Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 44: Thấu hiểu mãi xa nhau, treo cổ cành đông nam



Tôi chân trần co ro ngồi ở ghế sau xe, khoác lên người quần áo của Tần Vị Ký, nhiệt độ trong xe vừa phải.

Nước mắt lưng tròng tôi gục đầu vào gối, hiếm khi cảm thấy buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, đêm nay hẳn là một đêm rất dài và lắm mộng.

Thời gian trôi qua, như thể trở lại năm năm trước.

Tôi đã tải xuống vô số các ứng dụng, chẳng hạn như Weibo Zhihu, tôi tải xuống tất cả các phần mềm có tin tức về tôi.

Đọc lần lượt theo kiểu tự hành hạ bản thân.

Họ bịa ra một câu chuyện dâm dục, nhân vật chính là tôi và tôi còn chẳng được trả tiền cho sự xuất hiện này.

Bọn họ chụp cho tôi cái ô danh như vậy, nhưng lại quá đông tôi quả thực không thể địch lại, chẳng nói nên lời.

Trả lời từng người một sao?

Chẳng ai lại làm thế, tranh cãi với anti-fan chính là tự hạ thấp giá trị của bản thân, tự bôi xấu mình.

Điều duy nhất tôi có thể làm là gỡ cài đặt từng ứng dụng một.

Hà Nam Tuyền có lẽ không ngờ sự việc lại lên men thế này, hoặc căn bản anh ta không hề nghĩ gì cho tôi, anh ta chặn đường lui của tôi nhưng hy vọng tôi có thể mình tự sống sót.

Tôi thấy Tần Vị Ký gầy đi qua các video phỏng vấn, anh giải thích rất nhiều lần rằng tôi không hề lừa dối, nhưng cũng chẳng thể nào bịt miệng của dư luận.

Công ty thu hồi tài khoản Weibo của tôi, dù họ có thu hồi hay không tôi cũng chẳng thể làm sáng tỏ cái gì.

Tôi sợ sẽ làm tổn thương anh Tần nếu tôi nói thêm bất kỳ một lời nào nữa.

Chồng chồng vốn là chim với rừng, chẳng thể nào bay xa.

Tôi bị nghiền thành cát bụi, Tần Vị Ký bị chế giễu vì tôi.

Sau đó, tôi bị phong sát và tạm dừng hoạt động một thời gian.

Cứ ngỡ cho rằng từ nay cuộc đời mình sẽ lật sang trang, nào ngờ người đó tự nhận là fan của tôi, ngưỡng mộ tôi, chờ đợi tôi 5 năm nhưng lại đẩy tôi xuống, hạ nhục tôi bằng những lời lẽ tục tĩu.

Sự ngưỡng mộ rẻ rúng.

Tin đồn chỉ dừng lại ở báo lá cải, nhưng không phải chỉ vì báo lá cải mà tin đồn dừng lại.

Lẽ ra lúc đó tôi không nên trốn tránh, càng không nên để người khác chà đạp tình cảm của tôi và Tần Vị Ký.

Tôi cảm thấy mệt mỏi vì khóc nhiều nên nhắm mắt thiếp đi.

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đang ở nhà Tần Vị Ký, anh ấy đang bế tôi vào phòng tắm.

Tôi giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.

Thấy tôi tỉnh, anh ôn nhu nói: "Anh sợ em cảm lạnh, tắm trước đi, đứng dậy được không?".

Tôi gật đầu ra hiệu anh cho tôi xuống.

Khi tắm xong đi ra, Tần Vị Ký ngẩn người đứng trước cửa sổ, tôi nhìn anh chăm chú mới phát hiện sau vài năm, không phải chỉ có mình tôi mất đi vẻ quyến rũ và hấp dẫn.

Anh Tần của tôi cũng vậy, thời gian ăn mòn cảnh sắc.

Tôi khẽ gọi: "Anh Tần."

Anh nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ phút chốc mới thu liễm lại: "Lại đây uống canh gừng."

Tôi chậm rãi đi tới, ngồi trên sô pha hớp một ngụm. Trước đây tôi ghét nhất là gừng, Tần Vị Ký chưa bao giờ cho thứ này vào bữa cơm, tôi bị cảm thì đun coca bỏ vài lát gừng cho tôi uống.

Chúng tôi không còn là thanh thiếu niên nữa, chúng tôi đã vô tình đánh mất rất nhiều sự lãng mạn.

Nhìn tôi uống mất tập trung, Tần Vị Ký nhẹ nhàng nói: "Ngoan uống đi, ngày mai anh pha Coca cho em."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, canh gừng trong muỗng đổ ra bàn.

Tôi cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má rơi vào bát.

Anh đưa tay xoa đầu tôi, giọng nói hơi run, dù có trách móc thế nào tôi cũng không quản: "Chuyện ngoài ý muốn đó anh giúp em giải quyết, ngày mai cùng em đi dọn đồ."

"Hả?" Tôi ngơ ngác nhìn anh.

"Chuyển đến chỗ anh."

Tôi sửng sốt một lúc, đã có người biết tôi sống ở Tây Sơn, ngày mai có thể sẽ bại lộ. Nếu chúng tôi bị chụp ảnh... huống hồ còn Tề Liễm Dụ...

"Anh Tần, không thích hợp..."

Anh mím môi, dùng giọng trêu chọc: "Không phải nói muốn làm người thứ ba sao? Bây giờ cảm thấy không thích hợp?"

Tôi xấu hổ cúi đầu, cảm giác canh gừng trong thìa có vị như nước ốc.

