Cuối cùng Chu Lận cũng thỏa hiệp, công việc của Giang Lăng trở lại như bình thường, không còn phải ngày đêm liên tục làm việc nữa.
Nhưng Giang Lăng giống như không điều chỉnh được bản thân, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi.
Cậu xin nghỉ một tuần, nói muốn về chăm sóc bố mẹ.
Tôi cũng tiến tổ thuận lợi.
Dường như cảm xúc của tôi bị Giang Lăng ảnh hưởng, từ khi tiến tổ tâm trạng đều không tốt.
Công việc của Tần Vị Ký bận rộn, lịch trình gần nhất vẫn không có cảnh diễn của anh, vì thế anh chưa tiến tổ.
Tôi chào hỏi qua với diễn viên đóng vai Hứa Thành, sau đó đi dạo Thanh Đàm Cổ Trấn một vòng. Nơi này không tính là vùng đất cằn cỗi, ngược lại là cảnh sắc xinh đẹp.
Khi tiến tổ tôi đã nhuộm tóc, Chu Không nhìn thấy thì ngạc nhiên một lúc, xoa xoa tóc tôi thở dài.
Tôi nghĩ ông ấy nhìn thấy An Đường ở tôi.
Cảnh quay đầu tiên là dấu hôn trên cổ An Đường bị người dân trong trấn nhìn thấy, bắt đầu chỉ trỏ.
Không tính là khó nhưng vẫn gặp phải xung đột cảm xúc.
Chuyên gia trang điểm loay hoay với mặt và cổ tôi hai tiếng đồng hồ nhưng Chu Không vẫn không hài lòng.
"Dấu hôn này không thật, là Hứa Giang hôn hay muỗi chích?" Chu Không nhíu mày nói, "Để người thật làm đi."
Tôi ngẩn người ra, không phản đối.
Chuyên gia trang điểm tẩy sạch lớp trang điểm trên cổ đi, tôi nghe Chu Không nói, "Cậu muốn để ai tạo dấu hôn cho cậu?"
Tôi không quan tâm, "Ai cũng được."
"Có kinh nghiệm thì làm."
Tôi dựa vào ghế ngẩng đầu lên, phần cổ thon dài phô bày trước mặt mọi người.
Nhưng một lúc sau vẫn không có ai đến.
"Mọi người đâu?!" Chu Không hét lên.
Mấy người trong tổ nhìn nhau, đều không dám tiến lên, "Đạo diễn Chu, ngài đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi ai dám hôn thầy Tạ chứ?"
"Một đám oắt con vô dụng." Chu Không tiếc mài sắt không thành kim, lầm bầm nói.
Tôi buồn cười nhìn Chu Không, "Không thì thầy làm đi."
Chu Không liếc tôi một cái, nói với người trong tổ, "Gọi điện thoại cho Tần Vị Ký, bảo cậu ta đến đây."
Tôi vội vàng bật dậy, hận không thể tự mình hôn mình, "Thầy Chu, để tôi tự nhéo mình cũng được."
Chu Không nhìn tôi chuẩn bị vươn tay lên vội gạt tay tôi ra, "Nhéo nhiếc gì? Nhìn mặt cậu kìa, sau này hai đứa còn cảnh hôn, còn lên giường với nhau, cậu cũng định tự mình làm hết à?"
Người trong phim trường đều nín cười, mặt tôi đỏ phừng phừng.
Tôi lành làm gáo, vỡ làm muôi*, "Hoặc là thầy làm, hoặc là tôi tự nhéo. Thầy mà gọi anh Tần đến tôi chết ra đây cho thầy xem."
*破罐子破摔: phá quán tử phá suất: không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cố gắng nữa
Lành làm gáo, vỡ làm muôi: Thái độ bất cần, muốn ra sao thì ra
Chu Không tức giận cắn răng, buồn bực phất tay, "Thợ trang điểm tạo hình đi, chuẩn bị khai máy."
Chuyên gia trang điểm cười, "Đây là lần đầu tiên tôi thấy đạo diễn Chu cam chịu đó."
