Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 154





Chương 154: Lại cứu cô một lần nữa

“Thiên Thành, chuyện giữa dì với bố con, con không hiểu đâu, lúc đó con còn…”

“Cho dù còn nhỏ, tôi cũng biết phân biệt rõ trái phải, biết kẻ nào là tu hú chiếm tổ chim khách, từ nông đến sâu.”

Dương Thanh My vẫn chưa nói xong thì bị Trương Thiên Thành ngắt lời châm biếm, trên môi nở nụ cười càng sâu hơn.

“Trương Thiên Thành!”

Thấy mềm không được, thái độ của Dương Thanh My một lần nữa trở nên cứng rắn: “Bất kể là như thế nào, dì cũng là mẹ của con. Bây giờ con không có bất cứ quyền gì để chỉ trích dì cả. Còn con hồ ly tinh này nữa, nếu như để bố con biết được hai người vẫn còn liên lạc với nhau thì nhất định ông ấy sẽ không bỏ qua cho con đâu.”

“Điều này đương nhiên là tôi biết, không cần bà Trương đây nhắc nhở. Còn nữa mẹ tôi đã chết rồi, bà là cái thứ gì chứ?”

Vừa nghe thấy chữ “mẹ” này, cảm xúc của Trương Thiên Thành lập tức trở nên kích động, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy hận thù sâu sắc, giống như con dã thú có thể bổ nhào đến bất cứ lúc nào.

“Cho nên… Ba trăm năm mươi tỷ này, chỉ là trách nhiệm của một mình Trương Đức Phú, không có liên quan gì đến Tập đoàn Á Đông cả. Nếu như bà Trương muốn giúp con trai của mình, thì chính là giúp con trai cưới con hồ ly tinh này rồi.”

Trương Thiên Thành nói trúng tim đen, trực tiếp đâm thẳng vào chỗ hiểm.

Lúc nãy tình hình vẫn chưa sáng tỏ, qua vài ba câu của Trương Thiên Thành thì đã trở nên rõ ràng hơn rồi.

Cuối cùng Dương Thanh My cũng nhận ra vấn đề nằm ở đâu. Hôm nay bà ta đến đúng là vì muốn giúp Trương Đức Phú tranh giành quyền lợi, cho dù công ty không thể bỏ ra ba trăm năm mươi tỷ này, thì ít nhất cũng không thể không đếm xỉa đến.

Nhưng nếu thật sự giúp Trương Đức Phú bỏ số tiền này ra, Trương Đức Phú chết cũng không hối cải thì người được lợi cuối cùng vẫn là Vũ Đinh Lan.

“Lời mẹ vừa nói con có nghe thấy không, sau này không được có bất cứ quan hệ gì với Vũ Linh Đan nữa!”

Dương Thanh My thở gấp, hét lên với Trương Đức Phú.

“Không được!”

Với sự bắt đầu lúc nãy, lần này thái độ của Trương Đức Phú càng kiên quyết hơn.

Cậu ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành, tiếp theo đó là kiêu ngạo, lạnh lùng nói: “Trương Thiên Thành, anh ngông cuồng muốn dùng cách này để tôi rút lui sao? Tôi nói cho anh biết, anh nhầm rồi. Tôi sẽ không từ bỏ Vũ Linh Đan đâu.”

“Xem ra cậu thực sự có ý định từ bỏ Tập đoàn Đông Á rồi. Nếu đã như vậy, thì đương nhiên tôi không có ý kiến.”

Trương Thiên Thành nhún vai, khóe môi cong lên, tỏ thái độ không thèm quan tâm.

“Con muốn chọc tức chết mẹ à?”

Dương Thanh My sắp khóc đến nơi rồi, thái độ của Trương Đức Phú đã rõ ràng như vậy. Nếu như lời vừa nãy của Trương Đức Phú lọt đến tai của Trương Chính Hiền thì Trương Đức Phú đúng là không còn chút cơ hội nào nữa.

Nhưng Trương Đức Phú cứ nhìn Vũ Linh Đan như thể bị bỏ bùa chú, nói cái gì cũng không chịu thỏa hiệp, được mùa quyết tâm chiến đến cùng với Trương Thiên Thành.

Dương Thanh My nhìn trái nhìn phải, lúc này bà ta đã hoàn toàn không còn để ý đến hình tượng lời nói nữa. Bà ta xông đến chỗ Vũ Linh Đan, cô vô thức lùi vài bước, lộ ra tư thế phòng ngự.

“Vũ Linh Đan, cô thấy rồi đấy, hai người đàn ông này đều vì cô mà tranh giành với nhau, lần này cô vừa lòng rồi chứ?”

Đáy mắt Dương Thanh My có hơi ướt át, nhưng bà ta kiên quyết không chịu thỏa hiệp trước mặt Vũ Linh Đan, chỉ có thể làm ra vẻ điên cuồng, ác độc hơn nhắm vào cô.

Trời đất chứng giám, đây hoàn toàn là điều mà Vũ Linh Đan không hề muốn thấy.

Thậm chí cô nằm mơ cũng muốn thoát khỏi hai người đàn ông này đó, được không hả?

“Bà Trương, bà hiểu lầm rồi!”

Vũ Đinh Lan vừa muốn giải thích thì lúc này Dương Thanh My đã giơ tay lên. Nhưng lần này cái tát vẫn chưa giáng xuống thì tay của Dương Thanh My đã bị chặn lại trong không trung.

