Trở về khách sạn, Tiểu Trần đưa cho tôi một chiếc bình giữ nhiệt màu hồng.
Tôi nhíu mày, nhưng không đưa tay ra cầm: "Sao lại là màu hồng?"
Tiểu Trần đặt bình lên bàn của tôi: "Có lẽ thầy Tần đang ví anh như tiểu cô nương mà dỗ dành."
Mặt tôi hơi đỏ lên, mắt nhòe đi vì xấu hổ, tôi với tay vặn mở nắp bình.
Sau khi mở ra, tôi phát hiện sủi cảo bên trong đều là màu hồng.
Tiểu Trần liếc nhìn và cười thầm.
Tôi vội vàng lấy tay che kín bình giữ nhiệt, trừng mắt nhìn cô ấy: "Nhìn cái gì? Về phòng ngủ đi!"
"Vậy anh cứ từ từ mà ăn." Tiểu Trần cười gật đầu: "Cảm nhận tình yêu của thầy Tần."
Tôi lườm và cô ấy nhanh chóng rời khỏi phòng tôi.
Nhìn mấy cái sủi cảo màu hồng kia tôi đỏ cả mặt, xấu hổ không nói nên lời.
Tôi ôm sủi cảo ngồi trên sô pha, chậm rãi ăn, mặc dù không có khẩu vị nhưng tôi cũng ăn hết từng chiếc sủi cảo.
Vị chua ngọt từ từ đan xen trong đáy lòng, càng ăn càng buồn, tôi thẫn thờ ngồi trên sô pha ôm bình giữ nhiệt trong lòng.
Lẽ ra tôi phải dỗ anh ấy, nhưng tại sao anh ấy lại dành cả thời gian để dỗ dành tôi.
Tôi nhấc điện thoại, do dự một lúc rồi gửi cho Tần Vị Ký một tin nhắn WeChat.
【Sủi cảo rất ngon. 】
Sau khi lo lắng một lúc, Tần Vị Ký gửi lại một tin: 【Ừm. 】
Tôi lại càng lo hơn...
Tiến độ quay phim gần đây rất chậm, có lẽ là sự hiểu ngầm giữa các diễn viên vẫn còn đang thiếu và rất nhiều diễn viên đều rất vất vả để cố mà quay.
Những cảnh của Lý Đồng đều quay rất mượt, nhưng tới khi đối diễn với tôi cậu ta lại bắt đầu giở trò. Cậu ta sẽ không bao giờ dừng cho đến khi quay đi quay lại bốn năm lần. Tôi vốn dĩ là quá lười để quản cậu ta, nhưng việc liên tục bị treo lên treo xuống chính là bức chết người lớn tuổi như tôi.
"Ánh mắt của Tiểu Tạ rất tốt. Lý Đồng đứng vào chỗ bức tranh mới vẽ đi, vẽ lại bức khác."
Lý Đồng nhướn mày khiêu khích tôi.
Tiểu Trần chạy tới đưa cốc nước cho tôi: "Muốn nghỉ một chút không?"
Tôi lắc đầu, nhận lấy nước, cười nhìn về phía Lý Đồng: "Mặc dù đóng phim nhiều năm nhưng mỗi lần được đạo diễn khen tôi cũng có chút xấu hổ, tôi chưa từng có đãi ngộ như thế này."
Tiểu Trần liếc nhìn tôi và mỉm cười trả lời: "Kỹ năng diễn xuất của anh Tạ được khen là lẽ đương nhiên."
Tôi phất tay với Tiểu Trần, nhìn Lý Đồng với đôi mắt mang theo ý cười: "Diễn viên có giỏi đến đâu cũng không thể có mỗi cảnh diễn xuất sắc được. Có lẽ đạo diễn Vương buộc phải hạ thấp yêu cầu của của mình, hoặc ông ấy là cố ý khen tôi để giảm đả kích với một số diễn viên nào đó chăng?"
Tiểu Trần nhịn cười.
Lý Đồng lườm tôi, khẽ chửi: "Con mẹ nó..."
Tôi lắc lắc tay, nhìn đạo diễn Vương: "Đạo diễn, tôi không sao."
