LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 154
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Vợ chồng Thành Kiến Quốc cùng Lưu Lệ Phương bị giam giữ mười lăm ngày, khó khăn lắm mới chờ đến khi được thả ra, kết quả lại bị đưa cho một tờ đơn khởi tố.
Bọn họ bị tố cáo, bị trại trẻ mồ côi lúc trước nhận nuôi đứa trẻ tố cáo, tội danh là ngược đãi, yêu cầu bọn họ giải trừ quan hệ nhận nuôi, đồng thời bồi thường cho đứa bé vị thành niên.
Nếu chỉ có phần trước, như vậy Thành Kiến Quốc cùng Lưu Lệ Phương sẽ rất vui vẻ. Nhưng còn bồi thường?
Nhà nào chẳng đánh con cái, có ai phải bồi thường đâu?
Thành Kiến Quốc nghe nói muốn cắt thịt, lập tức phản đối. Gã đã sắp ly hôn rồi, hơn nữa tất cả đều do Lưu Lệ Phương làm, gã lại không đánh đứa nhỏ, dựa vào đâu mà phải trở thành bị cáo cùng với Lưu Lệ Phương?
Vợ chồng bao nhiêu năm, Lưu Lệ Phương sao có thể nhìn không ra tâm tư Thành Kiến Quốc. Chỉ thấy cô ta cười lạnh nói: “Còn chửa có ly hôn đâu. Anh với tôi chính là người ngồi chung một thuyền.”
Thành Kiến Quốc khó chịu: “Cô cái đồ ác độc này. Con nít mới bây lớn cũng xuống tay cho được.”
Lưu Lệ Phương đáp lời một cách mỉa mai: “Anh không ác độc chắc? Buồn cười, nếu không phải tôi giành trước thì nói không chừng anh cũng sẽ dùng hạ sách này để trốn tránh trách nhiệm thôi. Bây giờ ra vẻ đạo mạo chỉ khiến người ta thấy ghê tởm.”
- Cô nói cái gì? Lặp lại lần nữa coi.
- Tôi lặp lại đấy thì sao? Anh ghê tởm, ghê tởm.
Hai người vừa bước ra khu tạm giam, kết quả lại bị mời vào uống trà vì đánh lộn ven đường.
Trong mười lăm ngày Thành Kiến Quốc cùng Lưu Lệ Phương bị bắt, Khương Vu một phút cũng không nhàn rỗi. Cô mang đứa trẻ đến bộ phận Dân Chính, đồn công an, đi hết một loạt những quy trình cần thiết.
Hôm nay, như thường lệ, cô mang bé con đi làm. Đến gần giữa trưa, Khương Vu chuẩn bị lái xe đưa cô nhóc đến Thiên Duyệt giao cho Thẩm Mộ, vì cô muốn một mình đến nhà Thành Kiến Quốc lần nữa.
Bé con vốn dính cô không tha, nhưng cái nhà kia đối với em mà nói nhất định không phải hồi ức tốt đẹp gì, em vẫn đừng đi thì tốt hơn, cho dù người từng làm tổn thương em giờ đã bị tạm giam.
Khi Khương Vu ngừng xe trước cửa Thiên Duyệt thì Thẩm Mộ và trợ lý Tiểu Lưu đã chờ sẵn.
Khương Vu ôm cô bé xuống xe, nói: “Đi đi con. Ở đây có rất nhiều anh chị xinh đẹp, bọn họ đều sẽ thích con. Dì sẽ về nhanh thôi. Đến khi đó tụi mình cùng dì Thẩm Mộ của con tan tầm.”
Bé con chưa bao giờ tùy hứng. Em rất hiểu chuyện mà nghe theo sự sắp xếp của Khương Vu. Nhưng mấy hôm nay vẫn luôn được Khương Vu mang theo bên mình, ngay cả đi làm cũng không ngoại lệ, cùng nhau gần như một khắc cũng không rời khiến cô bé vô cùng ỷ lại. Lúc này phải tách ra, em rất luyến tiếc.
