Tiếng của người đàn ông mập mờ như không, có nghe được cũng không rõ ràng, nhưng Đàm Hinh nhận ra đôi mắt đó. Đã lâu rồi anh ta chưa xuất hiện.
Âm nhạc bên tai đổi tự lúc nào, một điệu khiêu vũ mới sắp bắt đầu.
Đào Tĩnh tựa người lên tay cầm cầu thang, ở giữa nhìn lướt qua hai người: "Tớ qua bên quầy bar chờ cậu."
Đàm Hinh gật đầu, cô còn rất nhiều điều muốn hỏi anh.
Người đàn ông đưa chiếc mặt nạ cho cô, Đàm Hinh nhận lấy, nhiệt độ lạnh băng của kim loại còn có một ít dư âm của anh ta truyền đến tay cô.
"Làm sao lần này anh ra được."
Người đàn ông đeo mặt nạ khẽ cong môi: "Em đoán thử."
Đàm Hinh không nói chuyện, có chút lười nhác.
Anh trầm mặc, một lúc lâu mới thành thật: "Có người trộn rượu vào nước trái cây."
Nhưng thật ra là thức uống mới chế từ cocktail, Quý Yến không biết cách phân biệt nên mơ mơ hồ hồ uống vào.
"Sao anh biết tôi ở đây?"
Anh nhếch nhẹ môi mỏng, cứng nhắc nói: "Chỉ có điều này tôi không thể nói."
Đàm Hinh cười khẽ, gật đầu đưa mặt nạ về tay anh, xoay người định đi.
"Chờ chút."
Đàm Hinh dừng lại, ngoái đầu nhìn: "Còn việc gì?"
Khuôn mặt anh tuấn dưới mặt nạ có chút cứng nhắc trong nháy mắt, giọng nói trầm thấp vang lên: "Cậu ta lắp một phần mềm vào di động của em, có thể tìm được vị trí của em bất kỳ lúc nào. Phát hiện em ra biển nên có chút lo lắng, đi thuê ca nô đuổi theo."
Đàm Hinh nhíu mày lại nhìn về phía anh: "Đây là cái gì? Cuồng theo dõi sao?"
Anh lập tức phủi sạch quan hệ: "Chuyện cậu ta làm, tôi không liên quan."
"Nhưng hình như anh có tận hưởng thành quả nhỉ, nếu tôi không hỏi anh cũng không định nói."
"Vì đảm bảo an toàn cho em, bất đắc dĩ mới làm."
Đàm Hinh nhớ đến tai nạn kiếp trước, cuối cùng cũng không phản bác nữa.
Anh đưa tay đeo mặt nạ màu bạc lên cho cô, che khuất gương mặt xinh đẹp khiến người khác say đắm, chỉ để lộ đôi mắt trong trẻo và đôi môi hồng mềm mại.
"Mọi vấn đề em hỏi tôi đều trả lời, vậy thì thời gian của vũ điệu này thuộc về tôi."
Dắt tay cô đi thẳng vào đại sảnh, Đàm Hinh nhanh chóng đi theo.
Tuy cùng một một thân thể nhưng ánh sáng phát ra từ đôi mắt của hai linh hồn hoàn toàn khác biệt. Hai người họ đã kết hôn, nhưng thời gian 1 năm kia thực sự tiếp xúc rất ít, một người trốn tránh, một người hờ hững.
Không chừng cũng không tính là một cuộc hôn nhân đích thực.
Người đàn ông cuối đầu nhìn cô gái, ánh mắt từ trước đến giờ chỉ lạnh lùng lại xuất hiện một tầng ôn nhu: "Gặp lại em, thật tốt."
Đàm Hinh yên lặng kéo dài khoảng cách với anh.
Anh từng bước ép sát, thấp giọng nói: "Em và cậu ta đã tiến triển đến bước nào rồi?"
Tiến triển sao? Đàm Hinh nghĩ làm gì có tiến triển, tên đần kia sau khi gặp khó khăn đã trốn cô mất tăm. Nhưng không hiểu tại sao chỉ có trước mặt người này, cô đều không muốn nói thật.
"Cũng không tệ lắm."
Bởi vì đeo mặt nạ nên biểu hiện trên gương mặt anh không quá rõ ràng, hình như không được cao hứng, đôi môi mỏng mím lại có chút nghiêm khắc.
Anh cười nhạo: "Thú vị thật, đồ hèn nhát kia cũng có tiến triển."
Đàm Hinh nheo mắt lại, nói: "Anh có ý gì?"
"Cậu ta lúc trước không dám thổ lộ chẳng phải là đồ hèn nhát sao, đương nhiên Đàm Hinh em cũng giống cậu ta, nếu một trong hai người có thể tiến thêm một bước thì sẽ không có kết cục như vậy."
"Tôi biết em trách tôi, cùng với lần trước bỏ lỡ nhau đều quy về việc tôi tồn tại. Trên thực tế, nếu như không có tôi, hai người có thể hạnh phúc sao? Sẽ không, Đàm Hinh ạ. Nếu như một người có được quá sớm cũng không phải chuyện tốt, đối với em hay cậu ta đều vậy."
Đàm Hinh hiểu lời anh ta nói.
Một người nếu xác định rõ thứ đó chắc chắn sẽ thuộc về mình, thì sẽ không phí tâm phí sức nữa, bởi vì dễ dàng đạt được.
Đối với cô hay Quý Yến mà nói, bọn họ biết tiến tới với nhau quá thuận lợi rồi chắc chắn có một ngày bọn họ sẽ bước vào hôn nhân. Quãng đời còn lại quá dài cho nên không cần phải sốt ruột, yên tâm để mối quan hệ này trở nên mơ hồ, ái muội. Đến một ngày nào đó, bọn họ sẽ không thấy được trái tim của đối phương nữa.
Một khúc nhạc đã kết thúc.
Đàm Hinh lùi về sau, nói: "Cho dù vì thế, tôi cũng vẫn ghét anh."
Anh cười nhẹ: "Tôi biết."
Anh đã sớm biết tất cả, mình sẽ không có cơ hội.
"Thế nhưng trong tay tôi còn một phiếu cược không phải sao. Liên quan đến chuyện xảy ra trên thân thể cậu ta, em không muốn biết?"
"Anh thật hèn hạ."
Anh rũ mắt xuống, che giấu sự u ám nơi đáy mắt, khẽ cười: "Tôi luôn là một tên trộm hèn hạ."
Anh cướp đi cuộc sống của Quý Yến, mưu toan thay thế, không nghĩ đến ở đây cô có thể ném đi hy vọng duy nhất này của anh, xảy ra chuyện khác với Quý Yến.
Anh tiến lên một bước, nắm chặt cánh tay cô, nói khẽ bên tai: "Lần sau gặp lại."
(Ji: Để mình giải thích một xíu nha nếu các bạn thấy khó hiểu. "Anh ta" ở đây là nhân cách thứ hai của Quý Yến, không có tên. Kiếp trước người kết hôn với Đàm Hinh là "anh ta" mà nhân cách này được thiết lập là thích Đàm Hiểu San nên ban đầu xa lánh Đàm Hinh, sau này mới nhận ra mình yêu cô sâu sắc. Còn nhân cách thực sự của Quý Yến đã bị chiếm chỗ, phải ngủ say ở nơi nào đó.
Lý do trùng sinh đã nói rồi, là do ý niệm của "anh ta" sinh ra sau khi cô chết đi, tạo một thế giới mà cô là nhân vật chính, ý đồ muốn sống tốt với cô ở thế giới này, nhưng "anh ta" không ngờ nhân cách chính của Quý Yến xuất hiện trước, chiếm lĩnh trước.)
***
Phòng nghỉ ở tầng cao nhất.
Quý Yến che đi cái trán đỏ ửng, bày ra vẻ mất sổ gạo, nói lầm bầm: "Hinh Hinh, sao cậu càng ngày lại càng bạo lực."
"Cậu đặt định vị vào điện thoại tớ?"
Quý Yến trầm mặc hồi lâu, đá mạnh vào bàn trà thấp giọng mắng: "Tên kia đúng là thành sự không có, bại sự có thừa... Chỉ là tớ lo lắng cho cậu, cậu đừng giận."
"Tớ không giận."
Quý Yến dĩ nhiên không tin: "Không giận sao lại đánh tớ?"
Đàm Hinh nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: "Lúc nãy thì giận, giờ nhìn bộ dạng đau đớn của cậu thì không rồi."
"..."
Quý Yến hừ một tiếng, đến gần cô: "Cậu nhìn xem, do cậu làm nó đỏ lên, mau giúp tớ thổi đi."
Đàm Hinh vỗ nhẹ lên trán cậu, cậu ta lập tức giả vờ gào lên mấy tiếng.
"Tớ còn muốn thi Đại học, đánh đầu bị đần thì làm sao. Thi không tốt sẽ không tìm được việc tốt, không có việc tốt thì không lấy được vợ đẹp, cậu làm sao bồi thường đây."
Đàm Hinh khinh thường nhìn cậu ta, câu nói này là câu cửa miệng của thầy Trần.
"Vậy cậu nói bồi thường cái gì?"
Quý Yến giả giả thật thật nói: "Cậu bây giờ cho tớ một cô vợ, tớ sẽ không so đo nữa."
Đàm Hinh bật cười: "Vẫn là cậu so đo với tớ đi."
"Đây là cậu nói đấy nhé."
Cậu nắm chặt tay cô áp vào trán của mình: "Xoa giúp tớ, trán đau quá."
"Da cậu dày như vậy, tay tớ mới gọi là đau."