Tôi thu lại tâm tình, nghe đạo diễn Vương hô bắt đầu, ánh mắt tôi trở nên lạnh lùng, nhìn tiểu hoàng đế trước mặt.
Phó Thanh Vân và Lương Thầm quen biết nhau từ khi còn nhỏ và cùng lớn lên trong hoàng cung. Khi đó đừng nói đến việc trở thành hoàng đế, Lương Thầm thậm chí còn không thể ngồi vững với tư cách là hoàng tử.
Nếu không có Phó Thanh Vân, anh ta thậm chí đã bị sát hại từ hồi mấy tuổi rồi.
Phó Thanh Vân lạnh lùng nhìn vị hoàng đế sáng suốt và anh minh trước mặt, lạnh lùng nói: "Tiểu hoàng đế, ngươi còn dám tìm ta?"
Lương Thầm nhìn hắn, uy nghiêm của hoàng đế đã không còn nữa, cụp mắt xuống, ánh mắt say đắm như từ trong mộng tỉnh lại: "Thanh Vân, ngươi muốn gì ta đều cho ngươi, đừng rời đi có được không?"
Phó Thanh Vân cười chế nhạo, hạ thấp giọng nói: "Ta muốn gì ngươi đều cho ta... Ngai vàng của ngươi thì sao?"
"Cho ngươi." Lương Thầm mở to mắt và kiên quyết: "Nếu ngươi muốn cái mạng này ta đều cho ngươi."
"Ta muốn ngai vàng của ngươi, ta muốn mạng của ngươi, nhưng không chỉ đơn giản như vậy." Phó Thanh Vân nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy tà khí, hắn đã không còn là vị thiếu niên được cả kinh thành tán thưởng mấy năm trước nữa rồi, u ám và đáng sợ: "Ta muốn phá hủy giang sơn vạn dặm của ngươi, muốn ngươi sau khi chết tiếng xấu lưu danh, muốn đem ngươi chôn cùng Phó gia bọn ta."
Lương Thầm ngây người, đưa tay chạm vào đuôi mắt đẫm lệ của hắn: "Mạng của ta ở đây ngươi có thể lấy bất cứ lúc nào, nhưng nếu còn hơi thở ta sẽ không để ngươi dễ dàng đúng đến giang sơn của ta."
Phó Thanh Vân khoanh tay nhìn Lương Thầm với một nụ cười châm chọc: "Ngươi quả là một vị hoàng đế tốt, yêu dân như con. Ta muốn ngươi sống để xem đất nước của ngươi bị hủy như thế nào trong tay ta."
"Phó Thanh Vân!" Lương Thầm cắn môi dưới, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống: "Đừng ép ta phải đối nghịch với ngươi..."
Hắn cười lạnh, ánh mắt sắc bén đầy nguy hiểm: "Đây có phải là lần đầu ngươi muốn giết ta đâu, đừng có mà làm bộ."
"Cắt!" Đạo diễn Vương hô to: "Tốt lắm!"
Tiểu Trần đưa áo khoác cho tôi, tôi mặc vào liếc nhìn Lý Đồng: "Lý Đồng, tôi thấy cậu là một diễn viên tài năng. Tôi có một lời khuyên cho cậu."
Lý Đồng đứng yên quay lại nhìn tôi.
Tôi nhìn cậu ta: "Đối thủ của cậu không phải là tôi, đối thủ của tôi vĩnh viễn cũng không phải là cậu. Cậu không cần ở chỗ tôi tìm kiếm cảm giác tồn tại, lần sau cậu còn giở trò tôi liền rời đoàn. Cậu cũng không phải là trẻ mẫu giáo và tôi lại càng không có thời gian để ngày nào cũng phải dỗ cậu quay cho tốt."
Lý Đồng cau mày trừng mắt nhìn tôi: "Ý của anh là gì, đối thủ của anh vĩnh viễn không phải là tôi?"
Tôi cười khoác áo vào: "Ý tứ chính là cậu khỏi cần làm trò, tôi sẽ không bao giờ để cậu vào mắt."