- Vậy chốc nữa dì về ngay nhé? – Cô nhóc mắt trông mong nhìn Khương Vu.
- Ừ, nhanh thôi, chốc nữa dì về ngay. – Khương Vu đảm bảo.
Chốc nữa... Khi từ này bật ra, chính bản thân Khương Vu cũng thoáng sững sờ.
Trước kia, ba Khương Vu cũng từng nói với cô từ ấy vô số lần. Mới đầu cô nghĩ chỉ là nửa giờ, sau cô phát hiện có đôi khi chốc lát ba sẽ quay lại, đôi khi đi một lần là cả ngày, cả ngày để cô lại một mình nơi đó.
Không ai sinh ra đã có sẵn cảm giác an toàn. Sự bất an của trẻ con thường đến từ lời nói dối của cha mẹ.
Khương Vu thậm chí không kịp tạm biệt Thẩm Mộ. Cô vừa hứa với bé con sẽ về nhanh, như vậy nhất định phải nắm chặt thời gian. Cô tuyệt đối sẽ không thất hứa như cha mình lúc trước.
May mà mọi chuyện rất thuận lợi. Lần này Khương Vu đến tiểu khu của Thành Kiến Quốc cũng không phải muốn đi nhà gã mà là muốn tìm đến người hàng xóm lần trước không kịp nói chuyện kia.
Cô nàng trẻ tuổi, độc thân nhưng lại rất nhiệt tình. Dường như biết chắc Khương Vu nhất định sẽ còn quay lại nên đã trích sẵn những phần hữu dụng trong video theo dõi ra, để riêng vào một cái USB.
Chờ đến khi Khương Vu đến gõ cửa, cô chỉ nói một câu “chờ chút” liền xoay người mang nó ra, giao đến tay Khương Vu.
Hai người xa lạ lại rất ăn ý với nhau vì một đứa trẻ không quen thân.
Khương Vu cảm ơn xong nói với cô nàng: “Nếu tương lai có yêu cầu, cần cô ra tòa làm nhân chứng, không biết cô có nguyện ý không?”
Cô nàng trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên, tôi nguyện ý. Không chỉ mình tôi mà tất cả những người đã từng chứng kiến sự việc đều nguyện ý đứng ra nói vài câu cho đứa nhỏ này.”
Khương Vu cười cười, không cần nói mấy lời khách khí nữa. Đứa bé kia lúc này còn đang chờ cô trở về.
Vụ kiện vợ chồng Thành Kiến Quốc ngược đãi con gái nuôi mở phiên tòa. Trên tòa không thiếu bóng dáng luật sư của Hoa Sách. Chẳng qua lúc này luật sư đứng bên bộ phận Dân Chính, trại trẻ mồ côi cung cấp phục vụ về pháp luật lại là... đồng chí Giang Sam.
Còn vì sao không phải Khương Vu? Nguyên nhân là để tránh hiềm nghi. Cô không hề che giấu suy nghĩ của bản thân. Sau khi vụ kiện này kết thúc, cô cùng Thẩm Mộ muốn nhận nuôi đứa trẻ vừa giải trừ quan hệ với gia đình cũ này.
Trước khi phiên tòa diễn ra, Giang Sam đã từng bàn bạc với Khương Vu về vụ kiện.
- Sư tỷ, chị biết đó, giám định thương tật của đứa bé rất thấp, muốn làm đối phương chịu trách nhiệm hình sự là chuyện không thể nào. – Giang Sam giải thích.
Mới sáng sớm, Khương Vu bị Giang Sam đi qua đi lại đi đến choáng váng đầu, phải nhìn cô nàng như nhìn quái vật: “Đồng chí Giang Sam, em quên chị cũng là luật sư à? Những gì em nói chị đều hiểu.”
Giang Sam cười cười, thở phào một hơi: “Em quen xem chị như người nhà đứa bé.”
Khương Vu giơ ngón tay gõ gõ phần tư liệu có liên quan đến vụ án đặt trên bàn: “Đối tượng phục vụ của em là họ.”
