Edit: Trâm Anh
Beta: Rabbit
Ông nội Thẩm vẫn cảm thấy rất hối hận, xét về học thức, năng lực, phong độ, đứa con trai này của ông đúng là không thể đọ với cháu trai cả, nếu giao Thẩm Thị cho Thẩm Mộc Bạch điều hành, chắc chắn so với hiện tại còn tiến xa hơn nhiều.
Đáng tiếc, vào những năm đầu anh vẫn chưa thể thích ứng được với những khó khăn của công việc, khi đó Thẩm Mộc Bạch còn nhỏ, không đủ kinh nghiệm để tiếp nhận công ty, chỉ có thể giao trong tay Thẩm Vĩnh Hưng.
Ông nội Thẩm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thẩm Vĩnh Hưng, "Trong tay tôi không còn thứ gì để anh dòm ngó cả, nhà cửa, xe cộ, tiền tiết kiệm, bộ sưu tập đồ cổ tôi đều đã để lại cho Mộ Bạch, di chúc đã sớm ghi rõ ràng."
Thẩm Vĩnh Hưng tỏ vẻ xấu hổ, ông mắng con mình là phải, nhưng bị chính ba mình nói lời như vậy khiến hắn có chút mất mặt, đặc biệt là còn trước mặt Thẩm Bạch Mộc và Nguyễn Du Du.
Đường Tùng Phương nhanh chóng nhẩm tính một chút, trong tay của ông lão hẳn là có được không ít đồ cổ và tàng phẩm, dù sao đó cũng là của cải tích trữ bao nhiêu năm của Thẩm gia, tuy rằng so với 40% cổ phần kia quả thật không bằng nhưng vẫn gọi là giàu có, ngoài ra, ông lão chắc chắn còn có không ít tiền tiết kiệm.
Cô lặng lẽ thọc thọc Thẩm Vĩnh Hưng, thấy đối phương không có gì phản ứng, đành phải tự mình lên tiếng.
"Ba..." Đường Tùng Phương mỉm cười nghiêng người về phía trước, khuôn mặt vốn được chăm sóc tốt nên thoạt nhìn chỉ chừng 30 tuổi, nhưng lúc cười lại lộ ra vài nét chân chim ở khóe mắt, "Ngài có hai đứa cháu trai, không thể chỉ yêu thương mỗi Mộc Bạch mà mặc kệ Mộc Dương được, như vậy lại thành nặng bên này nhẹ bên kia, Mộc Dương nhất định sẽ cho rằng ngài không thương nó, sẽ vô cùng đau lòng!"
Ông nội Thẩm hừ một tiếng, "Mộc Dương có cha mẹ là các người bao bọc, sẽ không thương tâm. Như thế nào, trong tay tôi chỉ có vài thứ vụn vặt các người cũng không buông tha?"
Thẩm Vĩnh Hưng xoay người trừng mắt với Đường Tùng Phương, ông chính là người kiểm soát toàn bộ Thẩm gia, nếu để bên ngoài biết rằng cả vụ san nhượng nhà cửa mà ông cũng tính toán thì thật đúng là mất hết mặt mũi.
Đường Tùng Phương không dám nói gì nữa, phòng bệnh ồn ào, ầm ĩ nhất thời an tĩnh trở lại.
Thẩm Mộc Bạch cầm bát cháo trên bàn đi tới, ngồi bên mép giường bệnh, chuẩn bị đút cho ông nội Thẩm.
Ông nội Thẩm ghét bỏ mà xoay đầu, "Ngày nào cũng ăn cháo, trong miệng ông nội giờ đều...... Khụ khụ, cháo không ngon tí nào!"
Người bệnh cần ăn đồ thanh đạm, nhưng thanh đạm lâu cũng sẽ thèm ăn. Nguyễn Du Du hiểu sâu sắc điều này, hai ngày nay đồ ăn cô nấu so với trước có hương vị hơn nhiều, giống như mở ra cánh cửa thế giới mới.
