Chương 136: Chó điên cắn người
Trần Đức Bảo bước từng bước một cách cẩn thận, anh ấy vẫn cảm thấy không yên tâm nên lại hỏi: “Tổng giám đốc Trương, chúng ta cứ đi như vậy hả?”
“Cậu không đi thì chúng ta ở lại cho người đàn bà kia cắn cậu một phát nhé? Đúng là chó điên mà.”
Trương Thiên Thành dẩu môi, nói lời độc ác một cách cực kỳ nhuần nhuyễn.
“Nhưng mà Giám đốc Vũ…”
Trần Đức Bảo không khỏi liếc về phía Vũ Linh Đan một cái, nếu cứ để Vũ Linh Đan ở lại đó một mình thì có lẽ chuyện vừa nãy sẽ còn xảy ra thêm lần nữa.
“Hừ, cậu có lòng tốt nhưng còn phải nhìn xem người khác có muốn nhận lòng tốt đó của cậu hay không chứ!”
Trương Thiên Thành nói bằng giọng lạnh lùng.
Trần Đức Bảo hiểu ý của Trương Thiên Thành ngay lập tức, khóe miệng nở nụ cười, anh ấy đi về phía Vũ Linh Đan: “Giám đốc Vũ, nếu cô thấy tiện thì chúng tôi luôn sẵn lòng cho cô quá giang một đoạn.”
Nếu là ngày thường thì chắc chắn Vũ Linh Đan sẽ từ chối không chút do dự, nhưng bây giờ Vũ Hải Yến cứ quấn lấy cô như điên khiến cô chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
“Thế cũng được.”
Vũ Linh Đan nói luôn mà không cần suy nghĩ rồi cô kéo Vũ Hải Yến ra một cách nặng nề, sau đó theo Trần Đức Bảo lên xe.
Vũ Hải Yến vẫn còn muốn đuổi theo họ, Trần Đức Bảo quay người lại rồi nói bằng giọng không hề khách sáo: “Cô Vũ, ở đây không phải là nhà họ Vũ của cô, nếu cô còn đi theo bọn tôi thì đừng trách tôi không khách sáo. Tôi nghĩ là cô cũng không muốn tất cả mọi người biết được rằng cô hai nhà họ Vũ đã làm ra những hành vi như thế nào đâu.”
“Được lắm!”
Vũ Hải Yến nhìn Vũ Linh Đan bằng vẻ mặt vô cùng oán hận, cô ta nghiến răng rồi hung ác nói: “Vũ Linh Đan, chị cứ chờ đó cho tôi, chuyện này sẽ không kết thúc như vậy đâu.”
Vẻ yên tĩnh bao trùm trong xe.
Hai người không chào hỏi gì cả, Vũ Linh Đan ngồi dựa vào cửa sổ rồi dùng ngón tay chỉ về một phía cách đó không xa: “Thả tôi xuống kia là được rồi.”
“Nếu Giám đốc Vũ muốn về nhà thì bọn tôi có thể đưa cô về.” Trần Đức Bảo tốt bụng nói.
“Người ta đã nói muốn xuống rồi, cậu là tài xế của tôi hay là tài xế của cô ấy?”
Vũ Linh Đan đang định nói không cần thì đột nhiên cô thấy Trương Thiên Thành phát điên rồi rống lên với Trần Đức Bảo.
Cô vén mớ tóc lòa xòa ra sau tai, nhân cơ hội đó che đi sự lúng túng, xấu hổ khi không biết phải nói gì của mình.
Nếu Trương Thiên Thành không cho phép thì Trần Đức Bảo cũng sẽ không mời cô lên xe nên công bằng mà nói thì cô nên nói một câu cảm ơn với anh mới phải. Nhưng mà thái độ của Trương Thiên Thành khiến cho người ta cảm thấy không được thoải mái lắm.
Cuối cùng thì con Maybach vẫn dừng lại ở một ngã tư phía trước, trước khi xuống xe Vũ Linh Đan vẫn nói: “Cảm ơn anh nhiều nhé.”
