Chương 21:
Phù thế tân nhân thế cựu nhân
Tần Vị Ký nổi tiếng khiêm tốn không có nghĩa là không thể kiến người khác sợ hãi.
Tôi không muốn nhắc đến Tần Vị Ký, nhưng người này mở miệng một câu Tiểu Tạ, ngậm miệng lại ám chỉ tôi suýt nữa ngủ với gã, thật khiến tôi buồn nôn.
Mà tôi không muốn tính toán với gã, không đáng.
Chỉ cần gã không xuất hiện trước mặt tôi nữa là đã giúp tôi nhịn xuống chục cái tát trả thù.
Thiết bị quay phim gặp vấn đề, tiến độ tạm thời bị ngưng trệ. Chu Không cho chúng tôi về nghỉ mấy ngày, tiện thể thuê người chụp ảnh ngoại cảnh.
Tôi cũng muốn nhân lúc này thuê một căn nhà ở Bắc Kinh. Cứ sống cùng Giang Lăng, đợi đến lúc bị chụp được cũng khó mà giải thích rõ ràng.
Gần đây Tần Vị Ký ít cảnh diễn, mấy ngày trước anh đã quay về thành phố khiến trong lòng tôi cảm thấy trống rỗng.
Bên ngoài anh Tần và tôi có vẻ thân thiết, nhưng thật ra lại vô cùng xa cách, đến nỗi tôi không biết phải làm gì mới có thể đến gần anh một chút.
Đôi khi nhắm mắt lại, tôi thấy hình bóng anh ngồi bên cạnh tôi, một ngày dài đằng đẵng như một năm, giống như chúng tôi đã cách xa nhau mấy đời.
Khi tôi trở lại, Giang Lăng vẫn chưa về, cậu ấy nói muốn đợi đến sinh nhật mẹ, ở lại bên đó mấy ngày.
Không còn ai bên cạnh, cả người tôi lạnh buốt, nghe tiếng hít thở của chính mình, tôi đột nhiên cảm thấy cô đơn đến ngạt thở.
Tôi vẫn luôn trốn tránh các vấn đề tâm lý của mình, nhiều năm cũng chưa gặp lại bác sĩ tâm thần.
Tôi cho rằng bản thân đã trở lại bình thường.
Không ngờ rằng vừa gặp lại Tần Vị Ký đã cảm thấy chính mình đang uống rượu độc giải khát.
Mỗi ngày dường như quay trở về những năm tháng tôi sống vô định ở Anh.
Ban ngày tôi kéo kín rèm, ngủ cả ngày. Sau đó thức trắng cả đêm.
Khoảng thời gian mất ngủ giống như bạn tiến vào một hố đen sâu thẳm, thế giới hỗn loạn, vạn vật đảo lộn.
Chuông điện thoại vang lên đã là mười giờ đêm, tôi đang mê man, một lúc lâu sau mới bắt máy.
Nhấc điện thoại lên mới biết người gọi đến là anh Tần.
Tôi bật dậy, cảm thấy mồ hôi rơi từ gò má xuống hõm cổ.
"Anh Tần..."
Đầu bên kia không có tiếng động, tôi chỉ nghe thấy hơi thở nặng nề.
"Anh Tần?"
Tần Vị Ký khẽ kêu lên, trong điện thoại truyền đến một âm thanh dễ nghe, "Cậu đến Tây Sơn một chuyến... tôi bị sốt... phiền cậu đưa tôi đến bệnh viện..."
Chân tay tôi bủn rủn, giọng nói mang theo vẻ sốt ruột, "Anh không sao chứ? Bây giờ anh thấy thế nào?"
"Hơi khó chịu..." Tiếng thở d0c của Tần Vị Ký dần trở nên yếu ớt, "Tiểu Tề... lúc cậu đến phải cẩn thận... đừng để phóng viên chụp được..."
Tôi cứng đờ ngồi im một chỗ, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên cảm thấy cơ thể không còn chút sức lực nào. Tay cầm điện thoại không khống chế được run bần bật.
"Được..."
Tôi cố gắng đứng lên thay quần áo, cầm chìa khóa chạy ra bãi đỗ xe.
Đã lâu không lái xe nên tôi có hơi lo lắng, cuối cùng lấy hết can đảm lái xe ra ngoài.
Xe phóng nhanh trên đường nhưng lòng tôi lại chìm trong biển sâu.
Giây phút Tần Vị Ký gọi tên Tiểu Tề, tôi cảm thấy như bị anh dìm đầu xuống biển, muốn ghìm chết tôi.
Giống như anh thật sự muốn lấy mạng tôi.
Đến ngày hôm nay, đến giây phút này, tôi phải thừa nhận rằng tôi chỉ là một thằng chồng trước.
Về mặt pháp lý, anh ấy cũng không thể kế thừa tài sản của tôi. Tôi tứ cố vô thân, chết rồi hẳn là tài sản sẽ bị tịch thu.
Nếu tôi sống thêm mấy chục năm, chờ đến khi chết vì tuổi già, thi thể bốc mùi thối rữa trong phòng, cảnh sát phát hiện cũng sẽ không gọi điện cho anh.
Không có người thân đến nhận xác, có lẽ tôi sẽ được đưa đến lò hỏa táng, về sau biến thành một nắm tro vô danh không ai chôn cất.
Nhưng báo chí mấy năm trước rõ ràng đã nói mối quan hệ giữa anh và Tề Liễm Dụ chỉ là tin đồn.
Có thật không...
Vậy tôi trở lại để làm gì...
"Rầm!"
Tôi theo bản năng đạp phanh, cả người lao về phía trước, đầu đập vào vô lăng.
