Chương 15
Tôi sẽ không để cậu diễn An Đường
Sắp đến buổi thử vai, mấy ngày nay tôi thường nằm mơ đến An Đường.
Gương mặt đó là tôi, nhưng tôi biết đó là An Đường.
Cậu ta một thân đồ đen, đội mũ, khi có tiếng người thì thầm to nhỏ, cậu ta hơi ngẩng đầu lên.
Nước da trắng bệch quỷ dị, nhợt nhạt tiều tụy, khô héo như một linh hồn lang thang ở nhân gian.
Tôi nhìn thấy cậu ta dựa vào một cây cổ thụ, khi nhìn lên mặt trời, dường như thời gian vĩnh viễn dừng lại trong khoảnh khắc.
An Đường là vẻ đẹp đối lập với vùng núi nghèo nàn này.
Dưới ánh sáng chói chang, thân ảnh An Đường hòa vào dòng người rồi biến mất.
Thị trấn trở về trạng thái yên bình.
Tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm, nhìn ra ánh đèn hút mắt ở ngoài cửa sổ, không chìm vào giấc ngủ được nữa.
Tôi sẽ đi thử vai lúc tám giờ sáng mai, vậy mà đêm nay lại mất ngủ.
Tôi nhớ lại năm mình hai mươi tuổi tham gia bộ phim "Kiếm Vô Nhai," lúc đó không nhiều kinh nghiệm, vì kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ nên cũng không có tâm trí nghiên cứu nhân vật.
Tôi diễn hoàn toàn theo bản năng, đạo diễn "Kiếm Vô Nhai" nói tôi là một thiên tài, thiên tài hơn người ở chỗ bạn không cần nỗ lực cũng có thể vượt qua người bình thường chăm chỉ nghiên cứu.
Tôi được lợi, tôi không cảm thấy mình là thiên tài, cũng không biết nỗ lực.
Vốn dĩ nghệ thuật phụ thuộc vào tài năng.
Tôi bên ngoài khiêm tốn bên trong tự phụ.
Trong lúc đóng phim, mẹ tôi qua đời.
Sau đó tôi cảm thấy cuộc đời mờ mịt.
Tại sao tôi lại đi đóng phim, tại sao lại kiếm tiền, tại sao tôi sống.
Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm ra đáp án.
Cuộc đời tôi là một mớ hỗn loạn, vì thế tôi chỉ muốn chìm đắm vào cuộc đời của người khác.
Cho nên mới nhập diễn quá sâu, bị bệnh một thời gian.
Bi kịch của thiên tài chính là cố chấp, ích kỷ, không có lối thoát.
Tôi hơi ngứa họng, ngón cái và ngón trỏ không tự chủ gãi nhẹ. Tôi nghiện thuốc lá nhưng đã cố kiềm chế bản thân không hút mấy ngày.
Sợ thanh quản tổn thương, đến lúc thử vai sẽ không nói được thoại.
Nhưng không nghĩ đến một đêm mất ngủ, không chỉ khàn cổ họng mà sắc mặt cũng khó coi, vành mắt đen ngòm.
Ngày mai thử vai, bộ dạng này có lẽ nên chọn diễn cảnh An Đường nhảy lầu tự tử luôn đi.
Tôi hắng giọng hai lần, ý nghĩ chửi thề biến mất.
Giang Lăng gửi tin nhắn cho tôi, "Tớ đi với cậu đến buổi thử vai."
Tôi buồn cười, lắc đầu một cái, Giang Lăng sợ tôi đi một mình sẽ bị bắt nạt, muốn đi cùng để giữ thể diện cho tôi.
"Đừng mà, theo đuôi cậu không ít paparazi, hai đứa mình phát tin nɠɵạı ŧìиɧ không thích hợp đâu."
Giang Lăng cười, "Thử vai xong tớ đến đón."
"Được."
Để tránh giờ cao điểm buổi sáng, tôi đi sớm một tiếng đồng hồ, nhưng đến giữa đường vẫn kẹt cứng.
Gần tám giờ mới đến Sử Thi, tôi suýt đụng phải một người.
