Tôi không giận gì cả, thật đấy.
Trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu toàn là lời nói và hành động của Hà Nam Tuyền năm xưa. Đành phải từ từ ngồi dậy bật đèn ngủ lên, tim đập loạn xạ. không theo quy luật.
Tôi với tay lấy lọ thuốc trên tủ đầu giường, mới vừa vặn nắp thì nghe thấy tiếng gõ cửa, trong lúc hoảng hốt lọ thuốc trên tay bị tôi làm rơi vãi khắp sàn.
Sửng người một lúc tôi mới vội vàng đứng dậy nhặt thuốc, Tần Vị Ký nghe tiếng bên trong liền đẩy cửa ra: "Sao vậy? Làm rơi gì rồi?"
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: "Không có gì..."
Anh thấy tôi ngồi xổm dưới đất, trong tay là mấy viên thuốc vừa mới nhặt, dưới sàn còn có mấy viên nhặt không kịp.
Tần Vị Ký cau mày đi đến trước mặt, ngồi xổm xuống và chậm rãi nhặt từng viên thuốc lên giúp tôi.
Lòng bàn tay tôi đã đổ mồ hôi, tôi ngủ riêng với Tần Vị Ký là vì tôi không muốn anh biết rằng tôi đang uống những loại thuốc này, biết tôi bị bệnh.
Anh nhàn nhạt hỏi: "Đây là thuốc gì?"
Nghe được sự không vui của anh, tôi không dám nói dối nữa: "Thuốc ngủ..."
Anh dừng lại, để thuốc trong tay lên tủ đầu giường, chậm rãi kéo tôi từ dưới đất lên: "Em tại sao phải uống thuốc ngủ?"
Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Vị Ký: "Em không sao, chỉ là ngủ không ngon thôi..."
Đôi mắt Tần Vị Ký dần mờ đi, một lúc sau anh mới thở dài nói: "Ngủ không ngon, anh dẫn em đi gặp thầy thuốc Đông y. Uống thuốc ngủ không tốt cho sức khỏe."
Tôi gật đầu, vòng tay ôm lấy Tần Vị Ký thì thầm: "Anh Tần, hôm nay ngủ với em... Em nhớ anh..."
Anh cười nhẹ, áp vào tai tôi: "Còn đau không?"
Tôi cười nói: "Không đau nữa..."
Đêm quá tối, bầu không khí có chút ám muội.
Tần Vị Ký ôm lấy tôi, đẩy tôi xuống giường, hai tay luồn trong vạt áo nhẹ nhàng xoa bóp eo tôi.
Đôi môi chậm rãi hôn lên hàng lông mày, rồi mắt và cuối cùng rơi xuống cổ tôi để lại một loạt dấu vết ám muội. Ngôn Tình Cổ Đại
Trong lúc mê mang tôi dụi dụi hai mắt, nhỏ giọng nói: "Anh Tần, cái cách anh mắng em trên giường hôm đó... thật giống thư kí Tưởng..."
Tần Vị Ký đột nhiên dừng động tác, sự quyến rũ trong phòng thoáng chốc bị khí lạnh bao phủ, không còn sự ám muội nào cả.
Tôi cũng sửng sốt, cảm thấy cả người Tần Vị Ký đột nhiên cứng ngắc.
"Có chuyện gì vậy, anh Tần?"
Tần Vị Ký chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, ngữ khí đột nhiên lạnh lùng kinh người: "Ngủ đi, anh còn có chút việc phải làm.."
Tôi muốn nắm lấy vạt áo của anh, nhưng đưa tay ra lại không nắm được gì. Tần Vị Ký thật giống với những lần cãi vã trước đây, sau khi tranh cãi đều nghênh ngang bỏ tôi mà đi.
Tôi hoảng sợ, vội vàng hét lên: "Anh Tần, anh phải nói cho em biết em đã làm sai chuyện gì, anh không thể mặc kệ em nữa..."
Tần Vị Ký sững sờ đứng đó, dường như chịu không nổi, bàn tay đang định mở cửa dừng lại, nhìn tôi.
