thường, sao tôi phải ly hôn?”
Quý Văn Nghêu nhíu mày: “Chẳng lẽ anh còn phải lén lút?”
Lâm An Nhàn muốn một dao đâm chết tên họ Quý này, tức tối: “Hôm nay là ngoài ý muốn, mọi chuyện trước kia coi như kết thúc!”
“Kết thúc? Em tưởng anh đang trả thù chuyện sáu năm trước? Em tưởng một cước đá anh, em phải có trách nhiệm với chuyện này, không, anh sẽ nói, Phó Minh Hạo xử thế nào!”
Lâm An Nhàn cho Quý Văn Nghêu một cái tát: “Anh đến viện tâm thần khám đi, rõ ràng là anh cưỡng bức tôi, giờ lại lật lọng như tôi và anh thông đồng, tin tôi chết trước mặt anh!”
Quý Văn Nghêu bị đánh cũng không sinh khí: “Anh cho em thời gian, nhưng đừng nghĩ tránh mặt anh, nếu không anh cũng có thể chết trước mặt em!”
Có lẽ, mình mới là người cần đến bệnh viện tâm thần . . . . nghe Quý Văn Nghêu nói, Lâm An Nhàn mệt mỏi gục đầu, đi ra ngoài.
Quý Văn Nghêu chạy nhanh ngăn lại: “Em muốn đi đâu, chờ trời sáng anh đưa em về.”
Lâm An Nhàn cố chấp bước đi.
“Em về giờ này vạn nhất đánh thức mọi người?”
Lâm An Nhàn vô hồn vẫn cứ đi về phía trước.
Quý Văn Nghêu không có biện pháp, đành đi theo cô ra khỏi khách sạn. Định bảo Lâm An Nhàn chờ hắn lấy xe, kết quả cô đã gọi taxi, Quý Văn Nghêu vội vàng leo lên một taxi khác chạy theo sau.
Đến Phó gia, Quý Văn Nghêu đi theo nhìn Lâm An Nhàn vào nhà mới xoay người rời đi.
Lâm An Nhàn về phòng nằm trên giường . . . . chuyện gì xảy ra cũng xảy ra rồi sợ hãi cũng vô dụng, không bằng nghĩ biện pháp giải quyết.
Cô lượng lự không biết có nên thú nhận mọi chuyện với Minh Hạo! Nếu nói ra, khẳng định sẽ xảy ra đại sự, hơn nữa không may mình gánh vác không được . . . . không dám nghĩ đến hậu quả. Lâm An Nhàn nhát gan lẫn tránh . . . Làm sao thoát khỏi bàn tay của Quý Văn Nghêu? Nếu có thể hoàn toàn thoát khỏi, sự tình hôm nay không có nhân biết tự nhiên như đá chìm đáy biển.
Như vậy, suy nghĩ biện pháp cắt đứt quan hệ với Quý Văn Nghêu, cả đời không qua lại.
Bất quá, xem thái độ của Quý Văn Nghêu, chuyện đêm nay thật đúng là không đơn giản.
Đột nhiên, Lâm An Nhàn bật dậy, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ. Hôm nay, Quý Văn Nghêu hẳn đã dự mưu hạ bẫy mình, nếu không sao biết chuẩn bị thứ thuốc kia, chẳng lẽ Minh Hạo đem chuyện vợ chồng riêng nói cho Quý Văn Nghêu biết?
Nhất thời Lâm An Nhàn vừa tức giận vừa sợ hãi vừa thương tâm, dày vò trăn trở một đêm.
Tờ mờ sáng, Phó Minh Hạo nồng nặc mùi rượu trở về.
Sắc mặt trắng bệch, mắt thâm đen, Lâm An Nhàn nhìn Phó Minh Hạo nhếc nhác tiến vào: “Anh đi đâu vậy ?”
