Chương 170: Tôi sẽ liều mạng với anh
Sự phản kháng không tiếng động.
Dương Thanh My lại oan ức nói thêm: “Trương Chính Hiền, sao ông cứ như vậy chứ, hôm nay tôi bị chấn động não, ai biết lần tới nó sẽ làm gì tôi.”
“Bà yên tâm đi, Trương Thiên Thành không phải là người như vậy.”
Trương Chính Hiền động viên.
“Vâng vâng vâng, con trai ông là tốt nhất, là tôi không tốt, vậy được chưa.”
Dương Thanh My oan ức, bà ta chui ra khỏi lòng Trương Chính Hiền, uất ức nói.
Hết cách rồi, Trương Chính Hiền chỉ đành nhìn Trương Thiên Thành, lạnh giọng: “Nếu con đã ra tay thì bố cũng không truy cứu nữa, nhưng giờ con phải xin lỗi mẹ con đi.”
“Mẹ con đã mất từ khi con bảy tuổi rồi.”
Trương Thiên Thành ngang bướng đứng yên ở đó không nhúc nhích.
Bầu không khí lại tắc nghẽn lần nữa.
Trương Chính Hiền nhíu chặt mày, đôi mày như muốn vắt ra thành nước, ông ta biết, nhiều năm như vậy, Trương Thiên Thành vẫn chưa chịu bỏ qua, vẫn luôn thấy hận ông.
“Haizz!”
Trương Chính Hiền không nhịn được thở dài một hơi.
Ánh mắt của con trai quá sắc, lạnh lùng và nghiêm nghị, nhưng lại giống hệt như ông thời còn trẻ, cho nên dù thế nào đi nữa, trong lòng ông vẫn thương yêu Trương Thiên Thành, hơn Trương Đức Phú rất nhiều.
Tiếc là Trương Thiên Thành mãi mãi không hiểu được.
Trương Chính Hiền thở một hơi dài, ông cúi đầu xuống, cả người như già đi rất nhiều.
Bi ai khó nói.
“Mẹ, bố.”
Trương Đức Phú chạy ra khỏi thang máy, vừa mới nghe Dương Thanh My bị thương, cậu đã vội vội vàng vàng chạy tới, vừa nhìn thấy Trương Thiên Thành cũng ở đây, hơn nữa thấy vẻ mặt của bố, Trương Đức Phú hiểu ra trong nháy mắt.
Ngay sau đó, Trương Đức Phú còn chưa kịp hỏi tình hình của Dương Thanh My thế nào, cậu ta đã xông tới đánh Trương Thiên Thành, nắm đấm trong tay nhắm thẳng về phía đầu Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành nghiêng người tránh né, anh dễ dàng kéo tay Trương Đức Phú lại, hai chân vừa đứng vững, định quật ngã người kia thì bỗng nghe thấy tiếng Trương Chính Hiền vội vàng nói: “Trương Thiên Thành, đừng hồ đồ.”
Trương Thiên Thành dừng lại thật, nhìn vẻ mặt hốt hoảng của ba người, khóe môi Trương Thiên Thành khẽ cong lên, đúng là người một nhà nhỉ.
Cuối cùng anh chỉ để Trương Đức Phú nằm xuống đất mà không làm gì cả, rất nhanh sau đó, Trương Đức Phú cũng đứng dậy liền.
Trương Thiên Thành vỗ tay một cái, ra vẻ ghét bỏ: “Không phải người một nhà, không vào chung một cửa, mấy người hợp nhau lắm, chỉ có mấy người được bắt nạt người khác, còn người ta mà đánh trả thì lại muốn giảng giải đạo lý.”
“Trương Thiên Thành, anh không được nói chuyện với bố như thế!”
Mặc dù Trương Đức Phú không đánh thắng, nhưng bởi vì có Trương Chính Hiền ở đó nên khí thế cũng không hề yếu đi.
“Ha ha.”
Trương Thiên Thành cười lạnh một tiếng: “Bố từ con hiếu nhỉ, không tồi, không tồi.”
Vừa nói, Trương Thiên Thành không nhịn được vỗ tay, vẻ trào phúng không để đâu cho hết, sắc mặt Trương Chính Hiền cũng đỏ bừng lên, sau đó thì chuyển trắng, tâm trạng khó mà nói hết.
“Trương Thiên Thành, tôi không tính sổ với anh, nếu mẹ tôi mà khó chịu ở đâu thì chắc chắn tôi sẽ liều mạng với anh.”
Trương Đức Phú xắn tay áo, định xông lên tiếp.
Nhưng rồi lại bị Trương Chính Hiền gọi lại, ông chau mày nói: “Nó là anh trai con.”
“Nhưng có bao giờ anh ta xem con là em chưa, có khi nào chấp nhận mẹ con chưa, cho dù là bố đi nữa thì trong mắt anh ta bố có đáng là gì.”
Trương Đức Phú bỗng kích động la to, vẻ mặt thì có chút đau lòng, từ nhỏ cậu ta đã biết, Trương Thiên Thành không hề thích mình, cho nên xưa nay cậu ta cũng không thể chấp nhận người anh cả đó.