Cô gái này khí chất khác biệt, không giống nghệ sĩ.
Tôi vội vàng đỡ, "Cô không sao chứ?"
Cô gái kia đau nhe răng trợn mắt, sau đó nhìn thấy tôi thì sửng sốt.
"Dao muội?"
Tôi đeo kính râm và khẩu trang, nhận ra được chỉ có thể là fan chân chính, "Cẩn thận một chút."
Cô gái che miệng nhưng không giấu được sự kích động, "Anh thật sự là Tạ Dao Ngâm? Trời ơi, anh... Anh đến đây là, anh, anh và Tần hoàng làm hòa rồi sao?"
Quả nhiên đáng yêu nhất vẫn là fan coupe, tôi vừa cười vừa đi vào trong, "Làm hòa sẽ báo em biết."
"Được!"
Lúc tôi chạy đến phòng thử vai, mọi người đã có mặt đông đủ.
Tần Vị Ký đang nói chuyện với Chu Không, thấy tôi vào trong Chu Không cau mày.
"Thầy Chu, anh Tần." Tôi hơi chột dạ, đi làm nhiều năm như thế đây là lần đầu tiên đi muộn.
"Thằng nhóc thối kia, tại sao không ăn cơm tối mà đã đến?!" Chu Không vứt kịch bản cho tôi, "Dành thời gian đọc qua cảnh này đi, để Tiểu Tề bắt đầu trước."
Bị mắng trước mặt Tần Vị Ký khiến tôi không thoải mái trong lòng.
Yên lặng tháo mũ và kính râm, khi chuẩn bị xem kịch bản, Chu Không liền gọi, "Tối hôm qua cậu làm cái gì hả?!"
Tôi sợ hết hồn, tháo khẩu trang ra lúng túng cười, "Tối qua tôi mất ngủ."
"Cổ họng bị làm sao?"
Tôi hắng giọng một cái, lặng lẽ nói với Chu Không, "Mất ngủ nên cổ họng hơi khàn."
"Giỏi lắm." Chu Không liếc tôi một cái, chỉ sang Tề Liễm Dụ. Tề Liễm Dụ ngồi bên cạnh cúi đầu đọc kịch bản, thần sắc hồng hào, so với tôi cậu ấy giống như một quả táo được rửa sạch sẽ, còn vương lại mấy giọt nước tươi rói.
"Trạng thái này của cậu có đang treo lên đánh đòn không?"
Tôi nghiến răng nghiến lợi hừ trong lòng một tiếng, lúc ông gọi tôi về thái độ có như thế này đâu chứ.
Tần Vị Ký không nói gì, ngồi một bên cúi đầu xem kịch bản.
"Tiểu Tạ." Chu Không đến gần tôi thấp giọng nói, "Cậu làm việc không nghiêm túc sẽ khiến Tần Vị Ký tức giận, đừng chọc cậu ta."
Tôi sao dám chọc anh ấy, tôi đuối lý trong chuyện mình làm ra, hận không thể tìm được cái hố nào mà chui xuống để anh khỏi nhìn thấy.
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm, "Tôi còn chưa làm chuyện gì mà..."
"Hôm nay cố gắng một chút, nếu làm hỏng chuyện, An Đường sẽ thuộc về người khác."
Tôi cúi đầu đọc lướt kịch bản một lượt, không thèm để ý nói, "Tôi mà diễn hỏng thì sẽ lôi tài sản của cả dòng họ tôi ra mua bản quyền kịch bản của thầy, thầy đừng mong được quay."
Chu Không chen chân vào đá tôi một cái, "Biến sang bên kia đọc kịch bản đi, đỡ ngứa mắt tôi."
Tôi ngại ngùng tìm một góc ngồi xuống.
Trạng thái của tôi bây giờ đúng là không tốt, khi ngồi xuống cảm thấy cổ họng khô khốc, đầu hơi đau.
Rơi mất mắt xích vào lúc quan trọng nhất.
Tôi dưa vào ghế salon, nhìn vào khoảng không.
Phân cảnh phải diễn trong kịch bản kia không cần xem, tôi đã sớm thuộc làu.
"Tiểu Tề, có thể bắt đầu rồi, Vị Ký sẽ hỗ trợ diễn cùng."
Tôi chống tay lên cằm, Chu Không đưa cho tôi phân cảnh không đối diễn với Tần Vị Ký. Anh Tần nóng tính, không muốn diễn với tôi.
Tề Liễm Dụ cười cười, "Thầy Tần cho em phối diễn em yên tâm hơn nhiều."
Tôi hừ một tiếng, có gì đặc biệt chứ. Ai diễn cùng Tần Vị Ký mà chả cảm thấy thế.
Sắc mặt tôi trầm xuống, xem Tần Vị Ký một giây biến thành Hứa Giang.
Đã mấy ngày An Đường không dám ra cửa.
Cách vách có một lão già biếи ŧɦái mỗi ngày đều chờ ở ngoài cửa.
Lúc Hứa Giang trở về chỉ thấy An Đường ngồi trước cửa sổ, "Làm gì mà giả thần giả quỷ?"
An Đường quay đầu lại, ánh mắt không biết đã phác họa dáng vẻ Hứa Giang bao nhiêu lần.
"Em không ra được."
Hứa Giang không hiểu nhìn cậu, "Cái gì?"
"Em bị nhốt."
"Ba nhốt em lại sao?"
An Đường cười, lắc đầu, "Ông ấy không quan tâm đâu, em tự nhốt mình lại đấy."
"Thần kinh." Hứa Giang mất kiên nhẫn, khóa cửa lại, "Em tưởng tượng quá nhiều."
Hứa Giang tiến lên ôm An Đường vào ngực.
"Là em nghĩ nhiều sao? Tại sao em cứ cảm giác cả người mình toàn mùi máu tanh, tắm thế nào cũng không sạch."
Hứa Giang ngây ra cau mày nhìn cậu, "An Đường, đừng có nói linh tinh với tôi."
An Đường thở dài, vùi đầu vào lồng nguc Hứa Giang, "Anh, anh về thăm em nhiều hơn được không, nhìn em thêm mấy lần."
Gần đây An Đường đều ăn nói linh tinh như thế, Hứa Giang cảm thấy chán ghét. Vẻ mặt bệnh tật của cậu làm vấy bẩn nét xinh đẹp trên khuôn mặt ấy.
Tôi không xem nổi, ra ngoái trốn trong hành lang, thở một hơi.
Tôi lấy một điếu thuốc trong túi ra, hút một hơi liền bị sặc, nước mắt tuôn ra.
Tề Liễm Dụ ở trong đó diễn An Đường, trong lòng tôi là chính là An Đường.
Tình yêu của tôi đối với Tần Vị Ký cũng bệnh hoạn, nhìn anh ôm Tề Liễm Dụ trong lòng, tay tôi run lên vì ghen tị.
Tần Vị Ký nói đúng, tôi thậm chí không có tố chất chuyên môn căn bản nhất của một diễn viên.
Xem cảnh hai người thân mật với nhau xong, tôi không chắc mình có thể bỏ tiền ra mua bản quyền, anh quay một bộ, tôi mua một bộ.
Cổ họng tôi rất khó chịu, hút một điếu thuốc mới cảm thấy cổ họng khàn khàn đau, ho khan hai cái liền nhận ra không nói được.
Lòng tôi chùng xuống, thầm mắng bản thân không hăng hái.
Tần Vị Ký đẩy cửa đi ra, nhìn thấy tôi ho đến mức hai mắt đỏ ngầu.
"Làm sao thế?"
"Anh Tần..." Vừa mở miệng chính tôi còn giật mình.
Tần Vị Ký cau mày, "Cậu hút thuốc?"
"Em không sao?"
Tần Vị Ký lạnh lùng nhìn tôi, giật lấy điếu thuốc trong tay tôi ném xuống đất, "Tạ Dao Ngâm, cậu là trẻ con sao?"
Tôi hơi sợ Tần Vị Ký tức giận, tiến lên kéo ống tay áo anh, "Em hơi lo lắng, vẫn diễn được, không sao."