Tôi nhắm mắt, cười nói, "Lần trước quay phim xong ông ấy cũng nói sẽ không bao giờ hợp tác với tôi nữa. Đạo diễn Chu chỉ nói vậy thôi."
An Đường đi dọc thị trấn, cậu yêu thích cây du kia ở rìa thị trấn, bây giờ là mùa cây du sinh sôi, cành lá sum suê thích hợp để hóng gió.
Hứa Giang rời đi từ sớm, mỗi lần hắn đi đều dằn vặt An Đường một đêm.
An Đường hơi cúi đầu đi qua đám người trong trấn, mỗi lần đi qua họ đều giống như đi trên băng.
Người trong trấn chen chúc nhau ngồi hóng mát trò chuyện, vừa thấy An Đường đi qua thì im bặt, đề tài mới này chưa được ba câu đã bắt đầu gieo họa. An Đường không nghĩ ra tại sao người trong trấn này lại có ác ý lớn với cậu như thế.
Những người này cho rằng mình đang thù hận cái ác, quang minh chính nghĩa sao?
"Nhìn kìa nhìn kìa, trên cổ cậu ta là cái gì?"
An Đường sững sờ, theo bản năng dùng quần áo che giấu.
"Còn là cái gì ngoài thứ bẩn thỉu ấy."
"Thật kinh tởm, hóa ra là đi cửa sau."
"Biếи ŧɦái, nó với mẹ nó giống nhau, bà xem gương mặt kia làm gì có tí nào là đàn ông đứng đắn."
"Đàn ông trong nhà phải cẩn thận, trong trấn có một con yêu tinh suốt ngày lắc mông làm loạn, không chừng có ngày câu mất đàn ông không hay."
An Đường quay đầu lại chạy về nhà, âm thanh phía sau càng lúc càng lớn, đám người đó dùng những lời lẽ bẩn thỉu nhất để nói về cậu, muốn dùng lời nói để cướp đi sự trong sạch của cậu.
"Cắt!" Không biết phó đạo diễn tìm được diễn viên quần chúng ở đâu, kỹ năng diễn xuất còn thiếu, đọc lời thoại cũng không tự nhiên.
Chu Không chưa từng phải quay quá năm, sáu lần.
Cái nắng tháng sáu khiến người ta nôn nao, rốt cuộc cũng quay xong, nhân viên vội vã chạy đến che ô cho tôi.
Mấy diễn viên quần chúng ngại ngùng cúi đầu, "Xin lỗi thầy Tạ."
Tôi cầm lấy nước của nhân viên mang đến, mồ hôi chảy ròng ròng trên cổ, "Tôi không đưa trợ lý theo nên không mua hoa quả và đồ uống cho mọi người được, chờ tôi quay xong lát nữa mời mọi người ăn cơm."
"Cảm ơn thầy Tạ."
Chu Không biết tôi sợ nóng, nhờ người mang cho tôi một bát chè đậu xanh. Ông vỗ vai tôi, "Thằng nhóc khốn nạn này lớn rồi, không giống trước đây bỏ ngang giữa chừng."
"Vốn dĩ tôi cũng muốn bỏ ngang giữa chừng." Tôi nắn nắn cổ, chỉ mấy diễn viên quần chúng kia, "Mà mấy người kia đều là diễn viên chuyên nghiệp, đến đây muốn chơi tôi." "Hả?"
"Diễn viên quần chúng chắc cũng phải ký hợp đồng bảo mật, vào trường quay phải thu điện thoại. Nhưng khi đóng phim, tôi nhìn thấy trong túi họ có một cái điện thoại. Hẳn là người có kinh nghiệm, muốn giả vờ để tôi không diễn được."
Chu Không cau mày, gọi phó đạo diễn đến chỉ sang diễn viên quần chúng, "Đi kiểm tra điện thoại của mấy người kia, phát hiện có vấn đề đuổi ngay lập tức."