"Tạ Dao Ngâm!" Cậu ta trừng hai mắt và hét lên: "Con mẹ anh! Đừng có mà kiêu ngạo!"
Tôi cười lạnh: "Tôi không quan tâm cậu làm cách nào để vào đoàn. Tôi đã từng sử dụng biết bao phương thức chẳng vẻ vang gì để vào đoàn rồi, nhưng tôi tuyệt nhiên sẽ không xem công sức làm việc mười mấy tiếng liền của nhân viên công tác là điều hiển nhiên, vì vậy nếu cậu mà còn gây rối tôi nhất định sẽ không để yên. Tôi không phải Phó tổng, nên sẽ không chiều chuộng cậu. Mà có là Phó tổng tôi cũng không sợ, hay cái gì tổng tôi cũng chẳng sợ."
Lý Đồng nghiến răng nhìn tôi: "Anh chờ đi."
Tôi không biết Lý Đồng có thực sự quay về tố cáo hay không, qua hai ngày sau thực sự đã xảy ra chuyện.
Đoàn phim vô tình rò rỉ ảnh ra ngoài, bức ảnh ngay lập tức gây náo động trên toàn mạng xã hội.
Những người hâm mộ tiểu thiếu đã tẩy chay đoàn phim và các diễn viên, các bài viết đã tràn ngập ngay lập tức.
Điều mà đạo diễn Vương lo lắng nhất đã xảy ra.
Lúc đầu, họ phản đối việc quay "Thanh Vân Án", nhưng sau đó tất cả đều chỉ tay năm ngón vào tôi.
【Nghệ sĩ quá nhiều tiếng xấu mà không ai quản sao?】
【Mắc ói!! Nếu Phó Thanh Vân rơi vào tay loại người này tôi khẳng định bạch nguyệt quang sẽ bị hủy hoại. 】
【 Tạ Dao Ngâm, mau cút khỏi giới giải trí! 】
【 Bất cứ ai động đến Thanh Vân Án của tôi đều đáng chết! 】
【Tôi không có ý gì với Tạ Dao Ngâm, nhưng thực sự đừng có chạm vào Phó Thanh Vân có được không vậy? Cậu có thể tránh xa thế giới 2D của chúng tôi không? 】
【Tôi nhớ khi mình đề cập đến Phó Thanh Vân trong Thanh Vân Án ngoài đời thực, ai đó có nhắc đến Tạ Dao Ngâm, tôi đã lo đến hoảng. 】
【Fan đừng tới đây tìm chửi, tao đang chuẩn bị đào mộ tổ tiên ca ca của chúng mày. 】
Bất kỳ bộ phim IP nào gần như đều bị người hâm mộ tiểu thuyết tẩy chay trước khi quay, tôi hiểu tâm lý của người hâm mộ, người thật rất khó để diễn giải nhân vật 2D, sự từ chối hay bài xích là điều có thể chấp nhận được đối với tôi.
Nhưng trên Weibo lại cứ như nổ ra thế chiến thứ 3 vậy, người hâm mộ tiểu thuyết bắt đầu mắng mỏ Phấn của tôi rất căng, sau đó, Phấn của tôi cũng cắn lại dăm ba câu, còn hỏi bọn họ dám chửi một câu thử xem.
Sau đó, tình hình trở nên nghiêm trọng hơn, từ người hâm mộ tiểu thuyết và Phấn mắng nhau đã chuyển sang bị giới tiểu thuyết Đam Mỹ tẩy chay.
Ngay từ đầu, những người hâm mộ tiểu thuyết đã tẩy chay các diễn viên online, giờ đây còn chuyển sang cả offline.
Tôi lén lút hỏi thăm đoàn phim ở Hoành Điếm và biết được những người hâm mộ tiểu thuyết đã giương cao biểu ngữ tẩy chay ở Hoành Điếm, giao thông gần đó về cơ bản đều bị tê liệt.
"Anh Tạ, mấy ngày nay đừng ra khỏi khách sạn, em sẽ liên hệ tác giả để xử lý. Trước tiên anh cứ đi xoa dịu fans một chút, đừng để bọn họ càng nháo càng lớn."