Đêm quá tối, tôi không thể nhìn rõ mắt anh.
Đợi hồi lâu, anh rốt cuộc cũng mở miệng, tựa hồ cuối cùng đã thỏa hiệp cái gì: "Anh thật sự... không cam lòng..."
Tôi không biết là không cam lòng cái gì.
Nếu Tần Vị Ký không nói, có lẽ cả đời này tôi cũng không hiểu.
Tôi cũng không biết ở phương diện này mình lại quá chậm chạp.
Không ngờ rằng phải cần đến Hà Nam Tuyền giải thích cho tôi.
Chuyện trên mạng vẫn luôn lên men rất nhanh, đặt lên người người khác thì mọi người có thể từ từ thảo luận, nhưng đặt lên người tôi thì lại rất nhanh chuyển biến xấu, không cẩn thận lại gây ra chiến tranh giữa các người hâm mộ.
Rõ ràng là tôi và Tần Vị Ký yêu nhau sâu đậm đến mức không thể nào tách rời, nhưng đến phiên bọn họ tranh luận thì lại luôn miệng nhắc về chuyện quá khứ.
Những gì họ bóc tách đều là vết sẹo mà tôi và Tần Vị Ký không bao giờ muốn nhớ lại nữa.
Bầu không khí giữa tôi và Tần Vị Ký luôn có chút ngượng ngùng. Anh ấy vẫn như thường ngày, ngay cả giọng điệu cũng như thế nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái. Khi nghĩ đến giọng đêm đó của Tần Vị Ký, tôi vẫn thấy cảm giác ứ nghẹn ở cổ.
Tôi nhận được một cuộc gọi từ Hà Nam Tuyền.
Anh ta hẹn gặp tôi.
Quả nhiên, anh ta trước mặt Tần Vị Ký luôn giả vờ không tham dự bất cứ chuyện gì, lựa chọn lén lút gặp tôi, hai lần đều phải giở cùng một chiêu khiến người ta chán ghét.
Tình cờ là tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh ta.
Anh vừa mở miệng tôi liền biết anh muốn nói gì, giống hệt như thói quen của năm năm trước.
"Tiểu Tạ, hai cậu có thể làm hòa tôi rất mừng."
Tôi không nhịn được cười nhìn anh: "Cám ơn anh Tuyền."
Anh dừng một chút, sau đó nhìn tôi: "Bất quá, anh đề nghị hai cậu vẫn nên đừng công khai."
Tôi giận anh nên đã hỏi một cách hài hước: "Tại sao bọn em không thể công khai mối quan hệ pháp lý của mình?".
Hà Nam Tuyền sửng sốt một lúc, kiên nhẫn nói: "Tiểu Tạ, với hình ảnh và danh tiếng hiện tại của cậu một khi nó được công bố chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt. Cậu có thể đợi vài năm cho đến khi danh tiếng của cậu được cải thiện, sau đó công bố vẫn chưa có muộn."
Tôi dựa lưng vào ghế cười lạnh, ngón tay gõ nhẹ xuống bàn: "Danh tiếng em như vậy không phải đều nhờ có anh sao?"
Chắc là giọng điệu tôi quá lạnh lùng sắc bén, Hà Nam Tuyền dừng lại hít sâu một hơi nói: "Anh biết anh có lỗi với cậu, sau này anh sẽ cố gắng hết sức bù đắp. Nhưng cậu không thể lấy tiền đồ của mình ra mà giận lẫy, anh là đang giúp cậu.
"Giúp em?" Tôi tức giận cười to, lời nói lạnh như băng: "Giúp em hay Epic?"
"Epic không chỉ là của riêng anh, cũng không phải của riêng Tần Vị Ký. Anh vẫn là đang giúp cậu."
Lúc trước ở trong bệnh viện anh ta cũng nói vĩ đại như vậy: "Nếu phải công khai, cậu sẽ công khai thế nào?"
"Tiểu Tạ..." Anh thở dài: "Cũng là người trưởng thành nên anh sẽ không ép buộc cậu, anh cho cậu xem một thứ..."
