Chương 204: Chịu trách nhiệm nổi không?
Vũ Hải Yến muốn nghe Vũ Phong Toàn nói câu này.
Trong lòng Vũ Hải Yến vui mừng như điên, cô ta gọi điện thoại, âm thầm siết chặt nắm đấm, tự cổ vũ bản thân.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Nhưng Vũ Linh Đan không vội vàng nói chuyện mà đợi Vũ Hải Yến nói xong ý của mình rồi cô mới lên giọng đáp lại một tiếng, biểu thị là mình đã nghe thấy.
Thái độ ngạo mạn pha chút kinh thường của cô khiến cho Vũ Hải Yến không thoải mái, cô ta lập tức tăng âm lượng, chuyển lời của Vũ Phòng Toàn tới Vũ Linh Đan: “Nếu cô không đồng ý đưa cho tôi thì cô lập tức đến văn phòng của bố để trực tiếp nói với bố.”
“Cô làm sao có thể đảm bảo rằng sau khi cô có được các tài liệu liên quan đến dự án thì dự án này có thể thành công.” Vũ Linh Đan bình thản, chầm chậm hỏi.
“Đây không phải việc của cô, nói chung hôm nay cô nhất định phải đem tài liệu giao cho tôi, còn nếu không thì bố nhất định sẽ đuổi cô ra khỏi công ty.”
Vẻ mặt Vũ Hải Yến đắc ý, không suy nghĩ nhiều, cho rằng chỉ cần một câu nói của Vũ Phong Toàn cô ta nhất định có thể sai khiến được Vũ Linh Đan.
Thái độ của Vũ Linh Đan vẫn lạnh lùng bình thản như thường, đối với việc Vũ Hải Yến vừa mới vào công ty đã cảm thấy bản thân mình có thể một tay che trời, Vũ Linh Đan thấy nhiều rồi, lập tức nói: “Nếu cô không thể đảm bảo được, thì tôi cũng không thể cam đoan rằng tài liệu liên quan đến dự án sẽ không bị lộ ra ngoài. Cô nên biết, nếu như tôi đã bàn bạc xong mà lại đi tìm một bên khác thích hợp hơn thì chỉ làm cho mọi việc phức tạp hơn thôi, nếu như không thể đàm phán được với Tập đoàn Á Đông thì các thông tin này có thể bị lộ ra ngoài. Vậy ai sẽ gánh vác trách nhiệm này đây?”
“Vũ Linh Đan, cô…”
Vũ Hải Yến làm sao hiểu được những góc khuất trong đó, thậm chí cô ta còn không đi tìm hiểu.
Cô ta liền cho rằng Vũ Linh Đan đang gây khó dễ cho cô ta, không muốn giao các tài liệu liên quan của dự án cho cô ta, Vũ Hải Yến tức giận lập tức cúp mắt. Ba giây sau, cô ta lập tức gọi điện thoại tới điện thoại bàn trong phòng làm việc của Vũ Phong Toàn.
Đáng tiếc, Vũ Phong Toàn đang có cuộc gọi khác.
Vũ Hải Yến gấp gáp lấy điện thoại gọi thẳng vào điện bàn trong phòng làm việc của Vũ Phong Toàn.
Cô ta định đem chuyện Vũ Linh Đan không chịu giao tài liệu của dự án cho cô ta, không thèm nghe theo mệnh lệnh của Vũ Phong Toàn cho Vũ Phong Toàn nghe. Nếu như vậy, Vũ Phòng Toàn nhất định sẽ giận đến tím mặt, nếu ông ta làm theo lời ông ta đã nói, thì sẽ nhân cơ hội này mà đuổi Vũ Linh Đan ra khỏi công ty. Được như vậy là tốt nhất.
Nghĩ vậy tâm trạng của Vũ Hải Yến đối với hành động của Vũ Linh Đan cũng không tức giận quá mức, ngược lại cô ta có chút vui sướng ở trong lòng.
“Vũ Linh Đan, lần này tôi sẽ khiến cô phải trả giá đắt vì hành động của mình.”
Vũ Hải Yến nói thầm trong thang máy.
Đúng là một kẻ ngốc nghếch, mình nhắc nhở cô ta mà cô ta không chịu ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Vũ Linh Đan đâu phải kẻ dễ dàng nghe lời của người khác, vậy thì lần này cô ta sẽ xong đời rồi.
Thư ký ngăn cản Vũ Hải Yến ở ngoài phòng làm việc, Vũ Hải Yến vùng ra nói: “Nếu Tổng giám đốc Vũ đang ở trong thì tôi muốn vào gặp, bây giờ cô ngăn cản làm lỡ việc thì cô có chịu trách nhiệm nổi không?”
“Tôi…”
Do thân phận của Vũ Hải Yến nên thư ký cũng phải kiêng kị, thêm vào đó là bộ dáng vội vàng của Vũ Hải Yến trông không giống như đang nói dối, vì vậy thư Ký nói: “Vậy cô đợi một chút để tôi vào thông báo với Tổng giám đốc Vũ.”