Có một lúc lâu, Quý Minh Triết không có chút ý thức nào, đến cả hô hấp cũng ngưng lại, cơn đau như tóm lấy tất cả hệ thống thần kinh của anh.
Khâu Dã đang bóp cổ anh.
Nhờ có cánh tay nổi đầy gân xanh của người nọ chống đỡ, Quý Minh Triết mới không đến nỗi trượt tường ngã xuống.
Có dòng chất lỏng ấm nóng chảy từ tóc xuống gáy, Quý Minh Triết đau đớn cau mày, chờ đến khi hơi tỉnh táo lại, anh mới dùng sức đẩy người trước mặt ra một chút: "Em nổi điên cái gì?"
"Giả vờ đáng thương với ai, trừ ba mẹ tôi, ai thèm động tới cục nợ anh?"
Từng lời lạnh lẽo rít ra khỏi răng môi Khâu Dã, "Chỉ tiếc là những người duy nhất trên đời này thương yêu anh đã chết hết rồi."
Bởi vì câu nói này ẩn chứa nỗi căm giận, hành động đẩy người của Quý Minh Triết dừng lại, sắc mặt đột nhiên tái nhợt đi, anh tránh né ánh mắt như muốn giết người của Khâu Dã, môi run run, giải thích. "Anh..."
"Nói thêm một chữ nữa tôi giết anh." Khâu Dã cắt lời.
Quý Minh Triết mím chặt môi ngay, giờ phút này anh không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Khâu Dã chút nào.
Nếu như anh tiếp tục nói, người đang trong cơn thịnh nộ đây chắc chắn sẽ bẻ gãy cổ anh.
Nhưng lúc này, dường như Khâu Dã không định bỏ qua cho anh.
"Ai cho anh cái gan đó, để anh dám diễn trò lừa bịp này trước mặt tôi?"
Khâu Dã lạnh lùng hỏi, bàn tay bóp cổ Quý Minh Triết siết càng chặt hơn, đôi mắt hoa đào luôn thờ ơ giờ đây tràn ngập ý hận.
Mười sáu tuổi, Quý Minh Triết lang thang đầu đường không nhà để về, anh đã dùng ánh mắt đáng thương khiến cho người khác không nhịn được mềm lòng như vậy lừa hắn đưa về nhà.
Hai mươi tuổi, Quý Minh Triết cho hắn uống rượu bỏ thuốc, lừa hắn lên giường xong, ngày hôm sau liền cố tình để cho cha mẹ hắn phát hiện, cũng dùng ánh mắt đó nói với cha mẹ là muốn kết hôn với hắn.
Hết lần này đến lần khác, người này dúng ánh mắt này lấy được tất cả mọi mong muốn, còn hắn chẳng những dẫn sói vào nhà, làm ảnh hưởng đến hôn nhân của mình, kết cục chính là rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.
Mỗi lần tỉnh khỏi cơn ác mộng lúc giữa đêm, Khâu Dã đều hận mình không thể quay về quá khứ, chặt đứt cánh tay mười năm trước mình đã đưa ra cho Quý Minh Triết.
Nếu như khi đó hắn không ngang ngược nảy sinh lòng tốt vô ích, thì cha mẹ cũng sẽ không chết vì Quý Minh Triết, em trai của hắn cũng sẽ không vì tận mắt chứng kiến bọn họ ra đi mà sợ hãi quá độ, tinh thần rối loạn, đến giờ chỉ có thể ở lại viện điều dưỡng.
Chính hắn cũng sẽ không mất đi tự do, mất đi tất cả, bị người này không từ thủ đoạn nào giam lại bên cạnh.
Khâu Dã không biết thù hận của mình đối với Quý Minh Triết sâu bao nhiêu, nhưng nếu có thể, hắn nhất định sẽ tự tay giết chết người này.