Anh lướt gì đó trên điện thoại rồi đưa cho tôi.
Tôi nhìn anh một lúc trước khi đưa tay ra đón lấy.
Trên điện thoại là một Weibo với hàng chục nghìn lượt thích.
【Trạm tiếp ứng tuyên bố người hâm mộ không cần lo lắng. Tạ Dao Ngâm đã lừa dối Tần Vị Ký mấy năm trước, phạm phải sai lầm lớn trong hôn nhân. Tần hoàng tuyệt đối không thể ở bên Tạ Dao Ngâm. Tấm hình kia ai cũng được nhưng chắc chắn không thể là Tạ Dao Ngâm. Trang này hứa nếu Tạ Dao Ngâm thực sự là người trong ảnh bản thân sẽ thoát fan. 】
Tôi sững người, nhìn Weibo này tim tôi như rơi xuống tận đáy vực.
Tôi từ từ đặt điện thoại xuống.
"Đây là trạm tiếp ứng lớn nhất của Vị Ký. Người đăng blog là quản trị viên của trạm. Một khi cô ấy dẫn đầu trong việc hủy theo dõi, cậu biết sẽ ảnh hưởng gì đối với Vị Ký không?"
Tất nhiên là tôi biết.
Khi tôi gặp nạn, cả ba trạm tỷ lớn nhất của tôi đều thoát fan. Thậm chí có người còn dùng ảnh chụp và tư liệu của tôi để bôi xấu tôi, thiệt hại nặng nề hơn nhiều so với anti-fan.
"Cho nên cậu phải suy nghĩ thật kỹ, một khi công khai sẽ không ai chúc phúc cho hai cậu. Họ sẽ đào lại những chuyện trong quá khứ của cậu và lại phơi nó ra trước mặt công chúng. Dù không liên quan đến Vị Ký nhưng cậu ấy cũng sẽ bị một lượng lớn người hâm mộ gạch tên, cậu có bằng lòng làm vậy không?"
Tôi ngước lên nhìn anh ta, tức đến mức tay run hết cả lên.
Đến lúc này mà còn dọa tôi nữa...
Tôi thậm chí không nghĩ đến việc công khai.
Cho đến hôm nay, khả năng chịu trách nhiệm của tôi cũng không còn nhiều lắm.
Tin tức ly hôn của chúng tôi đã quá ầm ĩ, tôi vì chuyện này mà ngừng hoạt động năm năm. Hậu quả dư luận có thể kéo dài hàng năm trời, sao tôi dám kéo Tần Vị Ký đập đầu vào tường chung với mình khi đã biết hậu quả...
Tôi thà giấu diếm còn hơn bị cư dân mạng soi mói và phán xét.
Nhưng tại sao anh ta luôn lấy tình yêu thanh thuần của tôi làm công cụ uy hiếp tôi đây, làm sao anh ta có thể hết lần này đến lần khác bắt tôi phải thỏa hiệp với sự tôn trọng của tôi dành cho Tần Vị Ký?
Tôi dần bình tĩnh lại, thờ ơ nhìn anh ta: "Em không quan tâm."
Hắn đột nhiên mở to hai mắt: "Cậu nói cái gì?"
"Em đã như vậy rồi còn sợ gì chứ? Cùng lắm nếu như lại xảy ra chuyện, có thể so với trước kia còn thảm hơn sao?"
Anh ta cau mày: "Còn Vị Ký thì sao?"
Tôi dựa vào ghế, uể oải nói: "Anh Tần yêu em, nguyện ý từ bỏ vì em."
"Tạ Dao Ngâm!" Hà Nam Tuyền cố nén thanh âm, thấp giọng quát: "Cậu có biết cậu đang nói gì không?"
Tôi mỉm cười gật đầu: "Không tin thì hỏi anh ấy xem anh ấy có nguyện ý vì em mà đứng ở đầu sóng ngọn gió, vì em mà từ bỏ tiền đồ của mình hay không?"
Anh ta nhìn tôi với vẻ hoài nghi.
Tôi hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy: "Hà Nam Tuyền, anh thích anh Tần phải không?"
Anh ta ngạc nhiên sững người: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy?"
Tôi cố nén nụ cười, lạnh lùng nói: "Anh theo anh Tần hơn mười năm, chưa từng thấy anh tìm người nào, bất kể là nam hay nữ. Mỗi khi anh Tần có chuyện anh luôn là người xông lên đầu tiên, lợi ích của anh Tần vĩnh viễn lớn hơn lợi ích công ty..
"Đáng lẽ em nên kính nể anh. Dù sao thì chồng chồng hợp pháp như em cũng chưa từng vì anh ấy mà làm nhiều như vậy..."
Tôi mỉm cười, đường cong có chút cô quạnh: "Nhưng tại sao anh có thể dùng danh dự và tương lai của em để may áo cưới cho mình?"
"Hà Nam Tuyền, tình yêu của anh bỉ ổi như vậy anh cũng dám nói với Tần Vị Ký sao? Nếu anh Tần biết, anh ấy còn có thể để anh ở lại cạnh anh ấy ư?"
Sau khi Hà Nam Tuyền nghe những lời của tôi, anh ta nhất thời không kịp phản ứng, một lúc sau đã trở nên bối rối có thể nhìn rõ bằng mắt thường.
"Tạ Dao Ngâm, một khi anh rời khỏi công ty đối với các cậu là không có lợi."
Tôi gật đầu không thể phủ nhận, thản nhiên cười nói: "Đối với em có lợi hay không cũng chẳng sao, anh có nỡ động vào anh Tần không?"
"Cậu..."
"Sao vậy? Không nỡ?"
"Tạ Dao Ngâm." Anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi: "Mấy năm nay Tần Vị Ký đối với cậu như thế nào? Cậu không có lương tâm sao?"
"Lương tâm?" Tôi buồn cười nhìn anh ta: "Anh đang nói chuyện lương tâm với em sao? Từ khi bước vào Epic em đã coi anh như anh trai ruột, em kính trọng và quý mến anh. Chính là để anh cầm tương lai của em làm đá lót đường ư?"
"Hà Nam Tuyền." Tôi cười lạnh nhìn hắn: "Anh thật sự cho rằng em lúc đó mất trí không làm gì được anh?"
Hà Nam Tuyền nhìn tôi như vậy, một tia tội lỗi thực sự lóe lên trong mắt anh ta: "Tiểu Tạ, anh chưa bao giờ đi quá giới hạn với Vị Ký. Anh luôn đối xử với cậu ấy xuất phát từ tâm và phép lịch sự."
Tôi cười lạnh một tiếng: "Sau lưng anh Tần tìm cho em một người mẫu nổi tiếng để vấy bẩn anh ấy, đó không phải đi quá giới hạn sao? Anh Tần tuyệt đối tin tưởng em, nhưng nếu anh ấy không tin thì làm sao đây..."
Tôi nhìn anh ta chằm chằm: "Anh có đủ khả năng chịu trách nhiệm cho cuộc hôn nhân của em không?"
Khuôn mặt của Hà Nam Tuyền đông cứng lại, nhưng anh ta không thể nói gì.
Tôi không thèm nhìn anh ta nữa mà quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Em sẽ không công khai, cũng sẽ không nói cho anh Tần biết chuyện của anh, nhưng em có một yêu cầu."
Anh do dự một lúc rồi hỏi: "Yêu cầu gì?"
"Trả lại cổ phần cho em."
Hà Nam Tuyền ngẩn người một chút: "Cổ phần gì?"
"Hồi trước khi em và anh Tần ly hôn, em đã từ bỏ tài sản của mình. Sau đó, em hỏi luật sư mới biết những cổ phần này đều nằm trong tay anh. Em mặc kệ anh lấy bằng phương thức gì, chỉ cần trả lại cho em là được."
Anh ta tức điên mà cười: "Tạ Dao Ngâm, bản lĩnh của anh có to bằng trời cũng không thể dưới mí mắt của Tần Vị Ký mà cướp đi. Cậu có biết cổ phần đó từ đâu mà có không?"