Tôi đâm vào đuôi người ta.
Hẵng còn đang bàng hoàng, tôi sững sờ nhìn ngoài cửa xe, hô hấp có chút khó khăn.
"Con mẹ nó mày lái xe kiểu gì đấy?! Cút ra đây!"
Tài xế bị tôi đâm vào chửi ầm trên đường.
Vậy mà tôi lại có thể bình tĩnh tấp vào bên lề, gọi điện cho Hà Nam Tuyền.
"Tiểu Tạ?"
Tôi hờ hững dựa vào ô tô, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt, "Anh Tần gọi điện cho tôi, nói là bị sốt. Tôi có việc nên không qua đó được, anh đi giúp tôi được không?"
"Vị Ký phát sốt?" Hà Nam Tuyền sốt ruột, "Cậu ấy ở đâu? Tây Sơn à?"
"Ừm..."
"Được, tôi đi ngay."
"Anh Tuyền." Tôi khẽ gọi, "Anh ấy vốn định gọi Tiều Tề nhưng lại gọi nhầm cho tôi, anh đừng nói anh ấy biết."
Hà Nam Tuyền ngẩn người, "Tiểu Tạ, cậu nghe anh nói..."
"Bên này tôi có việc gấp." Tôi ngắt lời hắn, "Không nói nữa."
Tôi cúp điện thoại, đeo khẩu trang và kính râm để trên xe vào.
"Mẹ mày có biết lái xe không, mày đâm xe tao thành cái dạng gì đây? Đây là xe mới đấy con mẹ mày!"
Là một chiếc Volkswagen Touareg mới tinh, đoán chừng tầm sáu mươi, bảy mươi vạn. (~2,1 tỷ)
Cốp sau đã bị tôi làm biến dạng.
Trước đây tôi rất tệ trong khoản giải quyết những vụ tai nạn như này, có chuyện gì đều gọi người đại diện đến.
Bây giờ lại cảm thấy bình tĩnh.
"Xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Phía tôi không tiện công khai*, chúng ta giải quyết riêng được không?"
*公了: giải quyết tai nạn giao thông theo quy định của pháp luật, trong đó hai bên sẽ liên hệ với cảnh sát và công ty bảo hiểm, sau khi điều tra, phía cảnh sát sẽ đưa ra phương án giải quyết dựa trên quy định của pháp luật.
Có lẽ người kia thấy tôi ăn mặc lịch sự, công khai cũng chưa chắc có ích lợi gì, vì thế thả nhẹ ngữ khí, "Vậy phải xem anh định bồi thường thế nào. Xe của tôi mới lăn bánh chưa đến một tháng đã bị đâm thành ra thế này, đúng là đen đủi."
"Anh xem sửa chữa cần bồi thường bao nhiêu, tôi sẽ phối hợp hết sức."
Người kia liếc mắt nhìn chiếc xe thể thao của tôi, đèn xe đã vỡ hết, "Thôi, xe của anh cũng bị hỏng, một lần sửa cũng đủ để tôi mua xe mới. Anh đền cho tôi hai vạn đi."
Tôi đứng đó nhìn y, không nói gì.
Y có vẻ chột dạ, "Tôi không phải đưa ra yêu cầu quá đáng gì, chi phí sửa chữa, khấu hao*, còn có thời gian của tôi cũng phải bồi thường. Nếu không đồng ý thì làm theo quy định đi."
*折旧: chi phí khấu hao tài sản cố định, hiểu đơn giản là sự giảm sút giá trị của một tài sản trong thời kì sử dụng.
Tôi lạnh nhạt nhìn y, tuy rằng sức ảnh hưởng không bằng năm năm trước, tôi vẫn là người của công chúng. Nếu tin tức tôi đâm xe người khác đến tai cánh truyền thông, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
"Năm ngàn, trong đó một ngàn sửa cốp, hai ngàn sơn lại toàn bộ xe, hai ngàn phí khấu hao và thời gian của anh."
"Anh ăn mặc như này, một chiếc xe cũng hơn mười triệu mà không đền nổi tôi hai vạn sao?"
Tôi không muốn nhiều lời với y, "Không đồng ý thì anh báo cảnh sát hoặc liên hệ công ty bảo hiểm đi, đến lúc đó kiểm tra tổn thất xong có khi tôi chỉ cần trả hai ngàn thôi."
Người kia do dự một chút, mặt đầy tức giận, "Coi như ông đây xui xẻo, năm ngàn."
Lúc trở lại xe, tay tôi run đến nỗi không mở được cửa.
Tôi thẫn thờ nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa kính, xe cộ nườm nượp, khuôn mặt xinh đẹp của mình phản chiếu lên cửa kính xe, ẩn bên trong là linh hồn trống rỗng.
Tôi muốn tìm một người đến đón nhưng không biết tìm ai, giống như bị vứt bỏ một xó xỉnh nào đó.
Tôi muốn khóc, lại cảm thấy đang đi tìm kiếm sự thương hại từ người khác, không phải là làm trò sao.
Tiểu Tề...
Hóa ra anh Tần gọi tên người khác cũng dễ nghe như thế.
Quả là Trường Giang hậu lãng thôi tiền lãng, phù thế tân nhân thế cựu nhân. *
*长江后浪推前浪, 浮事新人换旧人: Trường Giang sóng sau xô sóng trước, một đời người mới đổi người xưa. Đây là bản dịch thô của mình, vì sợ không giữ được trọn vẹn ý nghĩa nên mình để Hán Việt ở trên. Cả câu này có ý nghĩa mọi thứ đều thay đổi, cái mới sẽ xuất hiện để thay thế cái cũ.