Chu Không nghe tiếng ồn ào đi ra, "Lằng nhằng gì thế?"
Tần Vị Ký nhàn nhạt nói, "Thử vai kết thúc, tôi dẫn cậu ấy đi bệnh viện một chuyến."
"Kết thúc?"
"Chọn Tiểu Tề." Anh quay đầu lại nhìn tôi, "Chính cậu tìm đường chết, cơ hội không chờ đợi ai."
Tôi cắn thịt mềm trong miệng, nếm được một ít vị máu tanh mới nhả ra.
"Thầy Chu, cổ họng tôi không nói được..." Tôi nuốt một ngụm nước bọt, "Cho tôi cảnh không có thoại."
Chu Không nghe giọng tôi xong lông mày còn nhíu chặt hơn, "Vào đi."
Sắc mặt tôi thật sự là để đóng An Đường trước khi nhảy lầu.
Không thoại, chỉ diễn bằng ánh mắt.
Không chuẩn bị cảm xúc liền diễn cảnh tự sát, Chu Không thay tôi lo lắng.
Nhưng ông ấy không biết, tôi đã chết một lần.
Tôi đã trải qua cảm giác chết đi, trải qua nỗi tuyệt vọng mà cô đơn mang đến khi con người chờ đợi được chết.
Mong muốn được chết của An Đường không giống tôi.
Tôi vì tình yêu đã mất, mà An Đường là vì tình yêu không đến với cậu.
Nhưng ít nhất thời điểmcậu đứng ở đây chuẩn bị nhảy xuống, An Đường không yêu Hứa Giang.
Đây chắc chắn không phải lòng khoan dung của Chu Không dành cho An Đường.
Có phải một người đã từng suýt chết sẽ không có dũng khí để chết thêm một lần nữa không.
Tôi tưởng tượng đang đứng trên một tòa nhà cao tầng, khuôn mặt cảm nhận gió thổi, trái tim bị nước mưa thấm ướt.
Hơi thở tôi dần nặng nề, tôi nghĩ dù An Đường cho rằng cả thế giới này đều khiến cậu tổn thương, cậu vẫn hy vọng có người sẽ kéo cậu lại, cho cậu sống một làn nữa.
Thế nhưng không có.
Mỗi người đều là đôi tay của đao phủ, từng bước từng bước đẩy cậu xuống.
"Ngừng diễn."
Tôi định thần lại, nhìn Tần Vị Ký.
Dường như Tần Vị Ký hơi khó chịu, nghiêng đầu đứng lên đi ra ngoài.
Tôi theo bản năng đuổi theo anh.
"Anh Tần..."
Tần Vị Ký dừng lại, không quay đầu nhìn tôi, tôi nhìn anh cúi đầu đứng đó, cô đơn như cái đêm tỉnh lại nhìn thấy anh ở bệnh viện.
"Tôi sẽ không để cậu diễn An Đường."
Tôi tiến lên một bước, nhưng không dám đến quá gần, khàn giọng nói: "Vậy thì em sẽ tìm đến những nhà đầu tư khác, họ cần tiền em đưa tiền, họ muốn em lên giường em ngủ với họ. Nếu đến cuối cùng vẫn không lấy được An Đường, em sẽ..."
Tần Vị Ký quay lại, hai mắt đỏ hoe. "Cậu sẽ làm gì?"
Tôi định nói tôi sẽ chết một lần nữa, nhưng kịp dừng lại trước khi nói ra những điều không thể cứu vãn được.
"Anh Tần... Em cần An Đường..."
Trong phút chốc Tần Vị Ký như bị rút hết sức lực, ánh mắt bất lực nhìn tôi, "Dao Dao, em muốn gì nói với tôi đi được không? Em lúc nào cũng làm loạn, nhưng làm sao em biết tôi sẽ không cho em thứ em muốn? Em cứ phải hết lần này đến lần uy hϊếp tôi, ép buộc tôi như thế sao?"
Lời muốn nói ra nghẹn lại trong cổ họng, nhìn bộ dạng khó chịu của Tần Vị Ký, tôi nhận ra tôi đã sai rồi.
Sai vô cùng.