"Nếu bác sĩ không yêu cầu ăn thức ăn lỏng, thì có thể nấu chút cháo gà gì đó." Nguyễn Du Du nghĩ nghĩ, "Thật ra mì gà xé cũng dễ tiêu hóa, đem đùi gà nấu mềm, đem da đi xé nhỏ, nấu chín sợi mì rồi xé nhỏ thịt gà, cho thêm ít hành, chan nước canh gà vào, lại cho thêm ít muối, một chút dấm và dầu mè để tăng vị ――"
Cô còn chưa nói xong, ông nội Thẩm đã bắt đầu nuốt nước miếng, ánh mắt háo hức nhìn chằm chằm Nguyễn Du Du, "Ăn cái mì gà xé này đi! Du Du cháu nấu được không?
"Dạ?" Nguyễn Du Du đỏ mặt lên, ánh mắt mong đợi của ông khiến cô có chút hổ thẹn, đầu nhỏ gục xuống, "Cháu, cháu không biết nấu, cháu chỉ là cảm thấy ăn món đó sẽ rất ngon, trước kia cháu bị ốm rất nhiều, không muốn ăn cháo thì sẽ thay bằng món này."
Dì Phương ở bên cạnh nhanh nhạy nói: "Món này dễ làm, một lát nữa tôi làm xong sẽ đem ra, ông lão đợi lát nữa là sẽ có."
Ở phòng bệnh VIP có bếp, dì Phương liền vào phòng bếp làm mì gà xé, món cháo mà Thẩm Mộc Bạch đem đến bị ông ghét bỏ đẩy sang một bên, anh nhìn thoáng qua Nguyễn Du Du, cô trước kia thường xuyên bị bệnh sao? Cô gái nhỏ không có gia đình, không có người thân, nếu bị bệnh ai sẽ là người chăm sóc cho cô.
Nguyễn Du Du ngồi ở cái ghế gần mép giường bệnh, "Sức khỏe của ông nội ngày càng tốt hơn, từ giờ ông có thể ăn đa dạng các món hơn rồi."
"Du Du cảm thấy thân thể của ông sẽ ngày một tốt lên sao?" Ông nội Thẩm biết rõ hôm nay Thẩm Vĩnh Hưng và Đường Tùng Phương đến đây là vì cái gì, ông cả ngày hôm nay tinh thần đều phấn chấn, bác sĩ tuy rằng chưa nói, nhưng ông biết mọi người đều hoài nghi ông là do hồi quang phản chiếu(*). Nhưng cơ thể mình thì chính mình hiểu nhất, ông lão cũng cảm thấy bản thân đang chuyển biến tốt, không phải sẽ chết sớm như bọn họ nghĩ.
(*) hồi quang phản chiếu: là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ tử vong.
"Đúng vậy." Nguyễn Du Du gật gật đầu, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở to, nghiêm túc mà nhìn ông lão, "Ông nội chắc chắn sẽ ngày càng khỏe mạnh."
Dáng vẻ tự nhiên của cô khiến ông lão rất cao hứng, "Nhìn xem, vẫn là cháu dâu của ông tinh mắt! So với kia với bác sĩ còn đáng tin cậy hơn nhiều."
Nguyễn Du Du cười nỗi đôi mắt cong thành hình trăng non. Cô thấy rằng, trong Thẩm gia chỉ có mình ông nội là đối xử với Mộ Bạch tốt nhất, Thẩm Vĩnh Hưng và Đường Tùng Phương căn bản là không quan tâm anh chết hay sống, anh chỉ có 5% cổ phần của Thẩm thị vậy mà hai bọn họ còn muốn cướp đi. Chỉ khi thấy thân thể ông nội tốt lên, cô mới có cảm giác Thẩm Mộc Bạch cao hứng.
"Bác sĩ vẫn rất hữu dụng, ông nội vẫn nên làm theo lời dặn của bác sĩ, chờ thân thể kiểm tra xác thực đã khỏe mạnh là có thể xuất viện." Nguyễn Du Du không dám nói bác sĩ vô dụng, khi bị bệnh cô làm gì cũng đều không có tác dụng, chỉ có thể ngoan ngoãn đi bệnh viện.
Nghe được hai chữ "xuất viện", ông lão càng cao hứng. Thật ra lần này nhập viện ông cũng không dám hi vọng sẽ được xuất viện, nhưng hôm nay đúng là ông cảm thấy mình đã khỏe hơn được phần nào, có lẽ ông thật sự có thể xuất viện. Nhớ lại, hình như là do lá bùa mà cô gái nhỏ đưa......