"Anh không có ai."

"Hửm?"

"Không biết em hiểu lầm anh với ai, nhưng anh không có ai cả. Sau khi ly hôn anh vẫn độc thân cho đến nay, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ tới ai khác, vẫn cô độc một mình."

Tôi nghĩ rằng mình không nghe nhầm.

Tần Vị Ký không có người mới, anh cũng giống như tôi, anh đã trải qua năm năm với sự cô đơn, bỏ lại nửa cuộc đời cho quá khứ.

Một bước đi sai, năm năm lãng phí.

Tôi thích ban công ở nơi này của Tần Vị Ký nhất, nhưng anh lại rất ít khi đến đây, và ghế xếp cũng đã bám đầy bụi.

Tôi nằm trên chiếc ghế xếp đắp một tấm chăn mỏng, ánh nắng chiếu vào khiến tôi dễ ngủ hơn.

Tuần trước, tôi đến bác sĩ Nguyên để tư vấn tâm lý, cô ấy khuyên tôi nên ngừng thuốc ngủ, ép mình ngủ sẽ không có lợi cho cơ thể.

Tôi chỉ có thể nghe nhưng vẫn tiếp tục dùng thuốc.

Sau khi uống thuốc tôi ngủ rất ngon, nhưng khi tỉnh dậy tôi luôn trong trạng thái tồi tệ.

Bác sĩ Nguyên nói tôi gặp rất nhiều phản ứng tiêu cực với thuốc ngủ, nguyên nhân là do ăn uống không điều độ trong những năm qua, tôi chỉ có thể hồi phục từ từ.

Đi quay thì bỏ đi, trong những năm sang Anh tôi còn hút thuốc uống rượu, còn ngồi trong bar đến rạng sáng.

Xa hoa đồi trụy, không còn hy vọng.

"Dao Dao...Dao Dao..."

Tôi bị đánh thức nên nhíu mày, mở mắt ra liền thấy Tần Vị Ký, tôi chậm rãi tỉnh lại: "Em ngủ quên?"

Tôi vươn vai, lúc vào đoàn cũng không thể cứ ngủ thế này được.

"Em có nơi nào không thoải mái sao?"

Tôi lộ vẻ mất tự nhiên, che miệng nói: "Em không sao, chỉ là nắng chói mắt khiến em buồn ngủ thôi."

Tần Vị Ký đưa tay vén chăn, khẽ cau mày khiến người ta lo lắng.

Tôi vực dậy tinh thần: "Anh Tần, em không ngủ nữa, đã tỉnh rồi."

Anh xốc chăn lên cánh tay, ngước mắt nhìn tôi thật sâu rồi lắc đầu: "Buồn ngủ thì ngủ đi, anh đi nấu cơm."

Tôi đứng dậy, nắm lấy cánh tay anh: "Anh khó chịu sao?"

"Không có."

"Anh Tần, em thấy anh không vui, anh phải nói rõ em làm sai cái gì."

Tần Vị Ký liếc tôi một cái, ngữ khí dịu lại: "Em không làm gì sai, anh chỉ nhớ tới một chuyện rất buồn."

Tôi nhìn anh, chuyện buồn này chắc có liên quan đến tôi.

"Nhớ lần cãi nhau đó, anh không về cả tháng trời. Về đến nhà, anh thấy em nằm trên ghế đắp chăn, gầy đi rất nhiều, hơi thở yếu ớt thế này. Anh tưởng em sắp chết."

"Khi đó, em muốn làm gì thì làm, có ngàn vạn cách rời xa anh, chỉ là anh không nghĩ ra. Dao Dao, em tại sao lại tự sát?"

Tôi sững sờ nhìn Tần Vị Ký, thở hồng hộc.

So với tôi, hóa ra Tần Vị Ký mới là người trải qua nhiều lần chia tay, anh ấy còn sợ chia tay hơn tôi.

Tôi chỉ mất anh một lần, còn anh ấy mất tôi những ba lần.

Tại sao tôi lại tự sát?

Tôi cũng không biết.

Ly hôn cũng có thể chỉ là một lời tức giận của Tần Vị Ký, ngày sau khi chúng tôi bình tĩnh lại, tôi làm nũng với anh, anh sẽ không nỡ ly hôn với tôi.

Nhưng tôi không thể quên được ánh mắt xa cách đêm đó của Tần Vị Ký.

Đôi mắt anh đầy buồn bã, như trái tim bị phá nát.

Tôi cảm thấy anh nói không phải vì tức giận, anh đã sẵn sàng chia tay với tôi từ rất lâu rồi.

Vì thế...

Tâm tri trường biệt ly

Bồi hồi đình thụ hạ,

Tự quải đông nam chi.

(Trích: Tiêu Trong Khanh thê - Đoạn IV)

Dịch:

Thấu hiểu mãi xa nhau

Bước tới cây bên đình,

Treo cổ cành đông nam.

Nguyên văn:

心知長別離。

徘徊庭樹下,

自挂東南枝。

*Đây là một bài thơ tự sự, dân ca đời Hán. Vào năm Kiến An, Trọng Khanh là tiểu lại trong phủ Lư Giang có người vợ họ Lưu, người vợ bị mẹ Trọng Khanh đuổi đi nhưng thề nhất quyết không chịu tái giá. Vì bị người nhà bức ép, cô nhảy sông tự vẫn. Trọng Khanh hay tin cũng treo cổ ở cây trước sân nhà. Có người thương tâm nên đã làm thơ thuật lại.

(Nguồn Thivien.net)

_____

#Bly

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv