Chương 238: Không cần
Sau khi ra khỏi cửa, ánh mắt Vũ Hải Yến càng lúc càng lạnh: “Được, không phải anh thích Vũ Linh Đan sao? Để xem giờ anh thích cô ta như thế nào, có bản lĩnh thì anh cứ cưới cô ta về đi.”
Vũ Hải Yến bước đi, giày cao gót gõ trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai, khi gặp Trần Đức Bảo liền ngẩng cao đầu, không thèm liếc nhìn anh ta một cái.
Khóe miệng Trần Đức Bảo giật giật, quả nhiên người phụ nữ này không đạt được mục đích.
Trần Đức Bảo vừa mới đi vào, Trương Thiên Thành liền trực tiếp hạ lệnh: “Đi thăm dò tin tức hôm nay, rốt cuộc là từ đâu mà ra.”
“Đã điều tra ra, là tin tức từ kênh Tuổi Trẻ.”
Sau đó khóe miệng Trần Đức Bảo lộ ra nụ cười, cười tủm tỉm đưa kết quả cho anh, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng bất ngờ của Trương Thiên Thành, anh ta cố kiềm lại nụ cười của mình.
Tin tức liên quan đến Vũ Linh Đan tối qua còn chưa được dập tắt, sáng nay lại có tin nóng như này. Tuy Trương Thiên Thành không nói đến chuyện này, nhưng Trần Đức Bảo biết một ngày nào đó Trương Thiên Thành sẽ không nhịn được mà hỏi đến.
Cho nên anh ta đã chủ động điều tra trước.
Chỉ là không ngờ Trương Thiên Thành nhanh như vậy đã biết, liền muốn giúp Vũ Linh Đan.
Trần Đức Bảo đứng bên cạnh nhịn không được đề nghị nói: “Có muốn gọi cho Giám đốc Đan không, dù sao cũng là người trong cuộc.”
“Không cần.”
Lời đề nghị vừa dứt liền bị anh từ chối.
Nghĩ lại Vũ Linh Đan đã bỏ mặc anh đi trước, trong lòng Trương Thiên Thành vẫn chưa hết tức giận. Nếu không phải hai ngày nay anh bận túi bụi, anh chắc chắn sẽ gặp mặt làm rõ.
Lúc này gọi điện thoại, không phải muốn để cho cô biết, anh quan tâm cô sao?
Trong lòng cô vốn đã đắc chí, làm như vậy còn không phải sẽ vểnh đuôi lên trời sao?
Trương Thiên Thành lấy lại tinh thần, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trần Đức Bảo nhìn chằm chằm mình, nhất thời trừng mắt lên, không hài lòng hỏi: “Còn không nhanh đi làm việc đi, hay muốn tôi giao thêm việc cho cậu?”
“Không cần, tôi đi ra ngoài ngay đây.”
Trần Đức Bảo cúi đầu chạy nhanh, trong lòng oán thầm, rõ ràng là lo lắng cho người khác, lại không dám gọi điện. Từ khi nào Trương Thiên Thành lại trở nên yếu đuối như vậy?
Mọi người ra ngoài, cả văn phòng chỉ còn lại Trương Thiên Thành, lúc này anh mới mở phong bì ra, bên trong có vài tấm ảnh chụp Nguyễn Kim Thanh gặp gỡ giám đốc của Tuổi Trẻ, sau đó mở tiếp USB có thêm đoạn ghi âm của hai người bọn họ làm bằng chứng.
Khóe môi Trương Thiên Thành lập tức cong lên.
Tuy không có gì chứng minh chuyện này do Nguyễn Kim Thanh trực tiếp làm, nhưng hiển nhiên Nguyễn Kim Thanh cũng không thể không liên quan gì đến chuyện này.
Nghĩ vậy tâm trạng Trương Thiên Thành liền trở nên vui vẻ, không kiềm chế được liền gọi điện cho Vũ Linh Đan. Vừa mới gọi đi, dường như anh mới kịp phản ứng, nghĩ lại những lời nói vừa rồi của Trần Đức Bảo.
“Hừ!”
