Sáng sớm hôm sau ngồi trong xe, tôi gọi điện cho Tần Vị Ký: "Anh Tần, anh dậy rồi à?"
"Vừa mới dậy..." Giọng của Tần Vị Ký nghe có chút uể oải: "Đã đến sân bay chưa?"
Tôi cười, làm nũng nói: "Còn sớm, máy bay chậm quá anh ơi, phải hai tiếng nữa."
Tần Vị Ký cười qua điện thoại, mang chút lười biếng: "Nếu không, anh phái tên lửa đến đón em, có được không?"
"Có thể sao?"
Tần Vị Ký không giấu ý cười: "Có thể, thầy Tạ muốn ngồi cái gì cũng được."
Tôi cười, nghe giọng của Tần Vị Ký tôi cảm thấy trái tim bồn chồn mấy ngày nay của mình cũng dần bình tĩnh lại.
"Anh Tần, anh ngủ thêm chút nữa đi, đừng tới đón em. Thông tin chuyến bay của em bị lộ ra ngoài, hiện tại sân bay có lẽ đã chật kín người."
Tần Vị Ký dừng một chút: "Sắp xếp xong chưa?"
"Tiểu Trần đã sắp xếp rồi." Tôi bấm điện thoại, nhỏ giọng nói: "Anh ở nhà đợi em."
Trong giọng mang theo tiếng cười, anh nhẹ thở dài: "Được."
Đến sân bay Nghĩa Ô, chúng tôi chưa xuống cửa máy bay thì đã có cả một đám đông đứng chờ ở cửa sân bay, nhiều người khiến lòng tôi hoảng loạn, sợ không cẩn thận lại mắc sai lầm.
Tôi đeo khẩu trang, nhân viên sân bay đưa chúng tôi vào lối đi VIP.
Trước đây tôi sợ nhất là cảnh người hâm mộ đón ở sân bay như này, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ phát sinh sự cố giẫm đạp lên nhau.
Khi đến Bắc Kinh, xe đã chờ sẵn để đón chúng tôi.
"Thầy Tạ, lần này trở về anh có thể nghỉ ngơi hai ngày, sau đó chuẩn bị tham gia lễ trao giải Thanh Phong, cũng đã nhận đại diện cho hai nhãn hàng lớn, việc quay chụp khi về sẽ bàn bạc lại."
Tôi hoàn toàn không để ý Tiểu Trần nói cái gì, nghĩ tới chuẩn bị được gặp Tần Vị Ký tôi đã không thể ngồi yên.
"Anh sắp xếp được."
"Nghe nói anh vừa đóng máy thì đã có mấy đạo diễn đến liên hệ em, em giúp anh sàng lọc kịch bản có được không?"
Tôi nhìn cô ấy một cái: "Tạm thời không nhận, anh còn chưa hồi phục sau "Thanh Vân Án", qua một khoảng thời gian rồi hẵng tính."
"Được."
Tôi nghiêng đầu cười với cô ấy: "Mấy ngày nay em có bận gì không?"
Tiểu Trần dừng lại một chút, sau đó bối rối gật đầu: "Em khá bận, em phải thúc giục studio nhanh chóng hoàn thành các thủ tục."
Tôi cười: "Em vất vả rồi, mấy ngày tới anh phải bồi anh Tần, không giúp gì được cho em."
Tiểu Trần hiểu, nhìn tôi chằm chằm: "Lại nữa... nghệ sĩ đang ở thời kì đỉnh cao của sự nghiệp không được phép yêu đương!"
"Không để anh yêu, anh bỏ em, phải cho anh yêu đương."
"Thầy Tạ." Tiểu Trần liếc tôi một cái: "Anh và thầy Trần vẫn còn nói chuyện yêu đương sao? Khi nào thì tái hôn?"
Tôi ngưng thần, thật sự chưa nghĩ tới chuyện tái hôn, cũng không dám nghĩ.
Nếu anh Tần không đề cập đến, tôi không có mặt mũi để mà nhắc tới.
"Nghệ sĩ đang ở đỉnh cao của sự nghiệp có thể kết hôn không?"
Tiểu Trần sửng sốt một lúc, vội vàng nói: "Anh Tạ, đừng có hại em. Đến anh Tuyền còn không dám để thầy Tần kết hôn."
Tôi cười lạnh một tiếng, anh ta ngoài mặt không dám, nhưng lại hành động sau lưng.
Tôi thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện tái hôn.
Tôi không biết liệu anh Tần có còn nguyện ý lấy tôi hay không. Tôi không có lòng tin vào bản thân, cũng không biết tình yêu của Tần Vị Ký dành cho tôi có thể chống đỡ nổi tổn thương của cuộc hôn nhân đầu tiên hay không nữa.