Trương Thiên Thành hơi dựa lưng vào ghế ngồi, anh nhắm mắt lại không nói gì cả, không biết là anh có nghe thấy những lời mà Vũ Linh Đan vừa nói hay không.
Khóe miệng Vũ Linh Đan khẽ giật giật, cô cười một cái với Trần Đức Bảo rồi đóng cửa xe lại.
Bên trong xe, đột nhiên đôi mắt sắc bén của Trương Thiên Thành mở ra, sau đó anh nhìn thẳng vào con đường mà Vũ Linh Đan đang đi.
“Tổng giám đốc Trương, bây giờ chúng ta trở về công ty à?” Trần Đức Bảo ngồi ở bên cạnh hỏi.
“Đi theo cô ấy!” Trương Thiên Thành nói bằng giọng lạnh lùng.
Trần Đức Bảo khẽ nhướng mày, người vừa mới xuống xe mà đã muốn đi theo à. Thực sự thì anh ấy không hiểu rốt cuộc thì Trương Thiên Thành đang nghĩ gì nữa.
Vũ Hải Yến bị ném lại một mình trên đường, cô ta vừa tức vừa khó chịu, ngay cả người duy nhất để cô ta trút giận cũng đi mất rồi.
Sau đó tiếng chuông điện thoại vang lên, ở đầu dây bên kia là giọng nói trầm thấp đang cố gắng đè nén của Vũ Phong Toàn: “Con đến văn phòng làm việc của bố ngay lập tức.”
“Bố, con vẫn chưa tìm được đồng phục nữa, người đó không có ở công ty. Con định hỏi mượn chị một bộ nhưng chị lại không đồng ý cho con mượn…”
Vũ Hải Yến nhân cơ hội mà kể tội.
Vũ Phong Toàn đi tới đi lui mấy vòng trong văn phòng làm việc, dùng tay bóp chặt hai đầu lông mày, hai mắt ông ta gần như phun ra lửa giận: “Bố nói lại một lần nữa, lập tức có mặt tại văn phòng làm việc của bố. Ngay bây giờ!”
Vũ Hải Yến không hề biết rằng chuyện xảy ra trong thang máy của cô ta đã truyền đi khắp công ty từ lâu rồi, rất nhiều người đang bàn tán, xì xèo với nhau về hành vi của hai cô con gái nhà họ Vũ. Vừa rồi có người đến báo cáo với Vũ Phong Toàn là Giám đốc Vũ và cô hai nhà họ Vũ đang đánh nhau ở trên đường.
Và góc nhìn của ông ta thì có thể nhìn thấy cảnh đó rõ mồm một.
Chỉ là sau đó do Trương Thiên Thành xuất hiện nên Vũ Phong Toàn mới tạm thời kìm nén cơn giận của mình xuống. Ngay khi Trương Thiên Thành vừa đi, ông ta đã gọi điện thoại cho Vũ Hải Yến ngay lập tức.
“Bố!”
Vũ Hải Yến chỉn chu lại áo quần và vẻ mặt của mình, sau khi chắc chắn là trên người mình không còn vấn đề gì nữa, cô ta mới đẩy cửa bước vào bằng nụ cười cực kỳ vui vẻ.
Vẻ lạnh lùng hiện trên khuôn mặt của Vũ Phong Toàn, ông ta vẫn đứng trước cửa sổ, không quay đầu lại.
Ngay lúc Vũ Hải Yến vô tư đi tới, đột nhiên ông ta quay người lại rồi giơ tay tát một cái vào mặt cô ta.
“Bố!”
Vũ Hải Yến hơi lảo đảo lui về phía sau hai bước, cô ta dùng tay ôm mặt rồi nhìn Vũ Phong Toàn bằng ánh mắt không thể tin được.
Bố vừa mới đánh mình?
“Xằng bậy! Con thấy còn chưa đủ mất mặt hay sao mà chuyện gì cũng làm ra được! Xảy ra chuyện gì cũng chỉ biết trốn tránh, đùn đẩy trách nhiệm cho người bên cạnh, không bao giờ tự nhìn xem khuyết điểm của mình ở đâu!”
Vì rất yêu con gái và cũng vì trách nhiệm của một người cha mà trước đây, dù có tức giận như thế nào thì Vũ Phong Toàn cũng tuyệt đối không động đến Vũ Hải Yến. Nên hôm nay, cái tát này có thể coi như đã trút hết tất cả những bực tức mà ông ta đã kìm nén.
“Đây vốn dĩ là lỗi của Vũ Linh Đan, nếu cô ta không đi nói linh tinh với Phan Phùng Hiếu thì sao anh ta có thể đi điều tra chi tiết về con được chứ!”
Vũ Hải Yến nói năng hùng hồn, hoàn toàn không cho rằng mình là người sai.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Vũ Phong Toàn vang lên, ông ta cúi đầu nhìn thì thấy là Trương Thiên Thành gọi đến. Ông ta vội vàng thay đổi nét mặt, giọng nói cũng ôn hòa, mềm mỏng đi nhiều. Ông ta thấp giọng rồi vui vẻ nịnh nọt: “Tổng giám đốc Trương…”
“Tổng giám đốc Vũ, vốn dĩ tôi cũng không định gọi cuộc điện thoại này đâu, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì tôi thấy mình cần phải nói rõ chuyện này…”
Trương Thiên Thành ngồi trên ghế sau xe ô tô sắp xếp mọi chuyện, sau khi nhìn Vũ Linh Đan đi vào một khu dân cư nhỏ thì anh lấy điện thoại ra mô tả lại quãng đường vừa đi theo trí nhớ của mình rồi bảo: “Cô ấy cũng không thể làm gì được bởi toàn bộ sự việc này đều là chuyện ngoài ý muốn.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy. May là Tổng giám đốc Trương xuất hiện kịp lúc, nếu không thì lão già này không biết phải giấu cái mặt mo đi đâu nữa.” Vũ Phong Toàn vội vàng cười xòa.
“Tôi thật sự chia buồn về việc nhà họ Phan hủy bỏ hôn ước, tôi cũng chỉ nghe người ta bàn tán thôi, bạn bè có nói qua về chuyện này trong mấy buổi gặp mặt nho nhỏ ấy mà. Nhưng tôi thấy chuyện này không liên quan gì đến Vũ Linh Đan đâu.”
Trương Thiên Thành nói bằng giọng lãnh đạm, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, Trần Đức Bảo thấy vậy thì sự yên tâm dâng đầy trong lòng anh ấy.
Anh ấy biết là trong lòng Tổng giám đốc Trương vẫn có Vũ Linh Đan.
Nếu không thì tại sao anh lại vừa giải vây lại vừa nói tốt cho cô được chứ.
“Tôi biết rõ những chuyện này mà.” Vũ Phong Toàn nói xong thì cúp điện thoại một cách vội vã.
Vì có sự góp mặt của Trương Thiên Thành mà dường như mọi chuyện đang dần trở nên phức tạp. Nhưng thực ra nếu không có cuộc điện thoại này của Trương Thiên Thành thì Vũ Phong Toàn vẫn sẽ đứng về phía Vũ Linh Đan theo bản năng thôi.
“Bố, ngoại trừ Vũ Linh Đan thì làm gì có ai hận con đến mức đấy chứ. Nếu không tin thì bố đi hỏi Vũ Linh Đan đi, suýt chút nữa thôi là chị ta đã thừa nhận mọi chuyện rồi đấy.”
Vũ Hải Yến ăn nói bừa bãi, trợn to hai mắt, bộ dạng trông vô cùng thành khẩn.
Vũ Phong Toàn vừa mới lấy lại tinh thần thì nghe thấy Vũ Hải Yến nhắc lại những lời mà cô ta mới nói vừa nãy, ông ta tức giận tới nỗi gân xanh nổi đầy trên trán, siết chặt ngón tay lại nhưng vẫn cúi đầu không nói gì cả.