Trương Thiên Thành hừ lạnh một cái, vì sao anh phải giúp Vũ Linh Đan, sau đó anh lập tức cất USB và ảnh cẩn thận để vào ngăn kéo, bắt đầu làm việc của mình.
Lần này, anh nhất định phải để Vũ Linh Đan tự cầu xin anh.
Chỉ là, khi anh vừa bắt đầu trạng thái tập trung làm việc, thì trong đầu lại không ngừng hiện ra hình bóng của Vũ Linh Đan.
Tin tức lớn như vậy, Vũ Linh Đan nhất định rất buồn, nói không chừng hôm nay còn có thể không đi làm.
“Dù như thế nào, tin tức ngày hôm qua cũng đâu liên quan đến mình, cần gì phải giúp cô ấy.”
Trương Thiên Thành tự tìm lấy một lí do viện cớ cho mình, lập tức nhanh chóng bấm điện thoại. Lúc này cửa được mở ra, Trần Đức Bảo vừa nói gì đấy vừa tiến vào, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng của anh. Ánh mắt Trương Thiên Thành giống như muốn giết người, làm Trần Đức Bảo sợ tới mức lập tức lui ra ngoài.
“Alo!”
Trong điện thoại, giọng nói của Vũ Linh Đan rất bình tĩnh, nghe không nhận ra có cảm xúc gì trong đấy.
Trương Thiên Thành vui như điên, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế giọng nói, trầm giọng hỏi: “Ổn không?”
“Có chuyện gì mà không ổn.”
Lúc đó, Vũ Linh Đan đang vẽ bản vẽ, không rảnh phản ứng lại với Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý, người phụ nữ này thật giỏi giả vờ, ở trước mặt anh vẫn phải cẩn thận như vậy, lập tức khó chịu nói: “Tôi đón cô đi ăn cơm trưa.”
“Không cần, tôi rất bận, buổi chiều còn tham dự một cuộc họp.”
Cuối cùng Vũ Linh Đan cũng dừng bút ngẩng đầu, tuy cô nói dối, nhưng buổi chiều thật sự có việc.
“Cô đang đi làm à?”
Lần này, Trương Thiên Thành hoàn toàn không thể bình tĩnh, nhất thời nói to, đồng thời cũng rất tức giận.
“Làm sao vậy?”
Nhận thấy tâm trạng Trương Thiên Thành có gì đó không ổn, Vũ Linh Đan tốt bụng hỏi một câu, thuận tiện nói: “Đúng rồi, anh tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì, nếu không có việc gì thì tôi tắt máy đây.”
“Không có việc gì!”
Trương Thiên Thành tức giận nói.
“Ồ, vậy tôi mắt máy trước.”
Vốn nghĩ rằng Vũ Linh Đan chỉ nói đùa, Trương Thiên Thành tiếp tục nói vào điện thoại, chờ lúc lâu vẫn không thấy đầu bên kia trả lời, lúc này mới nhìn vào điện thoại, Trương Thiên Thành mới tức giận chửi bậy một câu, đập điện thoại lên bàn.
Người phụ nữ này, thật sự dám cúp điện thoại của mình.
Hoàn toàn không thể chịu được.
Trương Thiên Thành cầm áo khoác liền đi ra ngoài. Trần Đức Bảo vẫn chờ ở cửa, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Thành, trước bữa trưa chúng ta còn có một cuộc họp.”
“Hoặc là cậu tham gia, hoặc là hủy cuộc họp.”
Đôi chân dài của Trương Thiên Thành bước nhanh đi, không hề có ý định dừng lại, bỏ lại một câu lạnh như băng liền trực tiếp vào thang máy.
Trần Đức Bảo vốn đang muốn đi theo, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người đột nhiên ho khan, yết hầu chuyển động, không đuổi theo nữa.
Tuy nhiên, mục đích ra ngoài của Trương Thiên Thành không khó đoán, Trần Đức Bảo nhịn không được cười lắc đầu, nguyên nhân là từ cuộc gọi, chắc chắn là muốn chủ động đi tìm Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan tắt máy, bởi vì thật sự rất bận nên cô cũng không nghĩ tới hậu quả liền tiếp tục làm việc.