Ông lão nhéo nhéo cái túi chứa bùa chữa bệnh, ban đầu ông vốn dĩ không hề để tâm, nhưng cẩn thận xem xét, đúng là từ ngày nhận được lá bùa này ông cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn, tối hôm qua ngủ cũng ngon giấc hơn, buổi sáng hôm nay sắc mặt cũng đã khá hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ......
Ông lão trầm ngâm một lát, nhìn Thẩm Vĩnh Hưng và Đường Tùng Phương vẫn đang đứng bên cạnh, bắt đầu đuổi người, "Hai người trở về đi, đừng ở đây làm tôi thấy khó chịu."
Thẩm Vĩnh Hưng biết hôm nay sẽ không có kết quả gì, Đường Tùng Phương vội vàng cùng Thẩm Vĩnh Hưng bàn bạc về di chúc của ông lão, hai người vừa nghe ông lão đuổi họ đi, liền vui vẻ mà rời khỏi phòng bệnh.
Dì Phương đã hoàn thành xong món mì gà xé, phòng bếp vừa mở ra, một mùi thơm nức mũi tỏa ra.
Bát mì nóng hôi hổi với sợi mì mỏng hấp dẫn ăn kèm với gà xé, hành lá vẫn giữ được màu xanh được cắt nhỏ nổi trên bề mặt, vị dầu mè nhàn nhạt hòa quyện vào nhau, làm người ta nghe thôi đã thèm.
Ông nội Thẩm rất hài lòng, dặn dò dì Phương đi nghỉ ngơi trong chốc lát, để Thẩm Mộc Bạch giúp ông ăn.
Ông lão nằm trong phòng bệnh VIP vô cùng xa hoa, không chỉ có phòng bếp, còn có phòng cho người đến chăm sóc. Dì Phương biết hai ông cháu họ muốn nói chuyện riêng, bà mỉm cười trở về phòng mình.
Sợi mì còn có chút nóng, nhưng ông lão đã nhịn không được muốn ăn.
"Không thể ăn quá nóng, đối với thực quản và dạ dày đều không tốt." Thẩm Mộc Bạch không chịu cho ông lão ăn ngay.
Nguyễn Du Du lấy hai cuốn luyện tập toán cao cấp vừa mua trong ba lô ra, bảo Thẩm Mộc Bạch dùng đũa gắp mì, cô quạt quạt rầm rầm, mắt thường có thể thấy nhiệt lượng từ sợi mì tỏa ra.
Ông lão cười tủm tỉm mà nhìn Nguyễn Du Du bận việc, "Du Du, cái lá bùa của cháu đúng thật là rất linh nghiệm."
"Đương nhiên rồi ạ!" Nguyễn Du Du đắc ý nâng nâng cằm nhỏ, quyển luyện tập trong tay vẫn không ngừng quạt ra gió, nói "Cháu học tập tuy rằng không tốt, nhưng vẽ bùa lại rất lợi hại đó." Lúc trước cô vẽ bùa bình an một cái phải bán được một triệu, lá bùa chữa bệnh còn đắt hơn.
"Cháu nói có phải là bùa nuốt có hiệu quả tốt hơn không?" Ông lão hỏi.
"Dạ, trực tiếp uống lá bùa đương nhiên sẽ có hiệu quả, nhưng vẫn có người không tin nên không thể cưỡng ép được. Nếu ông nội chịu uống, sẽ có ngay." Nguyễn Du Du cũng không tính cưỡng ép ông lão uống nước bùa, cô biết rằng cả ông nội và Thẩm Mộc Bạch đều không tin vào việc vẽ bùa. Cho nên dù cô có chuẩn bị bùa nuốt từ trước, cô cũng muốn do ông nội chủ động nói. Giống như bây giờ, ông lão tin rằng lá bùa trong túi thực sự có ích, tự nhiên sẽ yêu cầu cô đưa lá bùa nuốt.
Ông lão cười vui vẻ, "Linh nghiệm như vậy, ông đương nhiên tin."