Bên khởi tố Thành Kiến Quốc chính là cục Dân Chính, trại trẻ mồ côi đã từng giao đứa bé cho hai vợ chồng kia nuôi dưỡng.
- Tất cả cứ làm theo quy định. – Khương Vu nói.
Giang Sam đột nhiên thấy nản lòng không hiểu vì sao. Là luật sư, cô biết rõ nếu làm theo quy định thì cuối cùng cũng chỉ có thể giải trừ quan hệ nhận nuôi, rồi phạt tiền, bồi thường một số lượng không nhiều không ít, sau đó...
Hết.
Những vết thương trong tâm hồn đứa trẻ nói không chừng phải mất cả đời để chữa lành. Nhưng kẻ gây ra nó thì sao? Vụ kiện kết thúc, chuyện này xem như đã qua. Bị cáo chỉ cần mặt dày một chút thì vẫn có thể sống thoải mái cả đời không hề khúc mắc.
Rất hiếm khi Khương Vu thấy Giang Sam ủ rũ như vậy. Cô rót cho đối phương một ly nươc ấm.
- Đây, còn nóng, uống chút đi, nhân tiện ủ ấm trái tim bé bỏng của em. – Khương Vu trêu.
Giang Sam cười, nhưng ngay sau đó lại ngồi đối diện Khương Vu với vẻ mặt thổn thức: “Trước kia vẫn luôn muốn đứng về phe chính nghĩa. Lần này cuối cùng cũng được như ý nguyện, lập trường chính nghĩa tuyệt đối, em còn chẳng lấy một xu phí dụng đâu, nhưng cuối cùng vẫn khó chịu. Chúng ta học pháp luật, mới đầu đều ảo tưởng có thể bảo vệ cái thiện, trừng trị cái ác. Nhưng kết quả ác trị không xong, thiện cũng giữ không được. Làm nghề này của chúng ta thật ra rất trôi nổi. Người đã mất bản tâm vậy mà lại may, những ai còn thanh tỉnh mới thật là đau khổ.”
Giang Sam càng nói, cảm xúc càng thấp. Cô cầm lấy phần tài liệu liên quan bên cạnh, cười tự giễu: “Chị xem, tội ngược đãi, người chịu tổn thương là đứa trẻ chưa được bảy tuổi. Em lại không cách nào tìm được chính xác tội danh ngược đãi trẻ con trong luật pháp. Không chỉ riêng vụ này. Thật sự có quá nhiều, quá nhiều những vụ việc tương tự khiến người ta thấy bất lực.”
Khương Vu cũng im lặng, nhưng lát sau cô vẫn ngẩng đầu nhìn vào mắt Giang Sam với vẻ kiên định.
- Chúng ta đều biết hoàn thiện cơ chế pháp luật là một quá trình rất lâu dài. Vài chục, thậm chí vài trăm năm. Có lẽ căn bản không thể tận mắt nhìn đến ngày đó, nhưng ta vẫn phải làm. Bởi vì chị tin sự trả giá từ thế hệ này qua thế hệ khác của những người làm về luật pháp vẫn có ý nghĩa. Mỗi lần chúng ta lên tiếng đều thúc đẩy nó đi về phía trước một chút. Người thời này có lẽ không cách nào được lợi, nhưng chúng ta có vô vàn các thế hệ sau. Chỉ cần tuyệt đại đa số chúng ta trước sau vẫn giữ được một trái tim công chính thì chị nghĩ ngày đó rồi cũng sẽ đến.
Giang Sam yên lặng nhìn Khương Vu một lúc lâu, cuối cùng mở miệng ra lại là một câu chẳng hề liên quan đến vấn đề hai người vừa bàn bạc.
- Đàn chị, chị biết đám sinh viên khóa tụi em thấy chị thế nào không?
Khương Vu sửng sốt, cô lắc đầu.
Giang Sam vừa định cất lời thì khóe mắt quét qua chiếc nhẫn cưới trên tay Khương Vu. Cô đột nhiên cười nhẹ, lời đến bên miệng lại bị nuốt vào: “Thôi, không nói.”
Giang Sam cầm xấp tài liệu trên bàn, giơ hướng Khương Vu: “Mấy lời chị vừa nói, em nhớ kĩ rồi. Đàn chị quả không hổ là đàn chị. Thụ giáo.”
Khương Vu có phần mờ mịt. Nói cái gì mà không đầu không đuôi. Sao cô cảm thấy mình nghe chưa hiểu?
Đã cầm lấy tay nắm cửa, chuẩn bị ra ngoài nhưng Giang Sam lại đột nhiên quay đầu như vừa nhớ ra điều gì.
- Đàn chị.
- Ừ?
Khương Vu nghiêng đầu nhìn ra cửa, chờ nghe những lời tiếp theo của Giang Sam. Cô cảm thấy cô nàng đàn em này của mình hôm nay cứ lập lờ ấp úng, rất khó chịu, khác hẳn tác phong làm việc thường ngày.
Kết quả Khương Vu đợi cả buổi, đối phương lại chỉ nói một câu không hề liên quan: “Chị và Thẩm tổng rất hợp. Chúc hai người hạnh phúc, bạc đầu giai lão.”
Lần này, không đợi Khương Vu kịp cảm ơn, Giang Sam đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Khương Vu sửng sốt tại chỗ nửa giây: “Nhỏ này hôm nay bị sao vậy?”
Đáng tiếc, vĩnh viễn không có ai giải đáp cho cô vấn đề ấy.
Giang Sam mang tư liệu về phấn đấu, Khương Vu cũng bắt đầu tập trung vào công việc. Tuy không tiện ra mặt nhưng cô nghĩ mình vẫn có thể giúp Giang Sam, giúp đứa trẻ thêm chút gì đó trong khả năng cho phép.
“Lạch cạch.”
Giang Sam ra ngoài xong vẫn chưa đi ngay. Cô chỉ dừng lại vài giây, trong phòng đã lại vang lên tiếng Khương Vu gõ phím.
Sinh viên khóa cô đối đãi Khương Vu thế nào?
Còn có thể làm sao nữa, đương nhiên đều là ngước nhìn. Chị là đàn chị, là tấm gương, càng là tượng đài vững chắc. Mọi người nhắc đến Khương Vu đều sùng bái và khát khao, chỉ có một mình Giang Sam cô là ngoại lệ.
Cô cũng là người xuất sắc trong lứa, đương nhiên có sự kiêu ngạo, thanh cao riêng. Giang Sam cũng tiến vào Hoa Sách với thành tích nổi trội và biểu hiện xuất sắc. Vốn cô định khiêu chiến đàn chị cấp bậc tượng đài trong truyền thuyết này một phen, lại không ngờ vừa vào Hoa Sách không lâu, cô đã nhận trúng một vụ ủy thác rất sâu xa qua sự dẫn dắt của tiền bối, suýt chút nữa đã ngã nhào.
Giang Sam khi đó rất khó khăn, nhưng cô vẫn không chịu yếu thế. Tuy nhiên, rất nhiều chuyện chỉ có quyết tâm thôi vẫn chưa đủ. Từ đầu tới cuối, cô vẫn không cách nào bắt được trọng điểm trong vụ kiện. Ngay lúc cô cho rằng mình không thể vượt qua kỳ thực tập, phải chán chường rời đi thì chính Khương Vu đã lấy thân phận đàn chị mời cô ăn một bữa cơm.
Trên bàn cơm, cô bị Khương Vu hỏi đến á khẩu không trả lời được. Điều luật kinh doanh, những khuôn mẫu được giảng dạy trong chương trình học, Giang Sam cô không kể ra được nhưng Khương Vu lại có thể đọc làu làu.
Bữa cơm ấy, Giang Sam ăn đến đau dạ dày. Mãi đến cuối cùng, cô nhịn không nổi nữa, nói với Khương Vu bằng giọng gắt gỏng: “Chị cố ý ra đây chọc tức tôi đúng không?”
Khương Vu lại cười rất nhẹ nhàng: “Em về xem lại cho kĩ. Nếu muốn thì lúc nào cũng có thể đến tìm tôi tham khảo.”
_____________