Chương 211: Rõ ràng là ông ta đã đồng ý
“Hiện tại không được.”
Vũ Phong Toàn gõ mạnh xuống mặt bàn, trên mặt lộ ra vẻ không vui nói: “Hiện tại bố chỉ có thể cho con ba ngày. Nếu con không nắm bắt được Tập đoàn Á Đông, vậy cơ hội này chỉ có thể bị hủy bỏ.”
“Cái gì, ba ngày?”
Vũ Hải Yến hoảng hốt đứng dậy, vẻ mặt sợ hãi nhìn Vũ Phong Toàn để chắc chắn ông ta không nói đùa.
Thời gian ba ngày, có lẽ bản kế hoạch của cô ta còn chưa được viết xong. Sau đó còn phải đi gặp Trương Thiên Thành, chuyện này làm sao có thể được.
“Không phải bố đang đùa con đấy chứ?”
Vũ Phong Toàn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu con gái mình đang nghĩ gì. Nếu Vũ Linh Đan nhận được nhiệm vụ này, dù có khó khăn đến mấy, cô cũng sẽ làm thêm giờ để hoàn thành nó, làm gì có chuyện mặc cả thêm.
“Thời gian ba ngày đã là miễn cưỡng rồi. Nếu chuyện này bị bại lộ, bản kế hoạch ban đầu có thể sẽ bị ảnh hưởng. Đương nhiên, bố hy vọng con có thể hoàn thành nhiệm vụ này.”
Vũ Hải Yến không cảm kích, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt khinh thường nói: “Một khi đã như vậy, hiện tại tuyên bố nhiệm vụ thất bại. Dù sao ba ngày con cũng không thể hoàn thành được.”
“Con…”
Vũ Phong Toàn lại tức giận.
Cuối cùng, ông ta chỉ có thể bất lực thốt lên: “Sao con lại không hăng hái tranh giành gì hết vậy?”
“Vậy bố cũng phải nhìn thực tế đi.”
Vũ Hải Yến trợn tròn mắt không cảm thấy mình làm gì sai, ngược lại còn nói thầm trong lòng: “Ông coi tôi là Vũ Linh Đan sao? Cho dù chuyện có khó khăn thế nào, cô ta cũng sẽ nghiến răng đồng ý, tôi không ngốc như vậy đâu. “
Vũ Phong Toàn hoàn toàn bất lực, ngay từ đầu không nên trông cậy vào Vũ Hải Yến, kiếp này ông ta không còn hy vọng cô ta sẽ làm nên chuyện gì trong công ty, vì vậy ông ta nói: “Vậy cuối cùng là con có làm hay không?”
Vũ Hải Yến cũng không nói là sẽ bỏ cuộc, mà là lấp lửng nói: “Con không nói là con sẽ không làm, nhưng con không cam đoan chuyện này sẽ thành công.”
Được, nói với không nói chẳng có gì khác nhau.
Vũ Phong Toàn tức giận thổi râu trừng mắt, nhưng Vũ Hải Yến lại rất thoải mái đứng ở đó.
“Được rồi, con ra ngoài đi.”
Vũ Phong Toàn cố gắng chịu đựng cơn đau đầu, nói nhiều cũng vô dụng liền để cho Vũ Hải Yến rời đi trước.
“Vậy rốt cuộc có làm hay không?”
Vũ Hải Yến hồ đồ hỏi.
“Làm!”
Lời nói của Vũ Phong Toàn gần như bị thốt ra từ kẽ răng, tức là đang nghiến răng.
Bây giờ, Vũ Linh Đan vẫn đang chờ xem những trò đùa của ông ta, vì vậy ông ta sẽ không nhượng bộ dễ dàng như vậy.
“Được rồi.”
Vũ Hải Yến giữ thái độ thờ ơ, dù sao thì cô ta cũng đã nói rõ kết quả rồi nên chỉ cần làm qua loa là được.
Nhưng Vũ Phong Toàn lại nói: “Nếu con thật sự muốn để mọi người thấy con ngồi trên vị trí này tốt hơn Vũ Linh Đan, vậy thì làm cho tốt, đừng để bố thất vọng.”
Khi Vũ Phong Toàn nhắc đến Vũ Linh Đan, mắt Vũ Hải Yến sáng lên, dù không vui nhưng cô ta vẫn gật đầu.
Vũ Hải Yến luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, khi bước tới cửa, cô ta đột nhiên phản ứng lại, cau mày hỏi: “Ban đầu kế hoạch là một tuần, bây giờ bị đổi thành ba ngày có phải do ý của Vũ Linh Đan không?”
Vũ Phong Toàn chỉ nhìn cô ta mà không nói.
“Quả nhiên là vậy.”
Vũ Hải Yến thì thầm, đáy mắt xẹt một tia chán ghét, cô ta biết người phụ nữ này không có lòng tốt mà. Đầu tiên là không cho cô ta tài liệu, sau đó lại muốn chỉnh lại thời gian, rõ ràng là muốn làm khó cô ta đây mà.
Nhìn thái độ của Vũ Phong Toàn, rõ ràng là ông ta đã đồng ý.
Đột nhiên, tâm trạng của Vũ Hải Yến trở nên phức tạp và cáu kỉnh hơn, nhìn chằm chằm vào Vũ Phong Toàn đầy mong đợi, hy vọng ông ta có thể giúp mình.