Chương 193: Đổ mồ hôi lạnh
Sau khi anh trực tiếp dặn dò một câu rồi đi thẳng lên lầu hoàn toàn không để ý đến lời từ chối của cô.
Đi được hai bước anh bỗng nhiên quay đầu lại và nhìn thấy cô vẫn đứng yên tại chỗ mà không hề nhúc nhích, anh lên tiếng dường như nhắc nhở cô: “Cô đừng quên giữa tôi và cô còn có một thỏa thuận thỉnh thoảng tôi sẽ yêu cầu cô ở lại đây.”
“Nhưng tối nay tôi còn có việc.”
Có đánh chết cô thì cô cũng không muốn ở lại đây.
“Lẽ nào cô có quyền lựa chọn?”
Độ cong khóe môi của Trương Thiên Thành càng sâu hơn, giọng điệu lộ rõ vẻ không vui nhưng trên mặt lại hiện lên một chút giễu cợt.
Vũ Linh Đan bỗng chốc không nói nên lời và biết rằng tranh cãi với anh cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi nên nhìn anh một cách xem thường và khó chịu nói: “Tôi biết rồi!”.
“Như vậy còn tạm được!”
Trương Thiên Thành nở nụ cười dịu dàng lúc này mới xoay người đi lên lầu.
Tốc độ tắm của anh không được coi là chậm, Vũ Linh Đan vẫn chưa xem hết phim thì anh đã xuống lầu rồi, nhìn thấy cô ngồi cuộn tròn trên ghế sô pha rồi tùy ý nghịch điện thoại ở đó khiến anh bỗng cảm thấy có một chút ấm áp.
Trước đây mỗi khi quay về đều chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô.
Anh ngẫm lại, Vũ Linh Đan trước đây lúc nào cũng đều lộ ra vẻ thanh tú và hoàn hảo ở trước mặt anh, thậm chí anh chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt khi không trang điểm của cô.
Hơn nữa cô cũng không bao giờ có thể dè dặt như vậy trước mặt anh.
Bây giờ lại thỏa mãn cô.
Hay có thể nói là thỏa mãn chính anh.
Trương Thiên Thành từ từ đến gần mãi đến khi anh cúi đầu và ghé sát lại thì cô vẫn chưa phát hiện ra.
Sự ấm áp ngắn ngủi nhanh chóng chuyển thành khó chịu, đây là nhà anh đấy lúc nào thì cô có thể tùy tiện như vậy rồi.
“Vũ Linh Đan!”
Ngay sau đó Trương Thiên Thành lập tức hét lớn khiến cho những chú chim ở bên ngoài ngôi nhà đều sợ hãi cất cánh bay đi.
Vũ Linh Đan càng sợ tới mức bật dậy khỏi ghế cách anh một khoảng rất xa, rồi hoảng sợ nhìn chằm chằm vào anh với mái tóc vẫn còn đang nhỏ nước, sau đó lớn tiếng đáp lại: “Anh làm cái gì thế? Anh có biết hồi nãy anh có thể dọa chết người hay không?”
Khóe miệng Trương Thiên Thành lộ ra vẻ giễu cợt: “Thì làm sao, cô đi ăn cắp hay sao mà chột dạ.”
Ăn cắp?
Chột dạ?
Những điều này là có ý gì thế?
Đầu óc cô hoàn toàn choáng váng nhưng khi nhìn thấy vết thương của anh rõ ràng bị dính nước lại nghĩ tới việc anh không tuân theo chỉ dẫn của bác sĩ đột nhiên cảm thấy có chút tức giận.
“Rõ ràng vết thương của anh không thể đụng vào nước mà anh lại không chú ý, rốt cuộc có muốn vết thương mau lành không hả?”
Miệng thì nói như vậy nhưng cô đã nhanh chóng lấy hòm thuốc ra, rồi nhanh nhẹn phân các loại thuốc được mang về từ bệnh viện, sau đó đặt lên bàn trà trước mặt mình theo thứ tự.
Đôi mắt sâu thẳm của Trương Thiên Thành trực tiếc liếc nhìn cô rồi nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ đen nhánh và sâu thẳm không đáy như ban đầu.
“Sao vậy lần sau cô muốn tắm cho tôi sao?”
Toàn nói vớ vẩn!
Động tác trên tay của Vũ Linh Đan hơi dừng lại một chút, người nam nhân này chính là không biết tốt xấu nên cô lúc này cũng không khách khí nói: “Lại không phải là tôi bị thương, để lại sẹo cũng chẳng phải tôi nên tôi việc gì phải lo lắng chứ?”
“Thật sao?”
Trương Thiên Thành lập tức cảm thấy khó chịu khi nghe thấy cô nói không quan tâm đến mình.
Xuýt.
Động tác trên tay cô dùng sức mạnh hơn lập tức khiến cho Trương Thiên Thành đau đến độ mày nhăn chặt lại trên trán đổ mồ hôi lạnh.