Phó Minh Hạo không nghĩ Lâm An Nhàn dậy sớm như vậy, lảo đảo lên giường nhìn cô nàng nói: “Trước giờ em nào dậy sớm như vậy, nhìn mặt em không phải là cả đêm không ngủ chứ?”
Lâm An Nhàn nhìn Phó Minh Hạo nói: “Sao có thể ngủ được!”
Phó Minh Hạo cười: “Là anh sai, lần sau không được thức như vậy. Hôm qua, Văn Nghêu giới thiệu cho anh một khách vip, hắn ta uống nhiều lắm còn muốn tìm nữ tiếp viên! Bất quá mình anh uống không lại, hôm nay tỉnh lại mới biết Văn Nghêu sắp xếp cho anh đến khách sạn năm sao, đúng là anh em nghĩa khí, nếu không nhớ em, anh còn muốn nán lại chút nữa!”
“Minh Hạo, cậu ta giúp đỡ mình là chuyện tốt nhưng mỗi ngày đều uống nhiều như vậy, thân thể anh sẽ suy sụp, hơn nữa thường xuyên ra vào nơi ong bướm, sớm muộn gì cũng xảy ra sự.”
Phó Minh Hạo cười nói: “Vợ ơi, em nghĩ quá nhiều rồi. Anh biết không nên giấu em đưa mười vạn cho mẹ, nhưng không đưa mẹ có thể buông tha sao? Anh cố gắng một chút, rất nhanh có thể kiếm đủ trả lại cho Văn Nghêu, khi đó không phải chuyện gì đều được giải quyết? Về phần em lo lắng có chút dư thừa, dù anh bất tỉnh nhân sự cũng còn Văn Nghêu. Cậu ta cũng là chính nhân quân tử, chưa bao giờ tìm tiếp viên bồi rượu, có cậu ta em cứ yên tâm đi!”
Nhìn Phó Minh Hạo ngây ngô tươi cười, đáy lòng Lâm An Nhàn lên men, càng hận Quý Văn Nghêu.
“Minh Hạo, lúc cùng Quý Văn Nghêu uống rượu anh có nói chuyện vợ chồng mình?”
Phó Minh Hạo nằm trên giường nhắm mắt: “Không có a, vợ chồng chúng ta có chuyện gì liên quan Quý Văn Nghêu, đàn ông ai quan tâm này!”
“Lúc uống say có nhắc tới không?”
Phó Minh Hạo mở mắt kỳ quái nhìn Lâm An Nhàn: “Nếu uống say thì còn biết mình nói cái gì, đột nhiên sao lại hỏi chuyện này?”
Lâm An Nhàn đã sớm chuẩn bị lí do thoái thác: “Không có gì, tối qua xem chương trình xã hội có nói không nên cùng bạn bè nói những chuyện tư mật như tiền tiết kiệm, chuyện vợ chồng, . . . dễ gặp bất trắc!”
Phó Minh Hạo phốc xuy cười: “Quý Văn Nghêu không sợ anh nảy lòng tham thì thôi, còn nhớ nhà mình có cái gì, em đừng nói giỡn !”
“Anh nên phòng nhân chi tâm.”
Lâm An Nhàn chột dạ thành thật: “Đừng ngủ, nếu có một ngày em làm chuyện có lỗi với anh?”
“Em làm gì mà có lỗi, anh tiền không có, nhà cũng không?”
Lâm An Nhàn dừng hạ: “Nếu tình cảm?”
Phó Minh Hạo ôm hôn Lâm An Nhàn: “Tính tình em thế nào anh còn không biết? Đừng nói em không có khả năng, dù có anh cũng tin em không cố ý. Anh biết anh qua đêm bên ngoài làm em đa tâm. Minh Hạo đời này may mắn nhất là cưới người vợ như em! Hôm nay cũng không đi làm, em ngủ tiếp đi.”
Lâm An Nhàn xoay người rơi lệ: mình không thể xin lỗi Minh Hạo, phải cách xa Quý Văn Nghêu mới được!