Với Tần Vị Ký mà nói, cuộc hôn nhân kia không có bất kỳ kỷ niệm đẹp đẽ gì, hầu hết đều khó có thể nhìn lại.
Làm sao tôi có thể nói rằng tôi muốn tái hôn...
Dù cho anh Tần nguyện ý, nhưng cha mẹ anh làm sao có thể giao tính mạng con trai họ cho tôi lần thứ hai?
Trên cõi đời này tôi không có gì phải lo, nhưng Tần Vị Ký thì khác, anh ấy không chỉ có mình tôi.
Niềm vui được gặp Tần Vị Ký sớm đã bị câu nói kia của Tiểu Trần cuốn trôi không sót lại được chút gì.
Rất nhiều chuyện nếu không nhớ tới thì còn có thể tới đâu hay tới đó, nhưng một khi đã nghĩ thì thật sự quá là khó khăn.
"Thầy Tạ, em nói sai cái gì sao?" Tiểu Trần thấy tôi mím môi không nói, nhỏ giọng hỏi.
Tôi lắc đầu, mỗi khi gặp phải trở ngại tôi đều muốn trốn tránh, nên mới không muốn nghe hai từ tái hôn này.
Tôi nhìn ra ngoài cửa xe, nhỏ giọng nói: "Tiểu Trần, em nghĩ người lớn có thích anh không?"
"A?" Tiểu Trần dừng một chút, sau đó mới phản ứng kịp: "Thích! Đặc biệt là rất thích!"
"Thôi đi, anh chưa từng gặp qua người lớn nào thích anh cả." Tôi chống cằm, hai mắt đột nhiên sáng lên nhìn Tiểu Trần: "Ông bà nội của anh Tần rất thích anh."
Tôi chỉ gặp ông bà chỉ có một lần, nhân dịp tôi không có gì làm anh Tần đã đưa tôi đến Úc ăn Tết với ông bà.
Bà nội nắm lấy tay tôi, không ngừng gọi tôi là cháu dâu, ông nội còn nói tôi là cháu ruột thứ hai của ông.
Chỉ một lần như vậy, tôi cảm thấy mình đã có cả một gia đình thân thuộc.
"Không chỉ ông bà nội của anh Tần, mà mẹ em cũng rất thích anh." Tiểu Trần nhìn tôi: "Lúc mẹ em thấy anh trên TV, bà chỉ vào anh và nói đó là tiêu chuẩn con rể tương lai của bà."
Tôi mỉm cười, kỹ năng an ủi của Tiểu Trần thực sự rất vụng về: "Mắt nhìn của mẹ em tốt đến mức không thể nào tốt hơn được."
"Thầy Tạ, mọi người sẽ thích anh, hiện tại anh chính là đang đứng ở trên đỉnh núi."
Người đứng trên đỉnh núi...
Khi xe chạy đến Tây Sơn, bên ngoài trời bắt đầu mưa nhẹ, làm ướt kính xe.
Từ xa tôi đã thấy một bóng người cao gầy cầm ô màu đen, trong lòng như nở hoa, nụ cười nhuộm từ khóe môi đến tận chân mày.
Xe chạy tới, tôi vội vàng mở cửa, thấy Tần Vị Ký đang cầm ô đứng trước cửa xe.
"Anh ơi!" Tôi nhảy xuống, dùng hai tay ôm chầm lấy cổ anh, mùi trà trên người anh đảo quanh người tôi.
Anh một tay cầm ô, một tay đỡ eo tôi, nghiêng ô gõ vào đầu tôi: "Mệt không?"
"Mệt... Em ngồi xe lâu lắm rồi... "
"Thầy Tần, anh ấy không mệt chút nào, anh ấy là tràn đầy năng lượng." Tiểu Trần thò đầu ra nói.
Tôi quay lại lườm cô ấy một cái, cô ấy bực bội ngồi trở lại xe.
Tần Vị Ký xoa đầu tôi cười, nhìn Tiểu Trần: "Đó là vì em chăm sóc tốt."
Tiểu Trần mỉm cười: "Thầy Tần, để em giúp các anh mang hành lý vào ha?"
"Cứ để anh." Tần Vị đưa ô cho tôi, đi tới cốp xe lấy vali ra, tôi vội vàng chạy tới che ô cho anh.
Tiểu Trần lại thò đầu ra ngoài, cười nói: "Thầy Tạ, mưa nhỏ như này em đứng ngoài trời cả tiếng đồng hồ còn không có sao, anh cần gì vất vả như vậy?"
Tôi cười: "Đó là vì em không có người yêu, da dày thịt béo của em có thể so với da mỏng thịt mềm của anh Tần sao?"
"Anh..."