Tôi giữ khuôn mặt lạnh lùng, hiếm khi cảm thấy tức giận.
Muốn trút giận lên tôi thì tôi có thể nhịn được, nhưng hành vi của những người hâm mộ tiểu thuyết không chỉ ảnh hưởng đến việc quay phim mà thậm chí còn ảnh hưởng đến trật tự công cộng.
"Anh Tạ, anh không sao chứ?" Tiểu Trần thận trọng hỏi khi nhìn thấy sắc mặt của tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và lắc đầu: "Anh không sao."
"Anh tốt nhất nên đăng Weibo đi, để fans không cùng bọn họ xung đột."
"Hiệu quả không cao." Tôi bất đắc dĩ thở dài: "Lúc trước tất cả trạm tỷ của trạm tiếp ứng anh đều đã từ chức, hiện tại fans không có ai lãnh đạo chỉ là một đám fan cuồng, chưa chắc đã nghe lọt tai lời anh nói. Với lại lời nói của anh có hơi ích kỷ, người hâm mộ sẽ bị oan ức."
Tiểu Trần sửng sốt một lúc: "Đúng là sự cố đã có từ trước đó, các fan chỉ đang cố gắng bảo vệ anh. Nhưng anh Tạ, lưu lượng là nguyên tội, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đều đổ hết lên đầu anh."
Tôi gật đầu, quay đầu cười với cô ấy: "Hiểu rồi."
Nhìn lại, lông mày và ánh mắt của tôi trở nên lạnh lùng hơn, cúi đầu đăng Weibo.
【Không cần ầm ĩ. 】
Tôi không ngờ chỉ bằng một câu nói đã ngăn chặn được cuộc náo động trên Internet.
Tôi trước đây thực sự không có tình cảm với người hâm mộ, tôi thấy họ giống như một con sông, họ chở tôi khi dòng nước chảy, và họ có thể áp đảo tôi khi dòng chảy ngược.
Tôi chưa bao giờ hòa thuận với người hâm mộ trước đây, dù sao thì những lời cổ vũ khi mọi việc đang diễn ra tốt đẹp cũng không đáng nhắc đến.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng lời nói của mình sẽ được tất cả bọn họ hô hào với nhau.
Tôi nói không cần ầm ĩ, và họ thực sự đã ngừng tranh cãi với những người khác.
Đúng là không phải bàn cãi, lực lượng của fan tiểu thuyết có mạnh đến đâu cũng không bằng sức mạnh rót vốn của các nhà đầu tư.
Nó thậm chí còn vô hại hơn đối với tôi, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần trước khi nhận bộ phim này.
Phong ba đột ngột đến rồi cũng nhẹ nhàng rời đi không để lại bất kỳ dấu vết, cũng chẳng ai được lợi lộc gì.
Tác động lớn nhất đối với tôi có lẽ là sự thay đổi thái độ đột ngột của những người trong đoàn. Nghe nói là do đạo diễn Vương làm ầm ĩ lên và chấn chỉnh nhân viên, nhiều nhân viên vi phạm nội quy đã bị sa thải hoặc phạt tiền.
Họ chỉ có thể đổ hết lỗi cho tôi.
Các nhà lãnh đạo từ xưa đến nay luôn như vậy, đưa ra chủ trương của mình và làm đổ máu kẻ khác.
Tôi trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng dù không làm gì cả.
Khi không xâm phạm đến lợi ích, mọi người vẫn có thể lịch sự.
Một khi đụng phải lợi ích của người khác thì dù bạn có lịch sự đến đâu cũng chẳng ai đoái hoài gì đến bạn.
Nơi này đã chẳng phải là lần đầu tiên khiến tôi thất vọng, chẳng trách Giang Lăng luôn nói nếu bước vào giới giải trí, trước tiên phải học cách trồng một vòng hoa mân côi xung quanh mình, dù cho có bắt mắt hay khó coi đến đâu thì khi nhắm mắt lại sẽ cảm thấy thế giới này còn có hương thơm.
Hoa mân côi của tôi chính là Tần Vị Ký.
_____
#Bly