Chiếc xe màu xanh da trời nhanh chóng biến mất ở trước mặt anh, Chu Tử Nhạc nhíu mày, “Sao trước đây mình không nhận ra Thẩm Sơ có tính cách như vậy nhỉ?”.
Trần Tiêu vừa định rời đi, quay đầu nhìn anh: “Bởi vì trước đây anh bị mù. ”
Nói xong, ánh mắt liếc qua Bạc Mộ Niên, trước khi đi còn "Hừ" một tiếng.
Không còn cách nào, cô thật sự không có tư thái như Thẩm Sơ, có thể coi Bạc Mộ Niên như một người chết.
Trần Tiêu hung hăng trừng mắt với Chu Tử Nhạc, cầm chìa khóa xe lên xe.
Quên đi không cùng với chó so đo làm gì cho mệt thân.
Chu Tử Nhạc nhất thời bị nghẹn họng, muốn mở miệng phản bác, nhưng Trần Tiêu và mấy người khác đều đã lên xe đi mất hút rồi.
Hắn đành phải đem cái tức ra nuốt xuống, quay sang nhìn Bạc Mộ Niên " Mới nãy Thẩm Sơ đến một ánh mắt cũng không cho cậu, cậu cảm thấy sao, A Niên"
Bạc Mộ Niên cười lạnh một tiếng " Lăn "
Chu Tử Nhạc " Thẹn quá hóa giận cũng không cần phải thế đâu"
Bạc Mộ Niên chỉ đơn giản là phớt lờ hắn đi lên xe của mình.
Từ lần sau hắn sẽ không đi cùng Chu Tử Nhạc nữa.
" Bạc nhị thiếu gia, lâu rồi không gặp"
Lúc này, Phó Ngôn cũng từ trong quán bar đi ra, cười đểu nhìn Bạc Mộ Niên, hỏi một câu khiêu khích: “Có một câu hỏi mà tôi muốn hỏi. Bạc nhị thiếu gia. ”
Chu Tử Nhạc biết Phó Ngôn với Bạc Mộ Niên xưa nay luôn đối nghịch nhau, mà lúc này lại chạy tới, hơn phân nửa khiến cho người ta chán ghét mà.
" Phó thiếu chưa tốt nghiệp tiểu học à, mà suốt ngày có nhiều câu hỏi muốn hỏi vậy "
Phó Ngôn nhìn Chu Tử Nhạc, nụ cười trên mặt không đổi, trực tiếp hỏi Bạc Mộ Niên: "Chỗ đó của Bạc thiếu gia không có vấn đề gì đó chứ, Thẩm Sơ tốt như vậy sao lại ly hôn với cô ấy "
Vẻ mặt Bạc Mộ Niên trở nên âm trầm , anh nhìn Phó Ngôn:" Tôi cũng không biết con mắt nào của Phó thiếu bị mù vậy? vậy mà lại nhìn trúng nữ nhân như Thẩm Sơ! ."
Lời này có chút quá mức rồi.
Chu Tử Nhạc đưa tay đụng Bạc Mộ Niên, giơ tay chỉ Thẩm Sơ không biết trở lại lúc nào.
“Làm gì vậy?”
Bạc Mộ Niên có chút bực bội, ngẩng đầu nhìn về phía ngón tay của Chu Tử Nhạc giơ lên, thấy Thẩm Sơ đứng ở đó, không khỏi có chút nhíu mày.
Thẩm Sơ quay lại để lấy điện thoại, nãy không biết chơi ngu kiểu gì mà rơi mất điện thoại.
Cô mới vòng xe ra ngoài, không muốn vòng lại nên xuống xe đi bộ quay lại.
Chỉ không ngờ vừa mới quay lại thì nghe thấy câu này của Bạc Mộ Niên.
Nhất thời, Thẩm Sơ cảm thấy trong lòng nhói đau.
Nhưng chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh, cô liền khôi phục lại, tiếp tục bước vào trong quán bar.
Vì Thẩm Sơ quay lại mà cuộc trò chuyện bị đánh vỡ, Phó Ngôn mỉm cười một chút " Như vậy thì tốt quá, tôi nghĩ Bạc thiếu gia sẽ không để ý tôi theo đuổi Thẩm tiểu thư đâu nhỉ"
Nói xong, Phó Ngôn bước vào xe thể thao bên cạnh. Khi Thẩm Sơ đi ra, anh lái xe chầm chậm theo phía sau cô.
Chu Tử Nhạc nhìn Phó Ngôn lái xe theo sau Thẩm Sơ ra ngoài, thẳng đến khi không thấy bóng dáng của hai người kia đâu nữa, hắn mới thu hồi tầm mắt nhìn Bạc Mộ Niên " A Niên, mấy lời vừa rồi của cậu, liệu có quá mức hay không"
Bạc Mộ Niên lạnh lùng quay đầu lại nhìn Chu Tử Nhạc " Sao hả, đến cậu cũng muốn theo đuổi Thẩm Sơ ?"
f*ck!
Bạc Mộ Niên tên cẩu nam nhân này!
Chu Tử Nhạc hung hăng trừng mắt nhìn Bạc Mộ Niên, cũng tức cái lồng ngực, lên xe của mình, bỏ đi luôn.
Bạc Mộ Niên nhìn bóng xe của Chu Tử Nhạc, cúi đầu châm điếu thuốc.
Làn khói bay lơ lửng, anh nhớ tới lời nói khiêu khích vừa rồi của Phó Ngôn, không khỏi co giật khóe miệng, nhếch mép cười lạnh một tiếng.
Sao hả, Thẩm Sơ tốt à?