Chu Không liếc mắt với tôi, "Hồ ly nhỏ."
"Thầy Chu, xem ra tôi vẫn còn giá trị đó." Tôi đắc ý cười, "Thầy bảo bọn họ kiểm tra kỹ một chút, mới ngày đầu tiên đã manh động rồi."
"Bớt hả hê." Chu Không nhìn tôi, "Làm sao cậu biết máy ảnh kia nhằm vào cậu?"
"Giả vờ mình biết diễn còn khó hơn tỏ ra mình không biết diễn. Mấy diễn viên quần chúng kia chỉ cần liếc mắt cũng biết là người có kinh nghiệm. Một, hai lần hỏng có thể nói là họ chưa quen. Nhưng nhiều lần như vậy chính là muốn ép tôi bốc hỏa." Chu Không thầm mắng một câu, "Một lũ khốn nạn."
"Cũng không hoàn toàn là đến để gây chuyện, cứ lịch sự với họ là được. Trực tiếp đuổi đi sợ là sẽ làm lộ phim của thầy, không đáng."
Tôi không nói chuyện nữa, ngồi dựa vào ghế để xua bớt cảm giác khó chịu sau khi phơi nắng mấy tiếng đồng hồ.
Chu Không đứng bên cạnh sửng sốt một lúc mới vỗ đầu tôi, "Nghỉ khoảng hai tiếng đi."
Trong mấy ngày tiếp theo, Chu Không có lẽ đã cho người kiểm tra kỹ càng, vì thế không có ai gây chuyện nữa.
Nhưng cường độ quay vẫn rất cao, dường như mỗi ngày đều đứng nắng bảy, tám tiếng, tôi đã uống hết hai, ba hộp hoắc hương chính khí.*
藿香正气水*: thuốc dùng để trị cảm do nhiễm lạnh hoặc say nắng, các triệu chứng thường là nhức đầu, chóng mặt, tức ngực... Khi nào chưa đến lượt, tôi nằm vùi người trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chu Không nói mặc dù tôi đã hơn năm năm không đóng phim, năm tháng trôi qua An Đường cứ như sống trong trái tim tôi, từng cái nhăn mày, từng nụ cười đều là cậu ấy.
Vì thế tôi một thân cô độc, sắc mặt ảo não, khi ngồi một mình hầu như không có ai trong phim trường đến nói chuyện với tôi.
Buổi tối ở Cổ Trấn gió thổi mát mẻ, nhóm người quay phim ồn ào một bên, tôi một mình nằm trên ghế tựa nhẹ nhàng nhắm mắt.
Không biết qua bao lâu có ai đó đắp chăn cho tôi.
Tôi mơ màng mở mắt, người trước mắt như mê hồn.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt Tần Vị Ký toát lên vẻ cô đơn, ngay cả đầu ngón tay chạm vào tôi cũng lạnh lẽo.
"Anh Tần..."
Ngữ điệu triền miên, là chất giọng của người lớn lên ở vùng núi phía nam. "Về khách sạn ngủ, cẩn thận cảm lạnh."
Tôi lắc đầu ngồi dậy, "Lát nữa sẽ đến em diễn, tại sao hôm nay anh lại đến?"
"Bên kia xong việc nên đến sớm một chút." Bóng đêm phủ xuống khiến giọng nói Tần Vị Ký mềm mại như nước, giống ngón tay kia, "Thích ứng được chưa?"
Tôi gật đầu, hơi mang vẻ câu nệ, "Rồi ạ, thầy Chu và nhân viên trong đoàn rất quan tâm em."
Tần Vị Ký mím môi, tôi cảm giác được anh chuẩn bị mang ra một bộ dặn dò, "Đi nghỉ ngơi đi, tôi xem lịch trình của em rồi, mấy ngày qua đều kín lịch. Nghỉ một buổi tối không ảnh hưởng gì, để tôi nói chuyện với đạo diễn Chu."
"Được."
Tôi nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Tần Vị Ký, giống như cơn mộng phảng phất trong đêm hè.