Thời gian trôi qua 4 năm, Đàm Hinh trở về mảnh đất quê hương nơi mình sinh ra.
Tiếng thông báo của máy bay sắp cất cánh vang lên, sân bay tràn ngập người, có người rời đi, có kẻ trở về, có người luyến tiếc mơ hồ, có kẻ tâm tình thoải mái mà buông bỏ.
Còn cô, chỉ còn cảm thấy tâm mình càng an tĩnh.
Mảnh đất nuôi Đàm Hinh trưởng thành, chứng kiến buồn vui, sự nực cười trong tình yêu của cô, cũng chứng kiến cô chạy trốn khỏi nó.
Đàm Hinh đưa tay nhìn đồng hồ, thời gian không quá chênh lệch, cô đẩy vali về phía trước, quả nhiên đã thấy gương mặt thanh tú động lòng người của cô em họ nhỏ hơn cô đến bảy tuổi, Đàm Nhã Nhã.
Đàm Nhã Nhã năm nay đã lên năm hai đại học, nhưng trong mắt Đàm Hinh vẫn là một cô bé không hiểu chuyện, từ trong ra ngoài vẫn là thiếu nữ trẻ tuổi với tinh thần tràn đầy sức sống.
Sự lạc quan tựa như có thể lây lan, khiến cho Đàm Hinh bất giác cười một tiếng.
Đàm Hinh có vẻ ngoài không hề tầm thường, một mái tóc nâu mềm mại xõa tung trên vai, dáng người cao gầy gợi cảm, tản ra một tư vị thành thục nữ tính mê người, chỉ là khuôn mặt xinh đẹp có chút lãnh đạm khiến người khác có cảm giác khó gần.
Lúc này cô mới cong môi, sự lãnh đạm mất đi, chỉ còn lại đường nét tinh xảo trên khuôn mặt.
Đàm Nhã Nhã nhìn một thoáng đã nhận ra cô, vội vàng vẫy tay: "Chị, ở đây, ở đây này"
Hai người gặp mặt, liền ôm nhau.
"Chị, em cứ tưởng chị chết rồi chứ!" Đàm Nhã Nhã ôm cô nũng nịu nói.
"Lễ tốt nghiệp của em chị không đến, phải có quà bổ sung đấy."
Đàm Hinh nhéo gương mặt của cô, cười nói: "Được, cũng đợi lâu rồi, chị dẫn em đi ăn cơm trưa."
Đàm Nhã Nhã sẵn giọng: "Chị, mấy năm nay thành phố S cũng có nhiều thay đổi, hẳn là chị cũng không nhớ đường, vẫn là em dẫn chị đi đi, chị chỉ cần chờ tính tiền là được rồi."
Đàm Hinh cười nói: "Được, đều nghe Nhã Nhã của chúng ta sắp xếp."
Đàm Nhã Nhã đẩy vali của cô lên phía trước, vừa đi vừa nói nơi nào vừa mới mở nhà hàng, chỗ nào đã bị đóng cửa, nói đến người quen biết lúc trước làm ăn thất bại, trở nên nghèo túng, cũng có người lên như diều gặp gió, liên tiếp phất lên.
Bốn năm, mọi thứ đều thay đổi quá nhiều.
Đàm Hinh mỉm cười, mấy năm nay cô đều không về lấy một lần, ngược lại là thường xuyên liên lạc với Nhã Nhã, call video nói chuyện phiếm cho nên cũng không hẳn là không biết đến, nếu như không có em gái ở đây, có lẽ cả đời này cô cũng không trở về.
Hoặc là Nhã Nhã chỉ là một cái cớ để cô một lần nữa đối mặt với quá khứ.
Xe của Đàm Nhã Nhã là xe thể thao màu đỏ mui trần, cũng giống như màu sắc tươi trẻ nhiệt huyết của tâm hồn cô gái.
Lên xe, Đàm Hinh hỏi: "Em đã có bằng lái chưa?"
Đàm Nhã Nhã vuốt môi, làm nũng: "Chị không tin em sao? Em thi đại học xong liền thi, kinh nghiệm hai năm phụ lái, chị đừng nghĩ gì cả, an tâm chờ được ăn cơm đi."
Đàm Hinh cười khúc khích: "Được được được, ai bảo chị là chị của em, chỉ đành lấy tính mạng hiến dâng"
Ra khỏi sân bay, Đàm Nhã Nhã liền hỏi: "Chị có chỗ ở chưa, muốn về nhà em ở vài ngày không? Ba mẹ em đều rất nhớ chị."
"Không cần, trước khi về nước chị đã có sắp xếp, công ty có cấp một chung cư không tệ lắm, đi làm cũng thuận tiện. Chị đem hành lý gửi qua đó trước rồi, tối nay sẽ sắp xếp. Còn chú hai với thím hai, chờ chị ổn định rồi sẽ qua thăm."
Đàm Nhã Nhã gật gật: "Vậy cũng tốt, để em giúp chị dọn dẹp, một mình chị làm mệt bỏ xừ."
Đàm Hinh chỉ chỉ vào trán cô nàng đẩy ra: "Ngày mai là thứ hai, đừng mượn cớ trốn học."
Đàm Nhã Nhã hừ nhẹ một tiếng, mở nhạc lên. Hình như là ca khúc đang được yêu thích, hai người đều trầm mặc, lẳng lặng nghe, tựa như trở về quá khứ.
Hai cô gái nhỏ bé trốn người lớn trong gian phòng nghe CD, phát ra một ca khúc ngọt ngào, người chị đã nói với cô em gái, sau này vào hôn lễ của mình sẽ bật bài hát này, em gái bày ra vẻ mặt hâm mộ nói, em nhất định sẽ làm phù dâu cho chị.
Đáng tiếc, nguyện vọng của hai người, đều không thực hiện được.
Bỗng nhiên, Đàm Nhã Nhã nắm chặt tay lái, thấp giọng hỏi: "Chị cam tâm sao? Đàm Hiểu San cướp hết thảy của chị, nếu như cô ta chưa từng xuất hiện, chị sẽ có bao nhiêu hạnh phúc, anh Quý Yến lúc đầu cùng chị là một đôi, cũng bởi vì cô ta..."
Đàm Hinh nhàn nhạt ngắt lời: "Thứ vốn không thuộc về mình, cũng sẽ đi mất"
Đàm Nhã Nhã cắn môi, vẫn còn chút không cam tâm.
Đàm Hinh vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay của cô, trấn an: "Nhã Nhã, em còn nhỏ, sau này lớn sẽ hiểu."
"Chị, em không còn nhỏ nữa." Đàm Nhã Nhã cắn môi, hỏi: "Lần này chị trở về, không phải là để đoạt lại sao?"
Đoạt lại sao? Cũng không phải tình tiết trong phim truyền hình, ở đây là hiện thực, cuộc tranh đoạt không chút ý nghĩa nào sẽ trở nên buồn cười thôi, Đàm Hinh lại hết sức kinh ngạc với trí tưởng tượng của cô em gái.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu:
"Đoạt cái gì? Là tiền sao? Ba chị không nghĩ sẽ cho chị, chị cũng không muốn. Về phần mẹ chị có để lại cổ phần, lần này trở về, cũng dự định sẽ chuyển về tên chị. Sau này, mặc kệ Đàm gia hay là Tập đoàn Thành Hâm, cũng không còn liên quan đến chị."
"Vậy còn anh Quý Yến?"
"Chị cùng anh ta sớm đã ly hôn, về sau cũng không liên quan. Một người đàn ông không yêu mình, giữ bên cạnh cũng không có ý nghĩa."
Đàm Nhã Nhã vội la lên: "Chị, thật ra anh Quý Yến..."
"Nhã Nhã! Nhìn đường!"--
Sắc mặt Đàm Hinh biến đổi, phía trước có một chiếc xe tải trên đường cao tốc đi ngược chiều, muốn tránh đi cũng không kịp.
Đàm Hinh dùng tốc độ nhanh nhất nhào vào ghế lái, đem em gái ôm vào lòng, bên tai truyền đến một tiếng nổ lớn, một trận đau nhức thấu xương truyền đến, cô liền mất đi ý thức.