Sau khi ăn xong bữa trưa, Thẩm Sơ bị Trần Tiêu lôi đi dạo các cửa hàng.
Hai người bước vào một quầy, Trần Tiêu vì muốn đi dạo vui vẻ, muốn nhân viên đóng cửa lại.
Cửa đóng được một lúc, thì từ bên ngoài cửa chuyền đến một giọng nữ âm dương quái khí "Ai ở trong đó vậy, mặt mũi cũng to quá nhỉ"
Thẩm Sơ đang cúi đầu nhìn xuống điện thoại, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô không khỏi nhíu mày quay đầu nhìn sang.
Đúng như dự đoán, Trệu Văn và Tần Yên chị em tốt của Lâm Tương Nhã đang đứng ở bên ngoài.
Khi Thẩm Sơ còn ở nhà họ Bạc, cô thường bị hai người này chế giễu.
Hôm nay gặp mặt, Triệu Văn cùng Tần Yên sao có thể rời đi dễ dàng như vậy được.
Vừa dứt lời, hai người liền trực tiếp kéo cửa đi vào.
Hai người bọn họ đều ăn mặc theo phong cách mới nhất của nhà C, chiếc túi họ đang mang cũng là phong cách của show diễn Paris tháng trước, đầy xa hoa, và cũng là biểu tượng của địa vị"
Trái lại, Thẩm Sơ lại không giống vậy, hôm nay cô mặc quần áo rất đơn giản, bởi vì đi cưỡi ngựa, cô mặc một chiếc quần jean đen, một chiếc áo len màu xanh cổ tim, và một đôi ủng Martin.
Đẹp mắt thì đẹp mắt, nhưng khắp người, ngoại trừ chiếc túi xách khiến người ta cảm thấy có chút nổi tiếng ra, những thứ còn lại đều quá đỗi bình thường.
Hai người vừa vào cửa đã đi thẳng đến trước mặt Thẩm Sơ, Triệu Văn nhìn Thẩm Sơ từ trên xuống dưới, nhẹ giọng nói: “Hóa ra là Bạc nhị thiếu phu nhân à, ấy chết tôi quên mất, cô với Bạc Mộ Niên đã ly hôn lâu rồi, giờ tôi nên gọi cô là Thẩm tiểu thư mới đúng chứ nhỉ. "
Tần Yên đứng một bên cũng nói "Một cái quần áo ngẫu nhiên ở đây cũng phải vài nghìn đúng không nhỉ? Một bộ mà nói nếu không có hai hoặc ba vạn thì không mua nổi đâu, Thẩm tiểu thư, cô mua nổi quần áo ở đây sao? "
Trần Tiêu đứng sau lưng nổi nóng "Không biết nói chuyện thì đừng nói, cái gì mà mấy vạn không mua nổi, cô đang coi thường ai đó? "
Tần Yên cùng Triệu Văn nở nụ cười "Ấy chết đừng hiểu lầm thế, chúng tôi cũng chỉ là quan tâm Thẩm tiểu thư đây thôi, sau khi ly hôn với Bạc Mộ Niên thì cô ấy cái gì cũng không phải rồi"
Lời này khiến Thẩm Sơ bật cười "Lời này của Triệu tiểu thư thật buồn cười, Bạc gia là nơi tốt lắm hả? "
Triệu Văn xùy một tiếng khinh thường "Thẩm tiểu thư khẩu khí cũng lớn thật đó, nếu Bạc gia không phải là nơi tốt, vậy sao lúc đầu cô lại gả vào đó chứ? "
Thẩm Sơ bật cười "Lúc đầu tôi bị mù, nhìn không rõ, mới đi nhầm vào đó, sao hả, Triệu tiểu thư cho rằng tôi không thể đi ra lại được sao? "
"Nói nhiều như vậy làm gì, quỷ nghèo thì vẫn là quỷ nghèo thôi"
Triệu Văn nói xong, liền đi tới chỗ nhân viên bán hàng " Nãy bọn họ nhìn trúng cái gì, đều gói hết lại cho tôi, tôi mua hết"
Trần Tiêu vừa định nói chuyện Thẩm Sơ ngăn cô lại " những thứ vừa nãy tôi thử đều gói lại đi"
Nghe lời này của Thẩm Sơ, Triệu Văn trừng mắt nhìn nhân viên bán hàng "Không nghe thấy lời tôi nói hay sao"
Nhân viên do dự " Triệu tiểu thư, cô muốn tất cả sao? "
"Cô nhìn tôi không mua nổi mấy bộ quần áo đó hay sao? "
Nhân viên bán hàng muốn nói gì đó, Thấy Triệu Văn đang muốn nổi giận, đành phải đi gói tất cả lại.
Triệu Văn nhìn chồng quần áo cao nửa người trong tay nhân viên bán hàng, sắc mặt cứng đờ, lúc này Trần Tiêu mới bắt chước hai người bọn họ nói:“Triệu tiểu thư, cô mua nổi mấy bộ quần áo này không?"
Triệu Văn sắc mặt thay đổi " Không phải mấy bộ quần áo thôi sao, ai nói mua không nổi, thanh toán cho tôi"
Nhân viên bán hàng biết hôm nay gặp may, vội vàng tính tiền, sau đó nhìn Triệu Văn "Triệu tiểu thư, tổng cộng là một trăm tám mươi năm vạn, sáu nghìn ba, xin hỏi ngài muốn quẹt thẻ hay là-----"