"Thật sao, vậy tớ thổi cho cậu."
Hai người đang đùa giỡn, cửa phòng bỗng mở ra, Đào Tĩnh vừa đi vừa ngáp rót một ly nước, sau đó trở về phòng.
"Hai người tiếp tục đi, tớ về phòng ngủ."
"..."
Quý Yến nhíu mày: "Cô ta là ai vậy, sao cậu lại đi ra biển cùng với cô ta."
"Không chỉ có tớ và cậu ấy, còn có mẹ tớ, cha cậu ấy."
Quý Yến không giả ngu nữa, đầu cực kỳ tỉnh táo, nghe vậy sững sờ sau đó trong mắt toàn bộ đều là đau lòng.
Đàm Hinh cong môi cười: "Mặc dù nên không vui nhưng tớ rất thích Tĩnh tử, cảm xúc tiêu cực cũng không còn nữa."
Cô nói như vậy, đổi lại Quý Yến lại không vui. Cậu không thích Đàm Hinh nói chữ "thích" với người khác.
"Cậu thích nhiều bao nhiêu?" Cậu tính toán chi ly.
Đàm Hinh còn cố tình khích tướng, "Đặc biệt đặc biệt thích."
Quý Yến nhanh chóng nhíu chặt mày, cô còn chưa từng nói đặc biệt đặc biệt thích cậu, trong nhất thời không có cảm tình nổi với cô gái kia.
"Chúng ta về đi, ca nô nhà tớ ở gần đây, chúng ta cùng trốn về đất liền."
Đàm Hinh lắc đầu: "Mẹ sẽ lo lắng."
"Nên để dì Diệp lo lắng một chút, nơi này nhìn qua không đơn giản, ở dưới còn có sòng bài, xã hội đen các thứ. Dì mặc kệ cậu ném sang một bên, chỉ lo yêu đương lãng mạn thì xảy ra chuyện làm sao. Thể hiện sự bất mãn là đặc quyền của tuổi trẻ, Hinh Hinh, cậu đừng hiểu chuyện quá."
"Mẹ đã dặn dò rồi, để tớ và Tĩnh tử ở chung, không có việc gì đâu."
"Hai cô gái ở cùng nhau, nếu gặp người xấu chẳng khác nào mua 1 tặng 1."
Đàm Hinh bị cậu chọc cười, không nói chuyện được.
Quý Yến nằm trên ghế sa lon, bộ dạng lười biếng: "Nếu cậu không về với tớ, tớ cũng không đi."
"Đừng quậy, chút nữa mẹ tớ về thì sao giải thích, còn có cha của Tĩnh tử sẽ cho rằng tớ không hiểu quy củ."
"Cậu chỉ để ý suy nghĩ của người khác, tớ còn khổ sở hơn, cậu hoàn toàn không quan tâm."
Đàm Hinh ngẩn người, nhất thời không biết nói gì. Quý Yến thấy cô không lên tiếng, coi là cô đã đồng ý càng tức giận hơn. Câu dịch người một chút gối đầu lên đùi cô.
Đàm Hinh đưa tay vuốt đám lông màu đen kia, sự mềm mại lạnh lẽo của nó sượt ngang tay cô, trong mắt cô thoáng qua một ý cười nhạt.
Làm sao không quan tâm đây, trên đời này ngoại trừ mẹ, người cô quan tâm nhất là cậu.
Cậu nghĩ cô gặp nguy hiểm, muộn như vậy vẫn ra biển xa xôi để gặp cô, trong lòng cô sao lại không có cảm giác. Đáng tiếc từ trước đến giờ chỉ gặp anh ta chứ không phải cậu.
Cảm xúc vui vẻ như tràn ngập trong không khí.
Quý Yến được cô vuốt đầu đến nhu hòa, dễ chịu hơn không so đo nữa. Cậu vừa định nói chút nữa sẽ đi, lại nghe thấy Đàm Hinh nhẹ nhàng nói: "Được, vậy ở lại đi."
Cậu lập tức ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt cô.
Đàm Hinh nở nụ cười: "Chuyện cậu tìm tớ dì có biết không?"
Quý Yến gật đầu.
"Mẹ tớ giúp tớ điều đến một chiếc ca nô, nhưng vẫn không dám nói với ba tớ, nếu ông biết..."
Đàm Hinh tiếp lời: "Sẽ đánh gãy chân cậu, đúng không?"
Cô cười thật ngọt ngào, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt sinh lấp lánh, Quý Yến chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực lúc đó đập rất mạnh như một nhảy ra ngoài.
Cử chỉ lúng túng, cậu tiến gần đến gương mặt cô. Đàm Hinh sững sờ cũng không có ý định né tránh. Ngay lúc đôi môi sắp chạm nhau, cửa phòng lại mở ra.
Đào Tĩnh đi đến không chớp mắt, lấy thêm một ly nước.
"Hai người tiếp tục."