Thẩm Mộc Bạch thấy hai người đang nói chuyện liền cho rằng ông đã hạ hỏa, có chút không nói nên lời, "Ông nội, mì ăn được rồi."
"Được được, ăn mì trước, ăn xong sẽ uống nước bùa." ông lão ngồi ngay ngắn chờ Thẩm Mộc Bạch đút cơm cho mình.
Nguyễn Du Du cũng thường xuyên được chăm sóc khi bị bệnh, nhìn qua dáng vẻ của Thẩm Mộc Bạch liền biết anh rất có kinh nghiệm, sợi mì được xoắn thành viên nhỏ trên đầu đũa đưa đến miệng ông lão, chờ ông lão nuốt xuống đi, lại đút thêm một thìa canh và một ít gà xé.
Thẩm Mộc Bạch một tay vững vàng bưng bát mì, một tay đút mì cho ông lão, ngày thường là một đại thiếu gia lạnh lùng, nghiêm nghị, nhưng lúc này đây lại lộ ra vài phần ôn nhu, đôi mắt đen láy nhưng không hề lộ ra vẻ lạnh nhạt, xa cách.
Nguyễn Du Du chống cằm ngước nhìn Thẩm Mộc Bạch đút cơm, không thể không nói, người đẹp làm gì cũng thấy đẹp, chỉ việc đút cơm cũng toát vẻ ưu nhã, điềm đạm.
Ngón tay thon dài trắng trẻo hiện rõ khớp xương mượt mà, cánh tay rắn chắc, cơ bắp hiện lên rõ ràng, hai vai to rộng vòng eo thon săn chắc, hai chân thon dài tùy ý vắt chéo. Phần tóc mái đen nhánh phủ ngang xương mày, che khuất một nửa cái trán, đôi mắt đen nhánh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng thoạt nhìn vô cùng trơn bóng, mềm mượt.
Mặc dù ánh mắt của cô không có ý tứ gì khác, chỉ là đơn thuần là tán thương, nhưng làm sao Thẩm Mộc Bạch có thể không phát hiện khi cô nhìn rõ ràng như vậy,ngay cả ông lão cũng nở nụ cười nhìn về phía Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch thần sắc bất động, nhịp đút cơm không hề hỗn loạn, thậm chí ánh mắt cũng chưa hướng về Nguyễn Du Du bên kia dù chỉ một chút.
Đút cơm xong, Thẩm Mộc Bạch thù gom chén đũa để vào phòng bếp, trong nháy mắt anh quay lại, liền thấy Nguyễn Du Du móc ra một lá bùa giấy màu vàng từ trong ba lô đưa cho ông nội, ông lão trong lòng đầy mong chờ.
"Du Du, cái này dùng như thế nào." Ông nội Thẩm tuy rằng tuổi đã lớn, nhưng ông lại chưa bao giờ uống nước bùa.
"Chỉ cần đốt lá bùa này, đem tra pha vào nước, rồi lấy nước đó uống là được."
"Chà, đơn giản vậy." Ông lão giương mắt thấy Thẩm Mộc Bạch đã trở lại, liền dặn dò, "Mộc Bạch rót cho ông một chén nước đến đây, ông muốn uống ấm."
"Ông nội, ông không thể uống bừa bãi cái nước bùa này." Thẩm Mộc Bạch tỏ ý khuyên can.
Ông lão trừng mắt, "Mau lên!"
Thẩm Mộc Bạch bất lực, ông lão tính tình ngang ngạnh, những điều đã nhận định sẽ không bao giờ thay đổi. Bên cạnh đó, nếu thật là hồi quang phản chiếu, uống hay không uống nước bùa đều giống nhau. ông lão không còn nhiều thời gian lắm, anh càng nghĩ càng thấy xót xa, chỉ có thể làm theo ông.
Nguyễn Du Du cầm lá bùa đi theo Thẩm Mộc Bạch vào bếp, Thẩm Mộc Bạch thấp giọng hỏi: "Du Du, trên giấy không có những thứ khác chứ?"
"Không có." Nguyễn Du Du đưa mắt nhìn anh, "Chỉ có giấy vàng chu sa, không có gì khác, anh yên tâm, sẽ không làm thân thể ông nội bị hao tổn."