Khi oxi từng chút từng chút bị ép đẩy ra khỏi lồng ngực, cơn đau vì nghẹt thở gần như lấn át mọi cơn đau ở các vị trí khác trên cơ thể, Quý Minh Triết bắt lấy cổ tay Khâu Dã, nhưng cánh tay đối phương giống hệt cái kềm sắt mạnh mẽ bóp lấy cần cổ anh.
Quý Minh Triết bất lực chờ cái chết đến gần, anh không sợ chết, nhưng cũng không muốn chết.
Thật ra thì nếu như cái chết có đến trước mắt, Quý Minh Triết cũng có cách tự cứu mình, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Khâu Dã, anh lại không biết phải nói gì.
Vầng sáng trên đỉnh đầu dần biến thành một đám khói xám trắng, Quý Minh Triết cảm thấy lần này mình không chạy khỏi được rồi, nhưng mà, chỉ một giây sau, cơ thể anh bị hất ra.
Không khí ồ ạt tràn vào các cơ quan, Quý Minh Triết lập tức ho đến nỗi tim phổi đau nhức.
Khí giận trên mặt Khâu Dã vẫn chưa tan đi, hắn dùng sát ý lạnh lẽo khắp người đá văng vòi hoa sen đang rơi dưới đất, sau đó rời khỏi phòng tắm.
Tầm năm phút sau, tiếng ho khan trong phòng tắm mới nhỏ dần xuống.
Quý Minh Triết sờ lên cổ họng mình, tay còn lại chống lên tường, chật vật đứng dậy.
Anh khóa chốt mở vòi sen, lau nước mắt sinh lý đọng nơi khóe mắt đi rồi bước đến trước gương.
Máu chảy ra từ sau gáy chẳng biết từ khi nào đã tràn lên tai và gò má rồi, Quý Minh Triết nhìn bản thân mình trong gương một hồi.
Anh không biết những lúc mình ở trước mặt Khâu Dã thì để lộ ra biểu cảm gì, nhưng nghĩ lại, có lẽ đã thật sự chọc cho người ta thấy ghét.
Khâu Dã rất ít khi ra tay, bình thường toàn chỉ châm chọc anh, lần cuối cùng ra tay đánh anh chính là lúc cha mẹ Khâu chết vào bốn năm trước.
Lần này, rõ ràng là anh chọc cho hắn tức giận.
Quý Minh Triết rủ mắt, Khâu Dã nói đúng, những người duy nhất trên đời này yêu thương anh, đau lòng cho anh quả thật đã không còn nữa rồi.
Trong lòng Quý Minh Triết cũng biết.
Nhưng không rõ có phải là vì đêm nay Khâu Dã đã khiến cho anh khó chịu quá nhiều hay không, mà anh lại muốn cầu xin hắn chia một chút tinh cảm cho mình.
"Em phải đối xử với anh như vậy mới được sao?"
"Có thể quan tâm đến cảm nhận của anh một chút thôi được không?"
Nhưng mà anh quên mất, người ấy hận anh đến tận xương, lúc ấy anh muốn nói những lời này mà lại không thể nói, bây giờ nghĩ lại mới thấy nó hảo huyền biết bao nhiêu.
Quý Minh Triết nhấp môi dưới, lau sạch sẽ vết máu dính trên tay rồi ra khỏi phòng tắm.
Khâu Dã đã không còn ở trong phòng nữa.
Anh đi ra ngoài tìm một vòng, sau đó gặp được quản gia ở đầu cầu thang, quản gia nhìn thấy cả người Quý Minh Triết đầy máu me thì sợ hoảng hồn, vội vàng tới hỏi, "Cậu chủ, đã xảy ra chuyện gì vậy, cậu bị thương à?"
Quý Minh Triết không trả lời mà lại hỏi: "Khâu Dã đâu?"
"Tôi thấy cậu ấy vừa mới ra ngoài rồi."
Quý Minh Triết im lặng.
"Hay tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé?" Quản gia dò hỏi.
"Không cần." Quý Minh Triết đi vòng qua quản gia xuống lầu, đứng trong phòng khách một lúc lâu mới một mình lái xe đi về phía bệnh viện thành phố.