“Đồ ngốc, nói thẳng với bà ta là em đã lựa chọn ở bên cạnh tôi rồi, không phải như vậy là xong sao?”

Trương Thiên Thành đột nhiên chuyển sang giọng điệu dịu dàng, dùng cái từ đồ ngốc, cưng chiều không gì so được này nói ra trước mặt đám đông mà không có báo hiệu gì trước.

Vũ Linh Đan kinh ngạc há to miệng, không dám tin mà nhìn Trương Thiên Thành.

Tên này lại muốn làm gì đây?

Cho dù có muốn cứu cô cũng không cần chơi lớn như vậy chứ?

Còn mọi người xung quanh lại càng ngạc nhiên hơn, đến hít thở cũng dừng lại. Lúc nãy lễ tân còn mang vẻ suy đoán đầy ác ý, sau khi nghe Trương Thiên Thành đích thân nói ra, thì lập tức nhắm mắt lại.

Nếu như để Trương Thiên Thành biết được mình từng làm khó Vũ Linh Đan như thế nào, thế thì cái mạng này khó giữ rồi.

Hai ba giây sau đó, thậm chí cô ta còn nghĩ hay là tối nay từ chức, để tránh cái chết khó coi.

Trương Đức Phú bước nhanh, xông đến chặn Trương Thiên Thành lại, bảo vệ Vũ Linh Đan.

Nhưng sự quan tâm của cậu ta vẫn ở chỗ câu nói lúc nãy của Trương Thiên Thành, nhịn không được mà hỏi: “Linh Đan, chuyện này là thế nào, hai người…”

Dương Thanh My bị ngăn cản thì cũng không lao lên nữa, cũng kinh ngạc nhìn Vũ Linh Đan.

Hai người này… Muốn quay lại sao?

Không thể nào, bà ta không nghe thấy tin đồn nào cả mà?

Nhưng nếu thật sự quay lại rồi, thì Trương Thiên Thành ắt phải có thế lực nhiều hơn Tập đoàn Bạch Đằng. Đây tuyệt đối là điều mà bà ta không muốn nhìn thấy.

“Thiên Thành, hai người đã ly hôn rồi, người phụ này là loại hàng gì con còn không rõ sao, con hiếm khi…”

“Cô ấy là loại hàng gì, tôi biết rất rõ, phiền bà Trương ngậm miệng lại, đừng nói nhiều nữa.”

Lời nói của Dương Thanh My khiến cho Trương Thiên Thành vô cùng không vui, vì thế bà ta chưa nói xong đã bị anh cắt ngang với vẻ không kiên nhẫn.

Dương Thanh My há hốc miệng, có hơi hậm hực. Nhưng ý nghĩ thay đổi nhanh chóng, nếu như Trương Thiên Thành cương quyết muốn phục hôn thì Trương Chính Hiền nhất định sẽ là người đầu tiên không đồng ý. Đến lúc đó làm ầm lên, gà bay chó chạy, nói không chừng bà ta còn chút cơ hội…

Trương Đức Phú lại hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận sự thực này. Sáng nay cậu ta mới cầu hôn, sao cô có thể quay lại với Trương Thiên Thành nhanh như vậy chứ?

Trương Đức Phú nhìn thằng vào mắt Vũ Linh Đan, ánh mắt không có cách nào diễn tả được bằng tình yêu, gần như là điên dại.

“Linh Đan, rốt cuộc chuyện là như thế nào?”

Vũ Linh Đan mở miệng, có hơi bối rối.

Nếu như lúc này mình phủ nhận thì chắc chắn Dương Thanh My sẽ nghĩ mình từ chối là vì Trương Đức Phú, đến lúc đó thì sợ là càng không có cách để kết thúc được.

So với quan hệ vợ chồng lúc trước với Trương Thiên Thành, ngược lại thì phục hôn càng khiến người ta dễ chấp nhận hơn.

Nhưng…

Vừa nhìn thấy biểu cảm của Trương Thiên Thành, cô thực sự không muốn làm theo ý của anh.

“Đừng xấu hổ, chuyện này sớm muộn gì cũng bị người ta biết, đến lúc đó cho dù em có muốn giấu cũng giấu không nổi.”

Trương Thiên Thành ở bên cạnh châm dầu vào lửa, như muốn xác thực chuyện này trước khi Vũ Linh Đan mở lời.

“Được thôi.”

Vũ Linh Đan cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Cô cúi đầu không nhìn Trương Thiên Thành, nhưng cô hoàn toàn có thể đoán được vẻ tự đắc của anh.

Trên thực tế thì Trương Thiên Thành lại chuyển sang vẻ mặt u ám, trừng mắt nhìn Trương Đức Phú ngây ngô. Anh nhếch miệng, lạnh nhạt nói: “Bây giờ rõ rồi chứ? Vũ Linh Đan không chấp nhận lời cầu hôn của cậu là vì tôi.”

“Còn nữa, phiền bà Trương đừng dùng mấy từ ngữ bẩn thỉu đó với Vũ Linh Đan, nếu không tôi sẽ không vui đâu. Nếu tôi không vui, sẽ có hậu quả như thế nào, bà Trương có thể nghĩ cho kĩ.”

Trương Thiên Thành lạnh lùng nói.

Khí chất không giận mà uy, Trương Thiên Thành gần như không phát cáu nhưng lại khiến người ta không dám chất vấn, không dám từ chối.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv