Chương 152: Lời đồn nổi lên bốn phía
Những người được làm việc ở Tập đoàn Á Đông đều ít nhiều có chút kiêu ngạo, gương mặt cũng không đến nỗi nào, bây giờ nhìn Vũ Linh Đan dáng vẻ bình thường, tuy không đến nỗi xấu nhưng chắc chắn không phải kiểu xinh đẹp khiến người ta kinh ngạc, da rất trắng, dáng người hơi mảnh khảnh, người như thế trong công ty tùy tiện ở đâu cũng có thể kéo ra được một mớ.
“Đúng vậy, đúng vậy, lúc đầu tôi cũng nhìn thấy tin này, đã được bao lâu đâu mà lại đến tiếp không biết? Chẳng lẽ là cầu xin quay lại? Thật không biết xấu hổ.”
Một viên đá làm dậy sóng lớn ngập trời, mọi người đánh giá Vũ Linh Đan đều khá giống nhau.
Hoàn toàn không sai, so sánh với Trương Thiên Thành thì Vũ Linh Đan thật sự quá bình thường, cho dù có hào quang lớn bao nhiêu đi chăng nữa cũng sẽ bị che lấp.
Trong khi mọi người đều cố gắng làm việc thì tại sao cô chỉ cần dựa vào gia thế đã có thể làm phu nhân Tổng giám đốc chứ?
Chỉ dựa vào tâm lý không cam lòng, Dương Thanh My không cần làm gì thì mọi người cũng đã nhanh chóng đồn đại, ác ý bao trùm.
Tiếng bàn luận càng lúc càng to, thấy Dương Thanh My không có ý ngăn cản, có người còn đi về phía này, Vũ Linh Đan muốn đi cũng không kịp nữa rồi, cô chỉ có thể cố gắng bình tĩnh giải thích: “Nếu bà Trương ghét tôi như vậy thì bây giờ tôi có thể đi được chưa, cũng tránh làm bẩn mắt bà.”
“Đúng là làm bẩn mắt tôi.”
Dương Thanh My thần thái cao ngạo, từ trên cao nhìn xuống Vũ Linh Đan, lúc nãy cái tát kia không trúng càng làm cho lửa giận trong lòng bà ta dâng cao.
“Tôi không quan tâm quan hệ bây giờ của cô và Trương Thiên Thành thế nào, nhưng cô đừng hòng tơ tưởng đến Trương Đức Phú.”
Dương Thanh My cảnh cáo.
Vừa nói xong thì Trương Đức Phú vội vàng chạy tới, hình như là được báo tin Dương Thanh My và Vũ Linh Đan đang đối đầu trực tiếp. Bây giờ Trương Đức Phú không để ý đến những cái khác, vội vã ngăn cản Dương Thanh My, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ đến rồi sao không đi lên mà còn ở đây làm ầm ĩ với người ta vậy, mất mặt lắm.”
Bây giờ Dương Thanh My mới để ý hoàn cảnh xung quanh, ngày thường lúc nào bà ta cũng chú ý đến danh tiếng, nhưng cứ nghĩ đến chuyện nếu không giải quyết xong việc này thì sau này nhà họ Trương sẽ bị mất mặt, bà ta liền chẳng quan tâm gì nữa, bước đến trước mặt Trương Đức Phú quát lớn: “Con còn sợ bị mất mặt à? Con có biết bố con vì chuyện của con mà tức giận đến mức ngất xỉu luôn rồi không?”
Trương Đức Phú rất khó xử, cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi.
Trương Đức Phú quay sang nói với Vũ Linh Đan: “Linh Đan, em đi trước đi, chuyện ở đây không liên quan đến em.”
Vũ Linh Đan gật đầu, đang định quay đi thì Dương Thanh My bỗng xông lên, mặc dù có sự ngăn cản của Trương Đức Phú nhưng móng tay bà ta vẫn đâm vào sau cổ cô, theo sau cảm giác đau đớn là một vệt máu kéo dài.
“Cô là đồ hồ ly tinh, còn dụ dỗ Đức Phú nhà tôi cầu hôn cô nữa. Tôi cho cô biết, cô đừng có mà mơ. Ba trăm năm mươi tỷ đó, coi như nhà họ Trương đầu tư mua chiếc nhẫn, còn không nữa thì xem như Trương Đức Phú chơi gái với giá trên trời cũng được. Tóm lại, cô đừng có mơ mà vào được nhà họ Trương!”
Dương Thanh My trông thấy máu thì biết hình tượng ưu nhã duy trì từ trước đến nay coi như xong rồi. Nếu không có Trương Đức Phú ngăn cản thì móng tay của bà lại muốn vươn đến người Vũ Linh Đan thêm lần nữa.
Vũ Linh Đan sờ cổ, đập vào mắt là màu đỏ.
Ba chữ “hồ ly tinh” giống như một con dao đâm vào trái tim cô, cái này còn đau đớn hơn vết thương ngoài da gấp nhiều lần.
“Linh Đan, tâm trạng của mẹ tôi có chút kích động, tôi xin lỗi, em mau đi đi!”
Trương Đức Phú vừa áy náy vừa không kiên nhẫn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Vũ Linh Đan, ra hiệu cho cô nhanh chóng rời đi.
Dương Thanh My vẫn không buông tha: “Hồ ly tinh, cô gài bẫy nhà họ Trương, ba trăm năm mươi tỷ mua chiếc nhẫn đó coi như bố thí đi, cô đừng nghĩ sẽ kiếm chác gì được nữa.”
“Xin lỗi, Trương Đức Phú!”
Mặc dù Vũ Linh Đan biết Trương Đức Phú khó xử, nhưng bị nhục mạ ở trước mặt người khác như thế, cô cũng không phải phật, cô cũng biết nổi giận.
“Đầu tiên, Trương Đức Phú cầu hôn nhưng tôi cũng không đồng ý. Thứ hai, tôi và Trương Thiên Thành không phải như bà nghĩ, tôi không phải hồ ly tinh, cũng không muốn bị nhục nhã như vậy nữa. Bà Trương là người cao quý, vẫn nên giữ gìn hình tượng của mình thì hơn.”
Vũ Linh Đan lạnh lùng nói.
Dương Thanh My đầu tiên là có chút sửng sốt, sau đó thì lập tức hiểu ra Vũ Linh Đan đang mỉa mai mình là người phụ nữ chanh chua, tâm trạng vừa mới bình tĩnh của bà ta lại lần nữa bùng lên.
Bà ta vẫn chưa đến mức để cho một con hồ ly tinh như thế này chỉ trích mình.
“Vũ Linh Đan, cô có dám thề với trời rằng cô không hề có chút tơ tưởng gì đối với nhà họ Trương không?”
Dương Thanh My chất vấn.
“Tôi dám!”
Vũ Linh Đan nhẹ nhàng mà lưu loát trả lời.
Trương Đức Phú ở bên cạnh tuy xót Vũ Linh Đan, cũng biết Dương Thanh My gây sự một cách vô cớ, nhưng có đại gia tộc ở trước mắt, cậu ta không thể nói đỡ cho Vũ Linh Đan được một lời, chỉ có thể không ngừng trấn an cả hai bên: “Mẹ, mẹ hiểu lầm chuyện này rồi.”
“Hiểu lầm? Vậy con cầu hôn Vũ Linh Đan là giả sao? Con tốn ba trăm năm mươi tỷ cho cô ta cũng là giả hay sao?”
Dương Thanh My hung hăng, cho dù đang ở công ty cũng không chừa chút thể diện nào cho con trai, nói xong câu cuối, ngay cả Vũ Linh Đan cũng không nghe nổi nữa, chủ động nói: “Bà Trương không cần phải lo lắng, bà yên tâm, chỉ cần Trương Đức Phú không đến tìm tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy cậu ta.”
“Linh Đan, em đừng tức giận.”
Trương Đức Phú nghe thấy lập tức sốt ruột.
Cậu ta buông Dương Thanh My ra, còn chưa kịp đi sang kia đã bị bà ta quát lớn: “Làm sao, con không bỏ được à?”
“Mẹ, ý con không phải vậy.”
Trương Đức Phú bắt đầu thấy lo lắng, cậu ta chưa bao giờ cảm thấy bị trói buộc mạnh mẽ như hôm nay, cậu ta như cánh chim không có gió, tranh đấu cùng Trương Thiên Thành còn phải cần đến sự trợ giúp của nhà họ Trương.
Những lời rất bất mãn này cho dù không muốn cũng phải kìm xuống.
Trong nhất thời, suy nghĩ xoay chuyển, tư tưởng tình cảm khó phân nhưng rốt cuộc vẫn phải lùi bước, ngoan ngoãn đứng trước mặt Dương Thanh My.
Vũ Linh Đan thì không hề bất ngờ khi Trương Đức Phú không giúp mình, nhưng nhìn bộ dạng ngoan ngoãn vâng lời không giống bình thường của cậu ta, trong lòng cô đột nhiên trào dâng chút thương xót.
Trong ấn tượng của cô, Trương Thiên Thành chưa bao giờ phải như thế cả.
Dương Thanh My không chịu bỏ qua, một tay chỉ Vũ Linh Đan ra lệnh: “Vậy bây giờ con phải lập tức nói với con hồ ly tinh này, nói rằng con không hề có chút suy nghĩ nào với cô ta cả, để sau này cô ta đừng đeo bám lấy con nữa.”
Đầu Vũ Linh Đan “ầm” một tiếng, có dự cảm không lành.
Quả nhiên Trương Đức Phú lộ vẻ khó xử, cậu ta há miệng muốn nói, nhưng có thể là do nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vũ Linh Đan, cậu ta không thể bảo vệ được cô đã rất đáng trách rồi, cậu ta không thể tự chặn luôn đường lui của mình được.
Chuyện từng lợi dụng Vũ Linh Đan không phải là giả, nhưng Trương Đức Phú tự hiểu rõ lòng mình. Cậu ta làm nhiều việc vì Vũ Linh Đan như vậy không gì ngoài một chữ “yêu”. Nếu bước cuối cùng này cũng thỏa hiệp thì quan hệ giữa cậu ta và Vũ Linh Đan sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Vậy cậu ta còn lại cái gì nữa chứ?
Trương Đức Phú cảm thấy may mắn vì mình chưa nói ra, cậu ta quay đầu, nói với Dương Thanh My: “Mẹ, mẹ cũng thấy đấy, con yêu Vũ Linh Đan, mặc dù bị cự tuyệt lời cầu hôn nhưng cũng không thay đổi được suy nghĩ trong lòng con rằng con yêu cô ấy, cho nên con sẽ không rời xa cô ấy đâu.”
“Con!”
Dương Thanh My tức giận lại giơ tay lên, nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm đánh lên mặt Trương Đức Phú.