Chương 184: Ý đồ xấu
Cùng lúc đó, Phan Bảo Thái cũng đứng dậy, chắn trước mặt Vũ Linh Đan, anh ta tiến sát Trương Thiên Thành, ánh mắt mang theo lửa giận và sự phẫn nộ, như một con kền kền chầu chực cắn xé bất cứ lúc nào, nguy hiểm mà đáng sợ.
“Anh không có tư cách gì đứng đây để nói chuyện với tôi, tôi đã liên lạc với luật sư rồi, có gì thì trình bày ở tòa án đi.”
Trương Thiên Thành cắn răng, như nghiến răng nhả chữ.
Vũ Linh Đan nghe vậy thì cau mày: “Trương Thiên Thành, anh hiểu lầm rồi, là tôi để Phan Bảo Thái đưa tôi đi, không liên quan gì đến anh ấy đâu.”
“Cô nghĩ là tôi không biết gì hết cả phải không Vũ Linh Đan? Tốt nhất bây giờ cô câm miệng lại cho tôi, nếu không tôi mà tức giận rồi thì không biết hậu quả sẽ thế nào đâu.”
Trương Thiên Thành hùng hổ cắt ngang lời giải thích của Vũ Linh Đan lần nữa, với anh mà nói, Vũ Linh Đan tùy ý đi cùng người đàn ông khác là sai lầm lớn, giờ còn dám vì tên đó mà cãi lại anh, tội càng thêm một bậc.
Nguyễn Kim Thanh nhận lấy điện thoại từ Vũ Phong Toàn, vẻ mặt không còn ác liệt như trước kia, nét mặt rất dịu dàng. Đây là thỏa thuận của họ tối qua, sáng sớm nay sẽ do Nguyễn Kim Thanh gọi điện thoại, như vậy cho thấy bà ta cũng có thành ý một chút.
“Linh Đan à, tối qua ngủ có ngon không? Theo dì thấy thì con vẫn nên dọn về nhà ở đi, dù sao ở đây cũng là nhà con mà.”
“Đợi về rồi sẽ trừng trị cô sau.”
Trương Thiên Thành liếc mắt nhìn qua Vũ Linh Đan, thấy sắc mặt cô trắng bệch, rõ ràng là chưa hồi phục được như cũ, thế mà còn dám mạo hiểm như vậy, anh chỉ hận không thể bóp nát được người đàn ông trước mặt này.
Phan Bảo Thái vừa nghe Trương Thiên Thành muốn kiện mình thì thờ ơ cười cợt.
Từ lúc anh còn chưa xuất ngoại đã nghe mấy câu chuyện liên quan đến Trương Thiên Thành rồi, người đàn ông trẻ tuổi này rất quyết đoán và mãnh liệt, vượt qua bao nhiêu khó khăn để vươn lên, đạp lên vai của bố và em trai mình, từng bước đi đến ngày hôm nay.
Nếu như anh ta là một người dễ đối phó thì đâu thể có được thành tựu giống như ngày hôm nay.
Cho nên từ khi lựa chọn đối nghịch với Trương Thiên Thành, anh ta cũng chấp nhận hậu quả này rồi, không ngờ chỉ kiện mình mà thôi, Phan Bảo Thái không biết nên vui mừng không nữa.
“Tổng giám đốc Trương muốn kiện tôi thì tôi cũng không có lời nào để nói, nhưng có mấy câu nhất định tôi phải nói rõ, người Linh Đan thích là tôi, nếu trước đó tôi không rời đi thì Linh Đan cũng không thể gả cho anh được.”
“Bây giờ anh nói mấy lời nhảm nhí này thì có ích lợi gì, đi thì cũng đi rồi, liên quan gì đến tôi, tôi muốn cưới ai thì không người nào có thể ngăn cản được.”
Cho dù lúc trước Phan Bảo Thái có ở lại trong nước đi nữa thì cũng không ảnh hưởng đến việc anh cưới Vũ Linh Đan.
Rõ ràng là chê muốn chết, nhưng khi có người muốn cướp thứ vô dụng đó, lòng háo thắng của Trương Thiên Thành lại bị kích động, cho dù là đồ mà anh không cần thì cũng đừng mong có thể giành lấy được.
“Cho nên anh nói xong rồi phải không?”
Thấy Phan Bảo Thái bị nghẹn họng không đáp được, Trương Thiên Thành cười lạnh một tiếng, người đàn ông như vậy thì thích hợp với phòng ấm vườn hoa nước ngoài hơn.
“Linh Đan không hề yêu anh.”
Phan Bảo Thái xác nhận.
Đây cũng là vũ khí có lợi duy nhất của anh ta, cũng là lý do mà anh ta trở về.
Sau đó, Phan Bảo Thái nhìn Vũ Linh Đan bằng ánh mắt chân thành, mong cô có thể khẳng định đáp án này.
Mà Trương Thiên Thành cũng vậy.
Khí thế của anh càng lạnh hơn, như muốn giết người, trong lòng người phụ nữ của anh có người đàn ông khác sao?
Đây là điều anh không thể nhẫn nhịn được.
Trái tim Vũ Linh Đan như run lên, dưới ánh nhìn chăm chú của Trương Thiên Thành, bất kỳ biểu cảm nhỏ nào cũng không thể thoát khỏi ánh mắt anh, chứ đừng nói tới việc nói dối.
Trong lòng như đông nghẹt, lúc này đây như có ai đó nói.
“Linh Đan đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.”
Vũ Linh Đan do dự, Phan Bảo Thái như thấy được hy vọng, vừa khích lệ nói.
Tay Trương Thiên Thành nắm lấy cánh tay của Vũ Linh Đan còn siết chặt mấy phần, đôi mắt bình tĩnh lặng thinh uy hiếp.
Chưa bao giờ anh mong Vũ Linh Đan yêu mình, nhưng trong lòng cô có người khác thì anh không cho phép, thế là anh cắn răng, gằn từng chữ một: “Vũ Linh Đan, anh ta nói vậy là sao?”
Vũ Linh Đan nhắm hai mắt lại.
Cô hít sâu một hơi, lần thứ hai mở mắt ra, cô bình tĩnh nhìn Phan Bảo Thái, xin lỗi: “Xin lỗi anh Phan Bảo Thái, từ lúc anh xuất ngoại thì tôi đã quyết định quên anh rồi.”
“Quên? Em quên kiểu gì?”
Phan Bảo Thái không thể tin nổi, anh ta cười khổ một tiếng, lùi về sau hai bước, ánh mắt lại đảo xung quanh, cuối cùng vẫn dừng lại trên người Vũ Linh Đan.