Tần Vị Ký đưa tay lấy lại chiếc ô từ tay tôi, thì thầm: "Mau khép đuôi lại, công nhỏ."
Anh cười nhìn Tiểu Trần: "Vào nhà ăn cơm rồi hẵng đi?"
Tôi xoay người, cười giả lả với Tiểu Trần: "Đúng rồi, ăn xong rồi đi?"
"Anh đừng có mà thảo mai." Tiểu Trần cười cho có lệ, sau lại nhìn về phía Tần Vị Ký: "Thầy Tần, em không quấy rầy các anh, để thầy Tạ còn chừa chút mặt mũi cho em."
Tôi cười vẫy tay với cô ấy: "Vậy anh không giữ em nữa".
Sau khi vào nhà, Tần Vị Ký dựng ô vào cửa, đột nhiên anh vươn tay ôm lấy tôi, tôi cũng dùng chân móc vào eo anh, tựa đầu vào vai anh cười nói: "Còn tưởng anh Tần không vội..."
Anh ôm tôi, đặt tôi lên bàn ăn, nhẹ nhàng nói: "Sốt ruột muốn chết, sao máy bay lại chậm như vậy..."
Tôi chậm rãi đến gần Tần Vị Ký, bầu không khí nhớ nhung biến thành dục vọng: "Từ sáng nghe thấy giọng của anh trong điện thoại, em đã chịu không nổi..."
Tần Vị Ký ôm lấy tôi, thanh âm trầm thấp truyền vào bên tai: "Em làm sao lại luôn nghĩ tới mấy chuyện như vậy, tự trọng đi, thầy Tạ?"
Tôi lè lưỡi liếm vành tai anh, cảm thấy hơi thở của anh càng ngày càng nặng nề, tôi cười nói: "Tuổi này cần gì phải tự trọng, người đưa đến miệng mà không ăn, là một cái tội nha anh Tần....
Tần Vị Ký cười cười, đưa tay xoa đầu tôi: "Ăn cơm trước."
Tôi sửng sốt một chút, thấy Tần Vị Ký thật sự quay người vào bếp, bầu không khí mờ ám như vậy, anh lại bảo tôi ăn trước sao?
"Anh Tần?"
Tôi nhíu mày: "Anh ăn thật à?"
Tôi bĩu môi: "Em không đói! Em thực sự không đói!"
Tôi nghe thấy tiếng cười dễ nghe của Tần Vị Ký vọng ra từ trong bếp.
Tôi thầm trách mình không sống xứng với kỳ vọng, chuyện trên giường trước đây tôi chưa bao giờ bị chiếm tiện nghi, chủ động "ăn" cũng là tôi, chọc ghẹo trước cũng là tôi, từ lúc nào quyền chủ động đã thuộc về tay chồng cũ đây?
Tôi để bụng, lúc ăn cũng không để ý tới anh.
Tần Vị Ký quả nhiên là người hiểu tôi nhất, ăn xong tôi dần thấm mệt, anh giúp tôi thu dọn vali, tôi đi tắm rồi nằm xuống giường, càng lúc càng buồn ngủ.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng Tần Vị Ký chậm rãi đẩy cửa phòng ngủ ra, khẽ chỉnh điều hòa lên mấy độ, lúc chuẩn bị ra ngoài, tôi nhẹ giọng nói: "Anh Tần, ngủ với em một lát đi."
Tần Vị Ký quay lại nhìn tôi, đi lên giường ôm tôi vào lòng: "Anh biết em mệt, em đừng mạnh miệng."
Tôi nghiêng người, dựa vào trong lòng anh: "Anh Tần, em già nên anh ghét bỏ sao?"
Anh dừng lại, sau đó mỉm cười bất lực: "Đừng nghĩ mấy cái đó nữa, có được không bảo bối?"
"Vậy tại sao anh không muốn ngủ với em?"
Tần Vị Ký cười nói: "Tại sao lại không muốn, bởi vì không đành lòng..."
Tôi hài lòng mỉm cười, nhắm mắt lại: "Anh Tần, em kiếm được cho anh rất nhiều tiền, em có lợi hại không?"
"Lợi hại..." Tần Vị Ký nhẹ giọng dỗ dành tôi: "Sao em lợi hại như vậy..."
"Bây giờ em có thể kiếm tiền, cũng không trêu đùa anh, em không có tin đồn trăng hoa, nổi tiếng là nhờ kỹ năng diễn xuất. Mặc dù em chưa học đại học, nhưng em có thể được coi là một người đàn ông từ chối trường đại học Bắc Kinh..."
Tần Vị Ký sửng sốt một lúc, cánh tay đang ôm tôi run lên: "Dao Dao, em muốn nói gì?"
"Anh Tần, bây giờ em có xứng với anh không?"
_____
#Bly