" Chuyện bên này xử lý xong con sẽ quay về ạ "
Thẩm Cẩm Sinh ở đầu dây bên kia, cổ họng khàn đặc " ba mẹ đợi con về nhà "
" Vâng "
Sau khi tắt điện thoại , Thẩm Sơ lấy hai tay che mặt .
Cô lớn như vậy rồi , mà vẫn còn để cho ba mẹ lo lắng , chỉ vì một người đàn ông là Bạc Mộ Niên! .
Thẩm Sơ cảm thấy mình là một đứa con gái bất hiếu , làm xằng làm bậy .
Trần Tiêu cầm lấy điện thoại , lặng lẽ đứng một bên , đợi Thẩm Sơ phát tiết cảm xúc xong .
Năm phút sau, Thẩm Sơ nín khóc , đưa tay nhận lấy khăn tay .
Vừa lau nước mắt vừa khàn giọng nói " người nổi tiếng của công ty anh họ cậu , mình có thể mượn một chút không " .
Quản lý của truyền hình và điện ảnh tiếng tăm lừng lẫy Hoa Ngu là anh họ của Trần Tiêu . Vì doanh thu hằng ngày của nghệ sĩ , Hoa Ngu có nhiều công ty nhỏ , có không ít người nổi tiếng.
Trần Tiêu sửng sốt một chút , sau đó lấy điện thoại ra nói " cậu đợi chút , mình gọi cho anh ấy mượn người ".
" Ừm "
Thẩm Sơ lên tiếng , nghiêng đầu , nhìn tòa cao ốc Vi Quang bên ngoài , khoé miệng khẽ nhếch lên.
Cô ban đầu , sao lại cảm thấy , bản thân có thể khiến cho Bạc Mộ Niên động tâm được chứ? .
Ba năm , cuối cùng cô cũng biết , hắn không động lòng , là bởi vì trái tim đã ở trên người của người khác mất rồi.
Như vậy cũng tốt , ít nhất cũng phải khiến cho cô ta thua tâm phục khẩu phục.
Chỉ là mấy năm gần đây , cô phải cõng cái nồi trên lưng , chịu biết bao oan ức , Thẩm Sơ chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy .
Trần Tiêu nói chuyện điện thoại xong với Trần Kích , liền nhìn Thẩm Sơ đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài bầu trời âm u , âm u như tâm trạng của Thẩm Sơ lúc này .
Trần Tiêu biết bây giờ Thẩm Sơ đang rất buồn.
" Tối nay đi bar không ?" .
Nghe được cô ấy nói , Thẩm Sơ nhàn nhạt trả lời " không đi , tối nay phải ăn no ngủ kỹ , để còn dưỡng sức " .
Dừng đèn đỏ phía trước , Trần Tiêu nhìn Thẩm Sơ nói " xem ra tâm trạng của cậu cũng không xấu lắm " .
" Cấp ba năm đó , khi Phú Quý chết mình cũng chỉ buồn mấy ngày , còn Bạc Mộ Niên hắn ta dựa vào cái gì? "
Độc chiếm cô ba năm , hôm nay cô bò ra ra khỏi vực thẳm , cô có gì mà phải khó chịu.
Trần Tiêu đối với Thẩm Sơ có chút bội phục . Phú Quý , tên này cũng là một con chó !
Chỉ là nghĩ lại thì , Bạc Mộ Niên , tên này còn không bằng một con chó trung thành nữa .
Thật là không đáng để tiểu Ngũ phải rơi nước mắt.
Trần Tiêu còn sợ Thẩm Sơ khó chịu , xem ra vẫn là mình đánh giá thấp cô ấy .
Buổi tối chưa tới mười giờ , Thẩm Sơ đã đi ngủ rồi , ngược lại Trần Tiêu ở trên mạng chửi nhau với một lũ ngốc , hơn ba giờ mới đi ngủ , kết quả ngày hôm sau , thẳng tới chín giờ mới dậy.
Trần Tiêu còn đang trong cơn buồn ngủ , đi ra khỏi phòng , thì Thẩm Sơ thấy trang điểm và mặc quần áo xong , chuẩn bị ra ngoài .
Thẩm Sơ là một cô gái , có ngoại hình xinh đẹp của vùng sông nước Giang Nam .
Hôm nay ăn mặc đơn giản lại không gợi cảm , trên người là một chiếc áo lông màu nâu , rộng thùng thình , ở đằng trước có một chữ Lĩnh to đùng , bên dưới là một chiếc quần cao bồi màu xanh dương , dưới chân là một đôi giày màu đen đơn giản, tóc dài xõa ra , cả người điềm đạm cùng với khiêu gợi , đều được hòa hợp lại cùng một chỗ , hết sức đẹp mắt.
Trần Tiêu rất thích cách ăn mặc này của Thẩm Sơ.
" Mình đi đây "
Thẩm Sơ cầm điện thoại ở trên bàn , nói với Trần Tiêu.
Trần Tiêu chạy tới ôm cô " đi đi , tạm biệt với sai lầm đã qua , hướng về cuộc sống mới! " Thẩm Sơ cười thành tiếng " ok " .