Tôi nhìn anh và không nói.
"Đây là bản di chúc mà Vị Ký đã lập khi cậu nằm trong bệnh viện. Cổ phần của Vị Ký để lại cho tôi một nửa và nửa còn lại là cho bố mẹ anh ấy, để tôi tiếp quản Epic."
Tim tôi như đông cứng lại, tôi ngẩng đầu lên: "Di chúc?"
"Cậu không biết sao, khi cậu nằm trong bệnh viện mãi vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại Vị Ký đã lập di chúc, dự định sẽ chết cùng cậu."
Tôi thẫn thờ ngồi đó, trong đầu nhẩm đi nhẩm lại những lời này để phân tích chết cùng tôi nghĩa là thế nào, tại sao lại muốn chết cùng tôi khi còn đủ cha đủ mẹ?
"Tuy cậu không có chết phần di chúc bị thu hồi, nhưng Vị Ký vẫn giữ lời cho anh một nửa cổ phần. Cậu muốn lấy lại cũng có thể, nhưng cậu còn có mặt mũi gì?"
"Cậu một chút cũng không yêu cậu ấy, tại sao phải để cậu ấy chết cùng cậu, tại sao phải lấy tài sản của cậu ấy?"
Tôi trừng mắt, đỏ hoe nhìn anh: "Sao anh nói em không yêu anh Tần?"
"Cậu yêu sao?" Hà Nam Tuyền cười lạnh nhìn tôi: "Cậu chính là nhập diễn quá sâu, cho rằng Tần Vị Ký là Tưởng Tri Thâm."
Tôi bật cười thành tiếng, buồn cười nhìn anh: "Anh nói bậy bạ gì vậy?"
"Lần đó cậu bị chụp hình ở quán bar, uống quá nhiều nên lúc về cậu đã ôm lấy Vị Ký và gọi tên Tưởng Tri Thâm cả đêm. Cậu quên rồi sao?"
Tôi cảm thấy máu toàn thân lạnh đi khi bị ý nghĩ đáng sợ kia kích thích làm cho hai mắt trở nên đờ đẫn, từng chữ đều vô cùng cứng ngắc: "Làm sao anh biết?"
Hà Nam Tuyền nhìn tôi với một nụ cười mỉa mai: "Vị Ký đã nói ra khi uống say và còn hỏi tôi đi đâu để tìm Tưởng Tri Thâm thực sự cho cậu."
Tôi không thể chịu đựng được, nước mắt rơi từ má xuống vạt áo, khi đó anh Tần nói không cam lòng thì ra là ý tứ này.
Anh ấy cho là...
Anh ấy vẫn luôn cho là tôi yêu một người không hề tồn tại.
Xem anh ấy như một vật thế thân.
Làm sao tôi có thể xem Tần Vị Ký như một người thay thế...
Tôi rõ ràng không biết nên yêu anh ấy như thế nào nữa, tôi cứ tưởng mình là người yêu anh ấy nhất trên đời cơ chứ...
Anh Tần, em chỉ là bị bệnh.
Làm sao anh có thể tin những lời ngu ngốc mà một bệnh nhân của em đã nói.
"Tạ Dao Ngâm, bất kể cậu có giả vờ ngây thơ, vô hại trước mặt Vị Ký cho tới đâu đi chăng nữa thì cậu cũng chỉ là một người ích kỷ, vô cảm mà thôi."
Tôi đưa tay chậm rãi lau đi nước mắt, nhìn anh ta cười tủm tỉm: "Anh cũng xứng đánh giá em là người như thế nào..."
Tôi chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn anh ta: "Cổ phần anh cầm, em cũng không quan tâm lắm. Từ hôm nay, anh Tần bất luận là đóng phim hay hoạt động gì anh cũng phải sắp xếp người khác đi theo, tránh xa anh ấy một chút."
Với vẻ mặt trống rỗng, tôi nhẹ nhàng nói: "Nếu không em sẽ kiện anh tội phỉ báng."
_____
#Bly